“Ác quỷ! Là ác quỷ, là ma đó! Aaaa!”
Lim Hyomoon gào thét như thể cổ họng sắp rách toạc.
“Bích Tà Đoàn sao?”
Jaegyeom lẩm bẩm, không tin nổi vào mắt mình. Cậu căng mắt nhìn về phía Bích Tà Đoàn qua màn khói dày đặc mịt mù. Nhưng ngay lúc ấy, cơ thể cậu đột ngột gập xuống. Chỉ trong khoảnh khắc bất ngờ vừa rồi, khi chân chạm đất, một cơn đau nhức như búa bổ giáng xuống đầu cậu, hậu quả của Phật lực. Jaegyeom loạng choạng, mất thăng bằng, nôn khan rồi ngã khuỵu xuống đất.
“Ư… ức…”
Cậu cảm nhận rõ một luồng nhiệt nóng rát bùng lên trong lồng ngực. Nằm sấp trên nền đất lạnh, Jaegyeom thở hổn hển, tay siết chặt ngực như muốn bóp tan cơn đau đang thiêu đốt ấy.
Cùng lúc, Đoàn chủ Bích Tà Đoàn sải bước mạnh mẽ về phía trước, như định lao tới, nhưng rồi khựng lại giữa chừng. Động tác ấy chỉ là phản xạ bản năng, quá nhanh và kín đáo, đến mức ngoài Linh Quỷ đứng cạnh, chẳng ai nhận ra.
Khi Jaegyeom đổ gục, Lim Hyomoon vừa nãy còn gào rú inh ỏi, bỗng nín thở. Cậu ta hoảng hốt hét lên.
“77 à! Cậu không sao chứ?!”
Phải làm sao đây?
Tình thế đã rơi vào ngõ cụt. Đầu óc Lim Hyomoon trống rỗng, chẳng còn nghĩ được gì. Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy? Trước mặt cậu ta không chỉ có một, mà là hai Linh Quỷ của Bích Tà Đoàn. Đáng sợ hơn, một trong số chúng khoác chiếc áo choàng đỏ rực.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy chiếc áo đỏ ấy, suy nghĩ của Lim Hyomoon như đông cứng. Cậu ta từng nghe kể rằng Linh Quỷ của Bích Tà Đoàn đều mặc áo đen, chỉ riêng Đoàn chủ mới khoác áo đỏ. Và giờ đây, lời đồn ấy đang hiện hữu, sống động và đáng sợ ngay trước mắt.
Không ngờ lại chạm trán trong hoàn cảnh này, căng thẳng như dây đàn sắp đứt phựt. Dù đối diện với một con hổ dữ, có lẽ cậu ta cũng không sợ đến mức này. Chưa kể, tình trạng của 77 đang tệ đến thảm thương.
Cuộc gặp gỡ bất ngờ với kẻ địch khiến nỗi sợ trong Lim Hyomoon dâng lên đỉnh điểm. Cả hai chẳng có vũ khí, cũng không mang theo bất kỳ vật phẩm nào để đối phó với ma quỷ. Trong khi đó, Linh Quỷ lại nắm trong tay một thanh kiếm sắc lạnh. Thứ duy nhất Lim Hyomoon có chỉ là vài lá bùa phòng thân cậu ta mang theo.
Trong tình thế ngặt nghèo, cậu ta vội vã lục túi, lôi lá bùa ra. Kẹp chặt nó giữa ngón cái và ngón giữa, Lim Hyomoon truyền quỷ khí vào. Lá bùa lập tức cứng lại như thép. Cậu ta nhắm thẳng vào Đoàn chủ ở phía xa và ném mạnh, động tác dứt khoát như phóng phi tiêu.
Nhưng lá bùa chẳng hề gây tổn hại. Vừa chạm vào Đoàn chủ, nó bùng cháy dữ dội rồi tan biến, không để lại dù chỉ một mẩu tro. Đó không phải bùa tầm thường, mà là loại cấp cao được cấp trên phê chuẩn, vậy mà trước Linh Quỷ, nó hoàn toàn vô dụng.
Vũ khí duy nhất tan thành mây khói trong tuyệt vọng, khiến Lim Hyomoon ngẩn người như mất hồn. Người ta nói Linh Quỷ là loại ma quỷ mạnh nhất, và giờ cậu ta đã hiểu điều đó không phải lời đồn vô căn cứ.
Đoàn chủ thậm chí chẳng buồn né hay đỡ. Hắn đứng yên, ánh mắt ẩn sau tấm mạng đen dán chặt vào họ. Dù không thấy rõ mặt, Lim Hyomoon vẫn cảm nhận được cái nhìn sắc lạnh ấy xuyên thẳng vào mình.
Đột nhiên, Đoàn chủ khẽ nghiêng đầu về phía Linh Quỷ bên cạnh, như thì thầm điều gì. Linh Quỷ gật nhẹ, rồi bước lên, cất giọng.
“Các ngươi có thể đi.”
Giọng nói trầm khàn, lạnh lẽo như gió lùa qua nghĩa địa, nhưng lời lẽ lại như mở ra một tia hy vọng sống sót.
Trong cơn tuyệt vọng, khi tưởng chừng không thể thoát chết, lối thoát bất ngờ xuất hiện. Đáng ra Lim Hyomoon phải cảm kích vì được tha mạng. Nhưng kỳ lạ thay, khi nghe câu nói ấy, nỗi sợ trong cậu ta tan biến, nhường chỗ cho một cảm xúc mãnh liệt hơn.
Chạy trốn cũng được sao…?
“Đ-đừng có đùa!”
Thực ra, Lim Hyomoon khá nóng nảy và hiếu chiến. Dù nghiêm túc và chăm chỉ, cậu ta chẳng mang lý tưởng cao cả nào của một pháp sư trừ tà. Điều cậu ta mong muốn chỉ là công việc ổn định, lương hưu, và sự an toàn lâu dài.
Nhưng câu nói ‘có thể đi’ lại chạm vào một góc sâu thẳm trong lòng cậu ta. Lim Hyomoon không tin lời Linh Quỷ. Tỉnh táo lại nào. Có khi chúng giả vờ ban ơn, rồi thừa cơ đâm sau lưng. Cậu ta không thể để bọn chúng đùa cợt. Nếu phải chết, thà chết đường hoàng. Bị sỉ nhục rồi chết hay chết trong danh dự, cậu ta chọn vế sau.
Nhưng cậu ta không thể để 77 cùng chịu chung số phận. 77 từng kể rằng cậu ấy sống với một người chú không có thu nhập và một em trai còn rất nhỏ. Dù chưa nghe hết câu chuyện, Lim Hyomoon biết 77 đã bỏ học sớm để gánh vác gia đình. Chắc chắn trong lòng cậu ấy chất chứa nhiều gánh nặng.
77 còn trẻ, tương lai còn dài. Cậu ta không thể để 77 gặp nguy hiểm.
Quyết tâm bùng lên, Lim Hyomoon đảo mắt nhìn quanh. Qua làn khói mịt mù, cậu ta phát hiện gần một pháp sư bất tỉnh có thanh kiếm rơi trên đất. Cậu ta bật dậy, lao tới nhặt nó lên, tay siết chặt chuôi kiếm. Hít một hơi sâu để trấn tĩnh, cậu ta nhắm mắt tập trung, rồi cất giọng.
“77 à… cậu còn, còn đi được không?”
Giọng cậu ta run run, căng thẳng đến cực độ.
Jaegyeom, đang quỳ gối dưới đất, cố ngẩng đầu lên, khó nhọc đáp.
“…Cái gì cơ?”
“Tôi sẽ cầm chân bọn chúng. Cậu chạy trước đi.”
“…Cầm chân? Cậu nói gì vậy?”
“Đừng lo. Anh đây là đai tam đẳng Haidong Gumdo.”
“…”
Lim Hyomoon bước lên, để Jaegyeom lại phía sau. Qua màn khói, bóng dáng Linh Quỷ hiện ra lờ mờ. Cậu ta hít sâu, trừng mắt nhìn đối thủ.
“Này, khụ… đợi đã… Bảo tụi tao chạy trốn á? Mấy thằng khốn, đừng sủa bậy!”
Chưa để Jaegyeom kịp phản ứng, Lim Hyomoon hét lớn.
“Bảo người ta chạy rồi đâm sau lưng, tụi tao biết hết trò bẩn của tụi bây!”
Đoàn chủ khẽ nghiêng đầu, im lặng.
“Dù có chết cũng phải chơi một trận, tới đây!”
Lim Hyomoon gầm lên, lao thẳng về phía Đoàn chủ, vung kiếm loạn xạ. Ngay lập tức, Linh Quỷ bên cạnh phóng tới, chặn đường cậu ta, không cho tiếp cận.
Cheng! Cheng!
Trong làn khói ngột ngạt, kiếm của Lim Hyomoon va chạm với kiếm của Linh Quỷ, tóe lửa dữ dội.
Nhưng Lim Hyomoon chưa quen truyền quỷ khí vào vật thể. Thanh kiếm trong tay cậu ta chỉ dựa vào sức mạnh thuần túy. Ban đầu, cậu ta còn đỡ được vài nhát, nhưng sức lực nhanh chóng cạn kiệt. Cuối cùng, không chống nổi, kiếm bị hất văng khỏi tay, rơi xuống đất với tiếng ‘choang’ chói tai.
Tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
“Ưa… aaaa…”
Linh Quỷ nắm thời cơ, ánh mắt lạnh lẽo toát ra sát khí, tay vẫn cầm kiếm. Luồng khí ghê rợn từ nó lan tỏa. Lim Hyomoon lùi lại, ôm đầu.
Hình ảnh như chậm lại: mẹ, cha… xin lỗi…
Không, mẹ Lim Soongyu, ba Jeong Deokcheol, con xin lỗi… chắc con đến đây là hết. Nhưng con chết khi làm việc, có được tính là tai nạn lao động không? Làm ơn tính giùm, nhân đạo một chút…
Dù sao, đứa con bất hiếu Lim Hyomoon xin đi trước…
Đúng lúc ấy, một bàn tay từ phía sau đặt lên vai cậu.
“Áaaaaaa—!”
Tưởng Linh Quỷ đánh lén, Lim Hyomoon hét toáng lên. Nhưng khi quay lại, cậu ta sững sờ thấy Jaegyeom.
“7, 77 à!”
Jaegyeom loạng choạng đứng dậy. Linh Quỷ lập tức khựng lại.
“Sao… sao lại không chạy như tôi bảo?”
“Đừng hét. Đầu tôi ong lên, nghe là muốn ói.”
“Này! Tôi bảo thế để cứu cậu, lỡ hai đứa cùng chết thì…”
Jaegyeom nhặt thanh kiếm lên, đặt tay lên vai Lim Hyomoon.
“Ai nói sẽ chết, đồ đần…”
Cậu cố giữ thăng bằng. Ban đầu, cậu hoảng loạn khi thấy Lim Hyomoon lao lên, nhưng giờ đành chấp nhận, phải đối đầu. Cậu không thể chết, nhưng Lim Hyomoon thì đang gặp nguy.
Thực ra, Jaegyeom từng tưởng tượng việc gặp Đoàn chủ Bích Tà Đoàn để hỏi về mối liên hệ với Bangsangsi và mục đích của hắn. Nhưng trong tình huống này với Yoon Taehee chưa rõ tung tích và phải bảo vệ Lim Hyomoon, cậu không thể mạo hiểm.
Phải phá vỡ thế bế tắc trước.
Đầu đau như búa bổ, dạ dày quặn lên, nhưng Jaegyeom vẫn chỉnh lại thế kiếm, điều hòa nhịp thở. Khói dày đặc che mờ tầm nhìn, mắt cay xè, mũi bỏng rát. Xung quanh chẳng còn bóng dáng pháp sư nào khác.
Cậu định bảo vệ Yoon Taehee, nhưng giờ phải lo cho Lim Hyomoon. Cần kết thúc nhanh.
“Thấy cơ hội thì chạy đi.”
Jaegyeom nói, gương mặt tái nhợt, mũi kiếm hướng thẳng về phía Linh Quỷ.
“Để tôi lo.”