Khi đêm dần khép lại, chỉ còn vài phút nữa là đến nửa đêm, bầu không khí căng thẳng và trang nghiêm bao trùm toàn bộ khu vực chi nhánh Gongju. Mệnh lệnh từ tổng bộ vang lên rõ ràng.
"Phải bảo vệ chi nhánh Gongju và trấn áp cuộc tấn công từ bên ngoài."
Chi nhánh Gongju ẩn mình đâu đó trong dãy núi lớn nối tiếp nhau, một nơi mà người thường không thể tiếp cận chỉ bằng cách đi bộ. Tương tự như tổng bộ, chi nhánh này cũng được che giấu khỏi ánh mắt thế gian. Để đến được đây, các pháp sư trừ tà phải đi qua một lối đi đặc biệt, giống như mở cánh cổng của đền Jongmyo.
Chính điện, nằm giữa sườn núi, chính là lối vào. Khi mở cánh cửa phía sau điện, một khu đất bằng phẳng rộng lớn như sân vận động hiện ra trước mắt. Chi nhánh Gongju trông chẳng khác nào một ngôi làng nhỏ, với rừng cây rậm rạp bao quanh và những ngôi nhà cổ nằm phía bên kia bức tường đá, một số vẫn còn dang dở xây dựng.
Các pháp sư trừ tà được phân công đến chi nhánh Gongju đang gấp rút chuẩn bị để đối phó với cuộc tập kích sắp tới.
Ban Thanh Tẩy đã lập kết giới bao quanh khu vực.
Ban Phù Chú đã bố trí các pháp trận từ chân núi lan khắp nơi.
Ban Tế Cụ đã cấp phát kiếm trừ tà cùng các vật phẩm phong ấn.
Ban Ám Hành đảm nhiệm vai trò hỗ trợ và yểm trợ từ phía sau.
Ban Trục Dịch phụ trách tuần tra, phòng thủ và trấn áp, trực tiếp đối đầu với kẻ địch ở tiền tuyến.
Do đó, các pháp sư thuộc Ban Trục Dịch, đều đeo mặt nạ, đứng canh gác dọc theo bức tường bao quanh chi nhánh, cách đều nhau như những chiếc đèn đường.
Qua chiếc mặt nạ gỗ, Yoon Taehee ngước nhìn bầu trời đêm sáng rực ánh trăng rằm. Thời khắc đã điểm. Anh hiểu rõ sức mạnh quỷ khí ở nơi này rất lớn và đã cảnh báo các Linh Quỷ: để tránh bị ảnh hưởng, tuyệt đối không được chạm chân xuống đất. Càng đứng lâu trên mặt đất, quỷ khí càng trở nên mạnh mẽ. Vì vậy, anh dặn họ phải di chuyển trên cây hoặc mái nhà.
“Chủ nhiệm Yoon!”
Trong lúc khoanh tay quan sát tình hình, Đội trưởng Kim của Ban Phù Chú tiến đến. Yoon Taehee khựng lại một chút rồi quay sang.
“Có kẻ xâm nhập ở chân núi.”
Đội trưởng Kim nói, khẽ nhíu mày và nhìn về phía chân trời xa. Anh ta lấy một lá bùa từ trong áo ra xem, nhận thấy một góc đã bị nhuốm đen, dấu hiệu cho thấy thứ gì đó đã mắc vào pháp trận.
Ban Phù Chú đã đến khu vực này từ sớm, cẩn thận bố trí các pháp trận từ lối vào ngọn núi. Đây là loại trận giam giữ và trấn áp, tự động kích hoạt khi thứ gì đó không mang khí tức con người chạm vào địa hình hoặc vật thể.
“Có tà vật đã xâm nhập vào núi.” Yoon Taehee điềm tĩnh nhận xét khi nhìn lá bùa cháy đen một góc.
“Nếu là Bích Tà Đoàn thì mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều.”
“Mong là vậy. Nhưng cũng có thể chỉ là lợn rừng hay thú hoang đi ngang qua. Tuy nhiên, nếu đúng là Linh Quỷ của Bích Tà Đoàn, chúng ta phải bắt giữ ngay tại chỗ. Chủ nhiệm Yoon, anh có thể đi cùng tôi không?”
“Được.”
Yoon Taehee gật đầu và bước theo Đội trưởng Kim. Lúc này, chỉ còn rất ít thời gian trước khi hành động chính thức bắt đầu, vào nửa đêm ngày 7 tháng 7, thời điểm các Linh Quỷ xuất hiện.
Anh tự hỏi liệu phe mình có rơi vào bẫy không, nhưng cho rằng điều đó khó xảy ra. Dù vậy, cảm giác bất an vẫn khiến anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Kim giờ gần chạm số 12 - đúng nửa đêm. Việc ai là kẻ mắc bẫy sẽ sớm được làm rõ trước khi họ vượt qua ngưỡng cửa chi nhánh Gongju.
Yoon Taehee đang bước sau Đội trưởng Kim thì bất chợt chậm lại.
3… 2… 1…
Đúng khoảnh khắc kim giờ chạm số 12, một âm thanh xé toạc bầu trời vang lên. Một luồng sáng chói lòa, giống như pháo hoa, bùng nổ trên nền trời đêm đen, rực rỡ hơn cả ánh trăng, chiếu sáng cả không gian tối tăm.
Đội trưởng Kim và Yoon Taehee lập tức dừng bước, ngước nhìn lên. Đó là tín hiệu bắt đầu hành động.
Quả nhiên.
Sau lớp mặt nạ, Yoon Taehee khẽ mỉm cười. Thứ mắc vào trận không phải là phe họ. Linh Quỷ của họ không thể nào rơi vào bẫy. Kế hoạch hoàn hảo, mọi thứ đang diễn ra đúng như dự kiến.
“Kia, kia kìa!”
Ai đó hét lên, giơ tay chỉ về phía những thành viên Bích Tà Đoàn trong trang phục đen tuyền. Bên ngoài tường rào, trên các tán cây, những bóng người lác đác xuất hiện. Dưới ánh trăng, sáu bóng dáng hiện rõ - các Linh Quỷ với thân hình to nhỏ khác nhau, đều đội mặt nạ vải và khoác áo choàng đen.
Trong số đó, một Linh Quỷ nhỏ bé như trẻ con ôm cây huyền cầm gần bằng thân mình. Nó chỉnh tư thế, nắm cần đàn, và tiếng đàn ai oán bắt đầu vang lên.
Ngay khi tiếng đàn cất lên, Heukje dang hai tay ra. Mặt đất lập tức chuyển sang màu đen, ánh sáng khắp nơi đồng loạt nổ tung.
Ánh chớp vụt tắt, và chi nhánh Gongju chìm trong bóng tối tuyệt đối.
Nửa đêm. Cuộc tập kích của Bích Tà Đoàn chính thức bắt đầu.
***
“Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này?”
“Trời ơi, phát điên mất! Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Lim Hyomoon, mồ hôi nhễ nhại, cõng Jaegyeom trên lưng, lang thang khắp núi. Dù đi mãi, cảnh vật xung quanh vẫn không đổi. Từ khi sương mù dày đặc bất ngờ kéo đến, cậu ta đã hoàn toàn mất phương hướng.
Sau khi nôn mửa, Jaegyeom yếu ớt như bó rau luộc, không thể tự đứng dậy. Lim Hyomoon cõng cậu, vừa chỉnh tư thế vừa hỏi.
“77 à, cậu ổn không?”
Thấy Jaegyeom không thể đi nổi, Hyomoon vội cõng tiếp, nhưng sương mù quá dày, cậu ta không thấy được gì phía trước. Từ lúc bị sương bao vây, cơ thể cậu ta có cảm giác lơ lửng kỳ lạ. Lạc mất các tiền bối, Hyomoon hoảng hốt lấy điện thoại ra, nhưng không có tín hiệu. Dù gào thét khản cổ, chẳng ai đáp lại.
Không biết đã lạc bao lâu, nỗi sợ mơ hồ trào lên trong lòng Hyomoon.
“…Này, Hyomoon à…”
Jaegyeom yếu ớt lên tiếng từ trên lưng cậu ta.
“Rốt cuộc còn phải đi bao lâu nữa?”
“Ư… tôi không biết. Chắc lạc thật rồi. Giờ làm sao đây…” Hyomoon nghẹn ngào, lau mồ hôi chảy dài trên trán.
“Nhưng cậu thấy tỉnh táo hơn chưa?”
“Ừ, hình như đỡ hơn lúc nãy.”
Được cõng trên lưng Lim Hyomoon giúp cậu bớt chóng mặt hơn khi đứng trên đất. Tách khỏi khí đất, ảnh hưởng quỷ khí cũng yếu đi. Việc được cõng là một quyết định đúng đắn.
“Này, dừng lại chút.”
“Hở? Sao thế?”
“Cho tôi xuống.”
Jaegyeom vừa bước xuống thì loạng choạng, suýt ngã. Dù đã đỡ hơn, cậu vẫn rất yếu, đầu óc quay cuồng và đau nhức. Nhưng cậu cố tập trung, đặt tay xuống đất.
“Cái này là…” Jaegyeom lau mồ hôi lạnh, nói. “Đệt, dính bẫy rồi.”
“Bẫy á?”
“Ừ. Đây là trận giam cầm, dùng để nhốt kẻ xâm nhập.”
Lim Hyomoon tròn mắt ngạc nhiên. “Sao cậu biết?”
Jaegyeom không đáp ngay, cố kìm cơn buồn nôn và suy nghĩ. Không rõ sao họ lại mắc bẫy, nhưng phá trận không khó. Vấn đề là Lim Hyomoon đang nhìn.
Sau một thoáng do dự, Jaegyeom bảo Hyomoon quay lưng lại.
“Sao? Cậu buồn tiểu à?”
“…Ừ.”
“Ờ, lẹ lên nhé.”
Lim Hyomoon ngoan ngoãn quay đi. Jaegyeom nhanh chóng cắn đầu ngón tay, lấy máu viết ký tự lên lòng bàn tay. Không còn cách nào khác, cậu cúi xuống, đặt cả hai tay lên mặt đất và thì thầm một câu chú.
Rầm rầm—
Đất rung chuyển. Sương mù đột ngột tan biến, bầu trời đêm hiện rõ. Lim Hyomoon giật mình, trợn tròn mắt.
“C-cái gì vậy?!”
Lớp sương dày đặc biến mất, để lại cảm giác thực tại rõ rệt. Lim Hyomoon kinh ngạc nhìn quanh, rồi mừng rỡ quay sang Jaegyeom.
“77 à! Cậu làm đúng không? Làm kiểu gì thế?”
“Không biết… chắc tự nhiên vậy thôi…”
“Không lẽ cậu tiểu xong thì bẫy tự vỡ hả?!”
Lim Hyomoon phấn khích, đập mạnh vào lưng Jaegyeom mấy cái.
“Trời ơi, tuyệt thật! May là cậu buồn tiểu đấy!”
Jaegyeom giả vờ ngây ngô, lau mồ hôi lạnh. Lời Yoon Taehee nói quả không sai, thân phận có thể lộ bất cứ lúc nào. Nếu nói thật, Lim Hyomoon sẽ nghi ngờ một pháp sư thực tập lại mạnh đến vậy. Tốt nhất cứ giả vờ không biết.
Lim Hyomoon vẫn sững sờ, liên tục nhìn quanh và trầm trồ.
“Đi thôi. Cậu bảo biết đường mà.”
“Ừ. Có muốn tôi cõng tiếp không? Cậu đi nổi chứ?”
“Không, tôi không đi nổi. Mệt lắm.”
Sau khi chạm đất phá trận, cơn chóng mặt và buồn nôn lại trầm trọng hơn. Jaegyeom cố tình để Lim Hyomoon cõng, vì khi không chạm đất, cậu thấy đỡ hơn.
Lim Hyomoon, giờ đã tìm lại phương hướng, cõng Jaegyeom hướng về ngôi điện trên sườn núi.
“Đến nơi rồi! Trời ơi, khổ thế này! Sợ chết mất.”
Đến trước điện, Lim Hyomoon cảnh giác nhìn quanh. Theo lời tiền bối, cậu ta đặt tay lên một cột điện và tập trung. Ngay lập tức, phía sau điện, nơi trước đó chỉ là bức tường, xuất hiện một cánh cửa lạ.
Cậu ta mở toang cửa, nhưng thay vì cảnh vật mong đợi, một làn khói mù mịt ập đến, kèm theo gió nóng và tàn lửa.
“C-cái gì thế này?!” Lim Hyomoon tái mặt, vội bịt miệng.
“Lửa à? Đang cháy à?!”
Jaegyeom, trên lưng cậu ta, hít phải khói và ho sặc sụa.
“Vô… vô lý thật…”
Trong lúc họ lạc đường, dường như cuộc tập kích đã kết thúc.
Lim Hyomoon hoảng loạn lao vào trong, vội vã quan sát. Toàn bộ chi nhánh và khu vực núi chìm trong biển lửa. Mặt cậu ta trắng bệch, cõng Jaegyeom chạy như điên.
Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?
Dù run rẩy, Lim Hyomoon vẫn tiếp tục chạy.
“C-các anh! Các anh đâu rồi!”
Chạy được một đoạn, họ thấy một người nằm sõng soài, kiếm rơi bên cạnh.
“Ơ, anh gì ơi! Anh có sao không?”
Cậu ta lay người đó, nhưng người ấy đã bất tỉnh. Lim Hyomoon mếu máo.
“Trời ơi, rốt cuộc chuyện gì thế này?!”
Mặt cậu ta lấm lem nước mắt và nước mũi vì khói cháy khét. Mắt cay, mũi rát.
“Sao… sao lại thành ra thế này…”
Jaegyeom cũng sốc không kém. Chi nhánh Gongju rõ ràng đã kết thúc: tòa nhà cháy rụi, lửa lan sang rừng, các pháp sư nằm bất động khắp nơi, không còn chút sinh khí.
Cuối cùng, Jaegyeom thực sự hoảng sợ.
“Cho… cho tôi xuống.”
“Hả? Không được! Phải thoát ra đã!”
“Đm, tôi bảo cho xuống!”
Cậu cần xác nhận xem Yoon Taehee có an toàn không. Jaegyeom vùng vẫy dữ dội, khiến Lim Hyomoon buộc phải buông tay.
Rầm!
Jaegyeom ngã xuống, loạng choạng đứng dậy.
“Áaaaaaaa—!”
Bất ngờ, Lim Hyomoon gào thét như thể cổ họng sắp rách toạc.
“Sao… sao thế?” Jaegyeom giật mình quay lại.
“Ác quỷ! Là ác quỷ đó! Ma đấy aaaaaa!”
Lim Hyomoon hét thất thanh, lùi lại hoảng loạn, rồi vấp ngã ngồi phịch xuống đất.
Jaegyeom vội quay đầu, nhìn theo hướng cậu ta chỉ.
Xa xa, hai bóng người cao lớn hiện lên, mặc áo choàng dài - một đen, một đỏ - mặt che kín bằng mặt nạ vải đen.
Hai Linh Quỷ đang bước đi thì dừng lại, quay về phía họ.
“Bích Tà Đoàn sao?”
Jaegyeom không tin nổi vào mắt mình.