Các pháp sư trừ tà thuộc Đội 3 của Ban Ám hành đang ngồi trong chiếc Carnival màu đen, ánh mắt hướng ra khung cảnh bên ngoài. Họ dự định đến Gongju và đang chờ Lim Hyomoon trong lúc chiếc xe đỗ bên lề đường. Thế nhưng, từ nãy đến giờ, Lim Hyomoon vẫn mải mê trò chuyện với một người nào đó ngoài xe.
“Ủa, bọn họ làm cái gì vậy?”
“Không được đâu!” Giọng Lim Hyomoon vọng lại từ phía xa.
“Sao lại không được?”
“Cậu là thực tập sinh mà.”
“Cậu cũng là thực tập sinh còn gì.”
Bên ngoài, cuộc tranh cãi ngày càng trở nên ồn ào.
“Không, trưởng ban của bọn tôi cho phép tôi đi cùng mà!” Lim Hyomoon đáp lại, giọng đầy bực bội.
Cuộc khẩu chiến kéo dài không dứt, trong khi chiếc Carnival màu đen đỗ bên đường liên tục phát ra tiếng còi inh ỏi, như thể đang hối thúc họ nhanh chóng lên xe. Nghe tiếng còi, Lim Hyomoon giật mình quay lại, vội giơ tay xin lỗi như muốn ra hiệu rằng mình sẽ đến ngay. Cậu ta rơi vào tình thế khó xử, tiến thoái lưỡng nan, không biết phải xử lý ra sao.
“Nếu có chuyện gì xảy ra thì sao?”
“Tôi chỉ lặng lẽ đi theo thôi.”
“Rốt cuộc cậu định đi làm gì?”
“Thì… Tôi cũng muốn có chút kinh nghiệm. Không phải chỉ có cậu mới được tích lũy kinh nghiệm chứ?”
“…”
Lim Hyomoon thở dài ngao ngán.
“Dù sao thì cũng không được. Tiền bối sẽ mắng đấy.”
Thái độ của Lim Hyomoon tỏ ra vô cùng kiên quyết.
“Vậy à? Vậy cậu đi trước đi. Tôi sẽ bắt taxi đuổi theo.”
Jaegyeom lập tức bước ra phía đường, giơ tay vẫy taxi. “Như vậy được chứ?” Với khí thế như thể sắp bắt được xe đến nơi, Lim Hyomoon hoảng hốt vội kéo tay Jaegyeom lại.
“Đồ điên này! Cậu đi taxi đến đó mất 200.000 won đấy!” (Khoảng 3tr7)
“Vậy thì tôi đưa cậu 200.000 won, nên cậu đưa tôi đi cùng đi.”
Jaegyeom nói với vẻ chân thành, để lộ rõ quyết tâm đuổi theo bằng mọi giá. Cậu ta cảm thấy không thể ngăn cản được ý chí ấy. Đây là lần đầu tiên 77, vốn luôn thờ ơ và lạnh lùng, lại bám dai đến vậy. Lim Hyomoon gãi đầu bứt tai, vẻ mặt như muốn phát điên.
“Trời ơi, phát điên lên mất thôi! Thiệt tình.”
Bíp bíp!
“Tôi đã bảo là không được mà…”
Bíp bíp!
“À, kệ đi! Lên xe trước đã! Tôi không biết gì đâu đấy, cậu tự lo liệu đi!”
Trước khi Lim Hyomoon kịp đổi ý, Jaegyeom nhanh nhẹn đuổi theo và leo lên ghế sau. Các pháp sư tiền bối ngồi ở ghế lái và ghế phụ đồng loạt quay lại, vẻ mặt bối rối.
“Hả? Gì vậy? Ai vậy?”
“Chào mọi người. Tôi là Kim Jaegyeom, thực tập sinh Đội 1 Ban Trục dịch…” Jaegyeom trơ trẽn tự giới thiệu.
Lim Hyomoon cạn lời. Các thành viên trong Đội 3 Ban Ám hành nhìn cậu với ánh mắt dò hỏi. Jaegyeom quả nhiên gan lớn. Một khi đã quyết tâm, cậu sẽ kiên trì theo đuổi đến cùng, mang trong mình sự hiếu chiến và ngoan cố khó cưỡng.
“À há há… Chuyện là… thì…” Lim Hyomoon ấp úng, khổ sở tìm cách giải thích.
“Có vẻ như… có vẻ như chúng ta có thể xuất phát được rồi ạ?”
***
Tại Uramri, Sagokmyeon, thành phố Gongju, tỉnh Chungcheongnam Do.
Sau một hành trình dài đằng đẵng, cuối cùng họ cũng đến nơi. Khi bước xuống xe, trời đã tối mịt. Chi nhánh Gongju nằm ở khu vực Yugu Magok, nơi có núi Taehwa làm trấn sơn. Từ thời Joseon, nơi này đã được xem là một trong Thập Thắng Địa – những vùng đất được truyền tụng là có thể tránh được ngoại xâm và bảo toàn tính mạng.
Cậu đã lo lắng không biết có bị đuổi xuống giữa đường không, nhưng may mắn thay, điều đó không xảy ra.
“Cảm ơn nhé. Làm phiền cậu rồi.” Jaegyeom vỗ vai Lim Hyomoon khi xuống xe.
“Thôi đi, đừng làm gì nguy hiểm đấy.” Lim Hyomoon lẩm bẩm, vẻ mặt vẫn còn bực bội.
Dù cậu ta có vẻ muốn phủi tay và nói “Tự cậu lo liệu đi!”, nhưng Lim Hyomoon thực sự là người có nghĩa khí. Khi các thành viên trong đội tỏ ra khó chịu trước sự xuất hiện đột ngột của Jaegyeom, Lim Hyomoon đã đứng ra gánh vác, như thể đó là trách nhiệm của chính mình.
“Xin lỗi mọi người ạ. Là, là lỗi của em… Em sẽ chịu trách nhiệm…”
“Chịu trách nhiệm? Chà, cậu là thực tập sinh mà nói hay nhỉ!”
Cho đến khi qua trạm thu phí và vào đường cao tốc, Lim Hyomoon liên tục bị các tiền bối cằn nhằn. Nhìn cậu ta bị mắng, Jaegyeom cảm thấy có chút áy náy và day dứt, nhưng cậu không còn lựa chọn nào khác. So với việc ở lại Seoul một mình và cầu mong Yoon Taehee bình an, thì đến đây vẫn tốt hơn nhiều.
“Tình đồng nghiệp là gì chứ. Ban Trục dịch nguy hiểm lắm mà. Chúng ta chỉ hỗ trợ phía sau nên không nguy hiểm đến thế đâu! Em và cậu ấy sẽ im thin thít và bám sát nhau thôi ạ.”
Đội trưởng Kwon đang lái xe, liếc nhìn qua gương chiếu hậu với vẻ mặt không hài lòng, nhưng họ không thể trì hoãn thêm. Họ cần đến Gongju càng nhanh càng tốt. Và thế là, một thực tập sinh của Ban Trục dịch đã bám theo Đội 3 Ban Ám hành như một cái đuôi. Cuối cùng đến được đích, Jaegyeom mới thở phào nhẹ nhõm.
Trên đường đi, Jaegyeom bị say xe nhẹ. Đó là vì kỹ năng lái xe của đội trưởng Kwon khá dữ dội. Dù đã xuống xe và đặt chân xuống đất, cậu vẫn cảm thấy hơi chóng mặt.
Jaegyeom ngước nhìn ngọn núi chìm trong bóng tối.
Đột nhiên, cậu mở to mắt. Một hình ảnh mờ ảo hiện ra trước mắt như ảo ảnh. Cậu dường như nhìn thấy một bàn tay khổng lồ bao trùm toàn bộ ngọn núi to lớn trước mặt.
Cái gì vậy?
Jaegyeom dụi mắt, nhìn lại ngọn núi. Bàn tay đã biến mất, thay vào đó là một ánh sáng mờ nhạt bao quanh toàn bộ ngọn núi, giống như có một ánh đèn dịu nhẹ đang chiếu sáng.
“Sao vậy?” Lim Hyomoon hỏi.
“Đây là một ngọn núi có Phật lực mạnh mẽ.” Jaegyeom đáp.
“Gì cơ?”
“Có hào quang dọc theo sườn núi kìa.”
Nghe Jaegyeom nói, các thành viên Đội Ban Ám hành đồng loạt quay sang nhìn cậu.
“…”
“…”
Đội trưởng Kwon ngạc nhiên thốt lên.
“Nghe nói có quái vật mới vào Ban Trục dịch, có vẻ là thật rồi.”
“Dạ?”
“Ở ngọn núi này có một ngôi chùa, nghe nói khí của ngôi chùa đó bao trùm cả ngọn núi. Ngọn núi có Phật lực mạnh có sức mạnh thanh lọc cả những thứ ô uế, nên có người còn nhìn thấy ánh sáng bao quanh cả ngọn núi.”
Đội trưởng Kwon ân cần giải thích cho những đàn em chưa hiểu rõ. Sau khi nói xong, anh ta quay lại nhìn Jaegyeom. Khi ánh mắt họ chạm nhau, đội trưởng Kwon cười khẩy, nói.
“Ghen tị thật đấy. Tôi chẳng nhìn thấy gì cả.”
Lim Hyomoon nhìn Jaegyeom với vẻ mặt thán phục mới mẻ.
“Quả nhiên cậu rất giỏi.”
Jaegyeom im lặng gãi má.
“Nhưng tôi nghe nói núi có Phật lực mạnh thì nguy hiểm lắm.”
“Hả? Nguy hiểm á?”
“Vâng. Ngay cả khí của Quý tài cũng bị áp chế, nên không được tùy tiện vào đâu…”
Khi còn lang thang với Myojeong, cậu thường cố tình tránh những ngọn núi có Phật lực mạnh. Myojeong nói rằng khí của những ngọn núi ấy rất nghiêm khắc, nên nếu không cẩn thận, rất dễ gặp xui xẻo. Nếu không may, chỉ cần chạm vào cây hoặc đá một cái thôi cũng có thể khiến ngọn núi nổi giận.
“Gì? Tôi chưa từng nghe nói đến chuyện đó đấy.”
Nhưng những người khác lại tỏ ra như đây là lần đầu tiên họ nghe thấy điều này.
“Nếu lời cậu là thật thì Sở Narye đã không xây chi nhánh ở ngọn núi này rồi. Vì những ngọn núi có Phật lực mạnh tự thanh lọc những thứ ô uế, nên rất khó để tạp quỷ tiếp cận, ngược lại còn tốt hơn cho Quý tài.” Đội trưởng Kwon giải thích. Đó là một nhận xét chính xác.
“…”
Nghĩ kỹ, Jaegyeom thấy có gì đó không đúng. Nếu đây là một nơi khó khăn như vậy, thì Sở Narye đã không chọn đặt chi nhánh ở đây. Vậy chẳng lẽ Myojeong đã nói bậy bạ sao? Cậu bắt đầu leo núi.
Khi họ theo chân Ban Ám hành tiến về lối vào núi, một tiếng thì thầm nhỏ vang lên:
‘Đừng đi.’
“Gì cơ?” Jaegyeom nhìn quanh.
“Lại sao nữa?” Lim Hyomoon hỏi.
“Ơ? À… không có gì.”
Jaegyeom nhận ra tiếng thì thầm vừa rồi vang lên trong đầu mình. Không biết có phải do tâm trạng không, nhưng từ khi vào núi, cậu cảm thấy ngực mình nặng nề, bước chân cũng khó nhọc hơn. Người cậu như trĩu xuống, bụng thì hơi khó chịu. Chẳng lẽ dư âm của cơn say xe vẫn còn?
Sao mình lại thế này?
Vào khoảnh khắc ấy, Jaegyeom chợt nghĩ ra một điều.
‘Núi có Phật lực mạnh có sức mạnh thanh lọc những thứ ô uế.’
“…”
Chẳng lẽ, là vì thứ này bên trong mình?
Nhớ đến sự tồn tại của Thần tai ương, Jaegyeom vô thức ôm chặt ngực. Nếu đúng vậy, cậu đã hiểu tại sao Myojeong khăng khăng dặn dò phải tránh xa những ngọn núi có Phật lực mạnh. Có lẽ Myojeong biết rằng bước vào đây sẽ xảy ra chuyện này, nên đã viện cớ qua loa để che giấu sự thật.
“Cậu không sao chứ? Cậu bị ốm ở đâu à?” Lim Hyomoon lo lắng hỏi khi thấy Jaegyeom dần tụt lại phía sau.
“Không, chỉ là leo núi mệt quá thôi.” Jaegyeom đáp, cố che giấu tình trạng bất thường để không bị đuổi xuống núi.
Nghe vậy, Lim Hyomoon không nhận ra điều gì khác thường, tiếp tục luyên thuyên.
“Tôi đã bảo là sao cậu cứ đi theo làm gì, ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi mà. Tôi thì do đội trưởng bảo đi cùng nên mới đi thôi, chứ thật ra nếu là tôi thì tôi đã ở nhà chơi cho sướng rồi. Cậu cũng lạ thật đấy, nguy hiểm thế này mà sao cứ nhất quyết…”
Đột nhiên, Lim Hyomoon chợt nảy ra một ý nghĩ.
Chẳng lẽ cậu ta… là vì chị Yibin!
Sao mình không nghĩ ra sớm nhỉ! Cảm giác như mọi mảnh ghép đã khớp lại. Lý do tên ngốc này bám theo dai dẳng như vậy chính là vì chị Yibin!
Lim Hyomoon tự kết luận rằng Jaegyeom lo lắng cho Kang Yibin nên mới lặn lội đến tận đây. Để giữ bí mật, cậu cố tình giữ khoảng cách với những đồng đội đi phía trước, rồi nhanh chóng áp sát Jaegyeom, người đang chậm chạp leo lên.
“Chẳng lẽ cậu… đến để bảo vệ tình yêu sao?”
Đầu óc quay cuồng vì chóng mặt, Jaegyeom không hiểu cậu ta đang nói gì.
“…Gì cơ?” Jaegyeom đổ mồ hôi lạnh, ngước lên nhìn.
“Chết mất, haizz~ Tôi lại nhanh nhạy trong những chuyện này đấy…”
Nhưng Lim Hyomoon đã chắc mẩm mình hiểu rõ tình hình, lộ ra vẻ mặt như đã nắm bắt mọi chuyện.
“Hừm. Đúng là cậu cũng là đàn ông mà, đồ ngốc ạ.”
Tôi hiểu tâm trạng của cậu. Đồ ngốc này thích chị Yibin mà. Thảo nào tôi thấy lạ lạ. Chắc chắn là vì có chị Yibin ở hiện trường nguy hiểm nên cậu ta mới đi theo để bảo vệ chị ấy.
“Cái cậu này đúng là sắp có chuyện lớn rồi. Trời ạ, cậu ta… bị tình yêu làm cho mù quáng rồi!”
“…”
“Tôi cứ tưởng cậu đã từ bỏ tình cảm đó rồi chứ.”
“…”
“Haizz, nếu thực sự từ bỏ được thì đã không đến mức này.”
“…”
“Tôi sống nhiều hơn cậu vài năm, lẽ nào tôi không biết à? Hả?”
“…”
“Đồ ngốc ạ, nếu khó từ bỏ tình cảm đó đến vậy thì thà cứ thành thật với lòng mình đi.”
Jaegyeom đang thở hổn hển leo núi, cuối cùng cũng dừng bước.
“Này, Hyomoon à.”
“Hả?”
“Cậu đi trước đi.”
“Cậu nói gì vậy? Cậu có biết đường đâu.”
Jaegyeom đổ mồ hôi lạnh, khổ sở chống tay vào cái cây gần đó.
“Ráng mà tập thể dục đi. Thế này mà đã đuối rồi à?”
Đúng lúc Lim Hyomoon đang cằn nhằn, Jaegyeom ọe vài tiếng, rồi nôn thốc nôn tháo.
Hộc! Lim Hyomoon tái mặt, hít một hơi thật sâu.
“Này! Đồ ngốc! Cậu sao vậy! Cậu không sao chứ?”
Lim Hyomoon vội đỡ lấy vai Jaegyeom, hối hả dìu cậu khi cậu loạng choạng. Chắc chắn trong chi nhánh có Ban Thanh tẩy đóng quân, nên tốt nhất là nhanh chóng đưa cậu ấy đến đó để chữa trị.
“Các, các tiền bối! Đồ ngốc…!”
Để gọi những đồng đội đang đi phía trước vài bước, Lim Hyomoon ngẩng đầu hét lớn. Nhưng lời nói của cậu chợt khựng lại, cậu hít một hơi sâu và chết lặng tại chỗ.
Không còn thấy bóng dáng đồng đội đâu nữa, xung quanh họ chỉ còn lại một màn sương mù trắng xóa, mờ ảo bao trùm.