Hỏa Hồn - Chương 263

“Để tôi lo.”  

Jaegyeom chĩa kiếm về phía Linh Quỷ, nhưng thân hình cậu chợt loạng choạng, một tay ôm lấy trán. Phật lực tác động khiến thể trạng cậu suy kiệt trầm trọng, mỗi cử động đều nặng nề như bị đè ép.  

“77 à!”  

Lim Hyomoon hoảng hốt lao tới, định đỡ lấy Jaegyeom khi thấy cậu lảo đảo, gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc. Nhưng Jaegyeom gạt phăng tay cậu ta ra, giọng kiên quyết. 

“Để tôi. Mau đi đi.”  

“Bỏ cậu lại sao? Không đi đâu! Cùng nhau đi!”  

Jaegyeom thực sự chỉ mong Lim Hyomoon bỏ mặc mình mà chạy trốn. Sự hiện diện của Hyomoon lúc này chỉ khiến mọi thứ rối ren thêm. Cậu lo sợ thân phận mình sẽ bị bại lộ, nhất là khi thần tai ương trong cơ thể đang cuộn trào hỗn loạn, khó kiểm soát. Trong tình huống xấu nhất, việc Hyomoon rút lui sẽ là sự hỗ trợ lớn nhất dành cho cậu.  

Nhưng Hyomoon không hề có ý định rời bỏ.  

Jaegyeom cắn răng, cố gắng hít thở giữa cơn đau nhức dữ dội, ánh mắt lướt nhanh về phía Bích Tà Đoàn. Thời gian không còn để đôi co. Kẻ địch đã ở ngay trước mặt, sát khí dày đặc.  

Cuối cùng, cậu dứt khoát đẩy Lim Hyomoon sang một bên và lập tức lao vào thế chiến đấu, kiếm siết chặt trong tay.  

“…”  

Đoàn chủ chìm vào trầm tư, đôi mắt ẩn sau khăn che mặt khẽ nheo lại. Đối đầu với Jaegyeom đồng nghĩa với việc một trong hai bên sẽ phải đổ máu. Nếu Jaegyeom ở đây một mình, anh có thể lặng lẽ rút lui. Nhưng với Lim Hyomoon kề bên, việc quay lưng bỏ đi chắc chắn sẽ khơi dậy nghi ngờ.  

Ban đầu, anh chỉ mong cả hai tự động rút lui. Anh đã ra hiệu qua Paehyeon, hy vọng họ sẽ chọn con đường an toàn. Nếu họ chạy trốn, mọi chuyện sẽ kết thúc êm xuôi. Nhưng giờ đây, khi Jaegyeom chủ động xông tới, không còn đường thoái lui nào nữa.  

Nếu phía anh rút lui trước, Lim Hyomoon chắc chắn sẽ báo cáo lên tổng bộ. Seok Juryeon vốn đã nghi ngờ từ lâu, và một động thái bất thường như vậy chỉ càng khiến bà ta thêm khẳng định. Để tránh bị soi mói, ít nhất anh phải làm gì đó - dù chỉ là bề ngoài.  

Đoàn chủ lờ mờ đoán được lý do Seok Juryeon không ngăn cản chuyến đi này: có lẽ bà ta đang chờ một bằng chứng rõ ràng về mối liên hệ giữa anh và Jaegyeom.  

Anh rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, không thể tấn công mà cũng chẳng thể rút lui.  

Trong tình cảnh này, giải pháp tối ưu là khiến Jaegyeom bất tỉnh rồi nhanh chóng rời đi. Nhưng đối thủ lại là Jaegyeom - một kẻ không dễ đối phó. Nếu không cẩn thận, Paehyeon có thể sẽ bị thương.  

Thanh kiếm trong tay Jaegyeom không phải thứ tầm thường, mà là ‘Sát Hồn Kiếm’ - vũ khí của pháp sư trừ tà, có thể chém đứt cả linh hồn. Dù là Paehyeon, một khi trúng phải, cũng khó lòng toàn vẹn.  

Ra lệnh khống chế mà không gây tổn thương trong tình huống nguy hiểm thế này gần như là bất khả thi.  

Hơn nữa, giao phó nhiệm vụ cho Paehyeon khiến anh không khỏi bất an. Không phải vì nghi ngờ thực lực của Paehyeon, mà bởi anh không thể hoàn toàn yên tâm. Nếu Jaegyeom bị thương nặng, Yoon Taehee chắc chắn sẽ không thể chịu đựng nổi hậu quả đó.  

Sau một hồi cân nhắc, Đoàn chủ đặt tay lên vai Paehyeon đang đứng chắn phía trước. Nhận ra ý định tự mình ra tay của Đoàn chủ, Paehyeon quay lại, ánh mắt thoáng ngập ngừng.  

“…”  

Paehyeon cảm thấy một nỗi lo lắng khó tả. Nhưng đây không phải lúc để trò chuyện. Anh ta từng chạm mặt Jaegyeom ở thư viện trước đây, và cậu có thể đã nghe giọng anh ta. Nếu thân phận bị lộ, mọi chuyện sẽ đổ vỡ. Dù cả hai đều che mặt, Paehyeon vẫn nhìn Đoàn chủ, ánh mắt như muốn hỏi: Ngài chắc chứ?  

Đoàn chủ khẽ gật đầu, một cử chỉ trấn an lặng lẽ. Nhưng trong lòng anh, đối đầu trực tiếp với Jaegyeom vẫn là một gánh nặng lớn. Nguy cơ bị nhận ra luôn rình rập.  

Dù từng xảy ra vài lần ẩu đả, anh chưa bao giờ đấu kiếm với Jaegyeom.  

Giờ đây, khuôn mặt anh được che kín, oán khí và tà khí từ chiếc áo choàng đỏ trùm lên, át đi khí chất vốn có. Khói mù mịt bao phủ khắp nơi, làm mờ tầm nhìn. Anh tin rằng Jaegyeom khó lòng nhận ra mình trong hoàn cảnh này.  

Sau thoáng do dự, Paehyeon trao kiếm cho Đoàn chủ rồi lùi lại phía sau. Đoàn chủ nắm lấy thanh kiếm, bước lên một bước, vào thế đối đầu.  

Anh siết chặt chuôi kiếm, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Phải chọn đúng thời điểm - đánh ngất Jaegyeom mà gây tổn thương ít nhất có thể. Làm ơn…  

Ngay khi anh mở mắt, Jaegyeom đã lao tới, kiếm trong tay vung lên như chớp.  

Cheng! 

Hai lưỡi kiếm chạm nhau, âm thanh kim loại sắc bén vang vọng. Đoàn chủ bị lực đẩy ép lùi, nhưng nhanh chóng gạt kiếm của Jaegyeom ra.  

Cả hai đồng loạt tấn công, kiếm khí lóe lên trong màn khói. Tà áo đỏ của Đoàn chủ tung bay trong luồng gió nóng bỏng giữa trận chiến.  

Paehyeon, đứng quan sát từ xa, mở to mắt kinh ngạc. Kiếm pháp của Jaegyeom vượt xa dự đoán. Dù suy yếu vì Phật lực, mỗi đường kiếm của cậu đều chính xác, không một động tác thừa, không một sơ hở nào lộ ra.  

Lim Hyomoon, ngã vật ở phía sau, cũng sững sờ nhìn theo. Cậu ta chưa từng nghĩ Jaegyeom lại thành thạo kiếm thuật đến vậy. Chuyển động nhanh đến mức mắt thường khó bắt kịp - đây không phải phản xạ thông thường, mà là kỹ năng của một kiếm sĩ lão luyện.  

Cheng! Cheng! Tiếng kiếm va chạm liên tục vang lên, dồn dập như nhịp tim.  

Jaegyeom mở rộng quy cảm, tập trung cảm nhận khí tức của Đoàn chủ để vung kiếm. Màn khói dày đặc che mờ mọi thứ, buộc cậu phải dựa hoàn toàn vào giác quan để lần theo đối thủ.  

Khí tức của Đoàn chủ thật kỳ lạ - không giống thần linh, mang chút tà ác, và kỳ diệu thay, lại phảng phất cảm giác quen thuộc. Cậu cố xác định liệu đây có phải Bangsangsi không, nhưng tà khí từ áo choàng quá nồng, át đi mọi manh mối.  

Càng giao đấu, Jaegyeom càng tin chắc đối phương không phải kẻ tầm thường. Với kiếm thuật cao siêu, chỉ vài chiêu là đủ để đo lường thực lực. Đoàn chủ không chỉ đoán được hướng tấn công, mà còn biết chính xác điểm cậu nhắm đến. Trong số những đối thủ từng giao thủ, chỉ Myojeong và Hwirim đạt đến trình độ này. Và Đoàn chủ là người đầu tiên kể từ đó khiến cậu phải dè chừng đến vậy.  

Nghĩ đến đây, một cảm giác bất an vô cớ trào lên trong lòng Jaegyeom.  

“…Hả?”  

Tay cậu khựng lại một thoáng. Ngay khi sơ hở lộ ra, Đoàn chủ cũng chần chừ, không tận dụng cơ hội. Không rõ là cố ý hay bất lực, Jaegyeom lập tức chỉnh lại tư thế. Và rồi, cậu nhận ra điều khiến mình bất an: kiếm khí của Đoàn chủ quá giống Hwirim - uyển chuyển, bước chân nhẹ nhàng, phản đòn gọn gàng.  

Không lẽ… là Hwirim? Không thể nào. Hwirim đã chết từ lâu rồi.  

Nhưng rồi, cậu nghĩ đến khả năng Hwirim đã trở thành Linh Quỷ sau khi chết. Tuy nhiên, thể hình và khí chất của Đoàn chủ lại khác biệt. Ký ức quá xa xăm khiến cậu không dám chắc.  

Những suy nghĩ ấy khiến tư thế của Jaegyeom thoáng chùng xuống.  

Cậu vội trấn tĩnh, tiếp tục vung kiếm.  

Sau vài lần giao chiêu, Jaegyeom phát hiện ra một điều lạ: mỗi khi lưỡi kiếm tiến gần mặt Đoàn chủ, đối phương lại căng cứng, lộ rõ vẻ lo lắng bất thường.  

Chỉ là cảm giác thôi sao? Để kiểm chứng, Jaegyeom giả vờ chém vào cổ, rồi bất ngờ xoay cổ tay nhắm vào cánh tay.  

Khi kiếm vung lên, mũi kiếm suýt chạm vào khăn che mặt. Một tiếng ‘xoẹt’ khẽ vang lên, viền khăn bị cắt rơi. Đoàn chủ giật mình, vội lùi thân trên ra sau.  

“…”  

Jaegyeom nheo mắt quan sát. Khoảnh khắc kiếm chạm vào khăn, Đoàn chủ để lộ sơ hở lớn. Hắn hành động như thể chiếc khăn là điểm yếu chí mạng - lo sợ nó bị rách khiến động tác rối loạn. Nếu cậu đâm tiếp, có lẽ đã gây thương tích nặng.  

Nhưng rõ ràng, Đoàn chủ đang cố bảo vệ chiếc khăn bằng mọi giá. Hắn không muốn lộ mặt - vì sao? Chẳng lẽ từng quen biết? Hành vi kỳ lạ này càng làm nghi ngờ trong lòng Jaegyeom dâng cao.  

Hơn nữa, đã có vài lần Đoàn chủ có thể tấn công trực diện, nhưng hắn chỉ phòng thủ, không phản công. Dù nghĩ thế nào, cũng quá đáng ngờ.  

“Ngươi là ai?”  

Trong khoảnh khắc cả hai tách ra, Jaegyeom ho khan, giọng trầm thấp vang lên giữa không gian ngột ngạt.  

“…”  

Đoàn chủ, đang chỉnh lại khăn che mặt và điều hòa nhịp thở, khựng lại, lặng lẽ nhìn cậu. Nhưng anh không đáp. Chỉ cần nghe giọng nói, Jaegyeom có thể xóa tan nghi ngờ. Song, Đoàn chủ giữ im lặng tuyệt đối, không để lộ bất kỳ manh mối nào.  

Cuộc đối thoại chấm dứt, hai thanh kiếm lại va chạm dữ dội.  

Lần này, Jaegyeom giả vờ đâm kiếm, rồi bất ngờ vươn tay tới. Khi ngón tay cậu gần chạm vào lớp khăn đen, Đoàn chủ lập tức lùi nhanh, để lộ sơ hở. 

Jaegyeom không bỏ lỡ, đâm mạnh kiếm về phía trước. Mũi kiếm sượt qua hông Đoàn chủ, cắt một đường ngang eo.  

Máu đỏ tươi nhỏ xuống nền đất đen, từng giọt ‘tách tách’ vang lên giữa không gian tĩnh lặng.  

‘…Đoàn chủ!’  

Paehyeon, đang nín thở theo dõi, hít vào một hơi kinh hãi.  

Jaegyeom lập tức vươn tay lần nữa. Khi ngón tay cậu sắp chạm vào khăn, choang! - tiếng kim loại vang lên. Đoàn chủ vung kiếm gạt ra, rồi bất ngờ túm chặt cổ tay Jaegyeom.  

Thấy Đoàn chủ đã khống chế được cậu, Paehyeon không chần chừ. Trong chớp mắt, anh vòng ra sau, dồn sức vào tay, chém mạnh vào gáy Jaegyeom. Tình thế quá nguy cấp, anh không thể đứng yên thêm nữa.  

Cú đánh bất ngờ khiến Jaegyeom rên khẽ, rồi ngã gục xuống, bất tỉnh.  

Ngay lúc đó, Lim Hyomoon tái mặt, hét lên thất thanh.  

“77, 77!”  

Nhân cơ hội, Paehyeon kéo Đoàn chủ lao đi, cả hai biến mất trong màn khói dày đặc chỉ trong tích tắc.  



Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo