Hỏa Hồn - Chương 265

“Sở trưởng muốn gặp cậu.” Han Juyoung nói.  

Lời thông báo bất ngờ khiến tim Jaegyeom đập mạnh, như thể rơi xuống vực sâu.  

‘Sở trưởng rất tò mò về cậu. Nghe nói cậu đã thấy hươu vào ngày thi. Sắp tới sẽ có lệnh triệu tập chính thức, nhưng nếu có cơ hội, cậu nên đến gặp và chào hỏi trước.’  

Thực ra, Jaegyeom đã từng nghe Seok Juryeon nhắc đến việc Sở trưởng Narye muốn gặp mình. Nhưng hơn một tháng trôi qua mà không có thêm thông tin, cậu đã dần quên mất chuyện đó.  

Có phải vì những chuyện ở chi nhánh Gongju mà có điều gì đó đã bị phát hiện? Jaegyeom không khỏi lo lắng. Một linh cảm bất an len lỏi trong lòng cậu. Thời điểm quá trùng hợp: bị Sở trưởng triệu tập ngay sau những sự kiện hôm qua. Dù cố gắng suy nghĩ, Jaegyeom vẫn không thể xua tan cảm giác rằng mọi thứ đều quá ngẫu nhiên.  

“Tôi sẽ gặp Sở trưởng khi nào?” Jaegyeom hỏi.  

“Tối nay.” Han Juyoung đáp.  

Sau một thoáng do dự, Jaegyeom tiếp tục. 

“Sở trưởng gọi tôi đến… có chuyện gì đặc biệt không?”  

“Ừm, tôi cũng không rõ lắm.” Han Juyoung nhíu mày, nở nụ cười ngập ngừng.  

Dường như cô cũng không nắm rõ chi tiết. Mệnh lệnh được chuyển xuống từ Trưởng ban Seok, còn cô chỉ là người dẫn đường.  

Thấy sắc mặt Jaegyeom không tốt, Han Juyoung cố gắng xoa dịu bầu không khí. 

“À, hay là do cậu đã đối đầu với các Linh quỷ của Bích Tà Đoàn, nên Sở trưởng muốn khen thưởng cậu? Tin đồn đã lan khắp trụ sở rồi. Với lại, Sở trưởng vốn đã chú ý đến cậu từ trước. Người duy nhất từng trực tiếp chạm trán Bích Tà Đoàn chính là cậu mà…”  

Han Juyoung cười nhẹ, giọng dần nhỏ lại. 

“Dù sao thì, đừng quá căng thẳng, cứ thoải mái nhé.”  

Jaegyeom gật đầu đáp lại. Sau đó, Han Juyoung nhắn rằng tối sẽ quay lại đón cậu và dặn đừng tiết lộ với ai về lệnh triệu tập từ cấp trên, rồi rời khỏi phòng bệnh.  

Khi Han Juyoung đi khỏi, Jaegyeom chìm vào suy tư. Dù cô đã dặn giữ bí mật, cậu không nghĩ mình có thể làm vậy.  

Lần trước, khi nói chuyện với Seok Juryeon, Jaegyeom cũng đã giấu Yoon Taehee về việc Sở trưởng muốn gặp. Cậu không muốn khuấy động tâm trạng của Taehee bằng một chủ đề nhạy cảm. Ý định ban đầu là sẽ kể khi thời điểm thích hợp, nhưng cậu đã vô tình bỏ lỡ cơ hội.  

Nếu biết cuộc gặp lại đến đột ngột thế này, chắc chắn mình đã nói sớm hơn, Jaegyeom thầm nghĩ. Nhưng giờ đây, cuộc gặp với Sở trưởng đã cận kề – một tình huống thực sự khẩn cấp.  

Cậu quyết định phải báo ngay cho Yoon Taehee để cùng chuẩn bị cho tối nay. Sau một lúc do dự, Jaegyeom lấy điện thoại và bấm số của Taehee.  

[Hiện không thể nhận cuộc gọi, xin hãy để lại tin nhắn…]

Nhưng Yoon Taehee không bắt máy.  

***

Ban ngày trời còn trong xanh, nhưng chẳng biết từ bao giờ, mây đen kéo đến dày đặc, và mưa bắt đầu rơi từ buổi chiều.  

Gần nửa đêm, Jaegyeom nhận được cuộc gọi từ Han Juyoung. Cô bảo đang đợi ở cổng bệnh viện và yêu cầu cậu xuống.  

Tới tầng một, cậu thấy một chiếc xe lạ đã đậu sẵn.  

Jaegyeom bước lên xe do Han Juyoung lái. Trên đường đến trụ sở chính, cả hai đều im lặng. Han Juyoung không nói gì, và Jaegyeom cũng chẳng mở lời, chỉ lặng lẽ nhìn ra cửa sổ.  

Đêm khuya trôi qua, Yoon Taehee vẫn không hồi âm.  

Jaegyeom không biết mình đã gọi bao nhiêu cuộc. Cậu còn nhắn tin rằng có việc cần nói và xin Taehee gọi lại, nhưng mọi thứ vẫn bặt vô âm tín. Chưa bao giờ cậu không liên lạc được với Yoon Taehee như thế này. Liệu có chuyện gì xảy ra không? Cuối cùng, Jaegyeom đành chấp nhận rằng mình không thể báo cho Taehee về cuộc gặp với Sở trưởng.  

Khi đến trụ sở chính, Jaegyeom theo Han Juyoung lên thang máy.  

Hầu như không ai biết chính xác phòng Sở trưởng nằm ở đâu. Han Juyoung nhấn liên tục nhiều nút, thang máy không dừng ở bất kỳ tầng nào mà cứ đi thẳng lên cao. Jaegyeom càng lúc càng bồn chồn.  

Sở trưởng là người như thế nào? 

Sở trưởng Narye – kẻ thù của Yoon Taehee, người đã khiến Taehee sống cả đời với ý niệm trả thù. Nghĩ đến việc sắp đối mặt với người ấy, một cảm giác căng thẳng vô hình đè nặng lên cậu.  

Tại sao lại muốn gặp mình?  

Có lẽ, như Han Juyoung nói, chỉ là một cuộc gặp gỡ thông thường. Trước đây, khi gặp Seok Juryeon, Jaegyeom cũng từng lo lắng bị truy vấn gì đó, nhưng rốt cuộc chẳng có gì nghiêm trọng. Cậu tự nhủ phải bình tĩnh và mạnh mẽ hơn.  

Sau một hành trình dài, thang máy cuối cùng dừng lại.  

Cửa mở ra, một hành lang dài tối mờ hiện lên trước mắt. Dù kéo dài như đường hầm, phía cuối chỉ có duy nhất một cánh cửa. Trước khung cảnh lạ lùng ấy, Jaegyeom nuốt khan.  

“Cậu thấy cánh cửa ở cuối kia không? Cứ đi đến đó là được.” 

Han Juyoung nói, bước ra khỏi thang máy trước. Cô giơ tay chỉ đường và giải thích ngắn gọn. Từ đây, cô sẽ không đi cùng nữa.  

Jaegyeom bước đi theo chỉ dẫn.  

Đến cuối hành lang, cậu mở cánh cửa và thấy một căn phòng trống trải – phòng của Sở trưởng. Cậu tiến tới cánh cửa dẫn sang thư phòng, rồi lại mở ra một cánh cửa gỗ khác. Có lẽ đây là cánh cửa cuối cùng.  

Khi vừa chạm tay và cẩn thận đẩy cửa…  

Một khu vườn rộng lớn bất ngờ hiện ra. Jaegyeom tròn mắt kinh ngạc. Ngoài trời đang mưa, vậy mà nơi đây lại là một bầu trời đêm trong vắt, với vầng trăng tròn sáng rõ. Như thể cậu vừa bước vào một thế giới khác. Ở cuối khu vườn là một ngôi nhà ngói truyền thống, mái cong tựa lưng cá voi.  

Ngay trong trụ sở chính mà lại có nơi như thế này sao? Quả thực khiến người ta sững sờ.  

Bị choáng ngợp bởi khung cảnh siêu thực, Jaegyeom đứng lặng một lúc. Rồi cậu lấy lại tinh thần, băng qua khu vườn, đến gian chính. Cởi giày, cậu bước lên sàn gỗ.  

Đứng trước cánh cửa giấy dán truyền thống, cậu còn đang do dự thì…  

“Sao còn đứng đó? Không vào đi.”  

Một giọng nói vang lên từ bên trong, như thể người ấy đã biết cậu đến. Jaegyeom khẽ giật mình, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh, chậm rãi nắm tay cửa.  

Khi cửa mở, thứ đầu tiên đập vào mắt là một tấm bình phong lớn. Trước bình phong, một người phụ nữ lớn tuổi, tóc bạc ngắn, mặc hanbok thướt tha, đang ngồi đó.  

“Ngồi xuống đi.”  

Đó chính là Sở trưởng. Bà ta không giới thiệu bản thân, cũng không chào hỏi Jaegyeom. Thái độ bình thản và thân mật như đã quen biết từ lâu. Bà tự tay rót trà, đưa cho cậu một ly.  

“Có lạc đường không? Ta đã pha sẵn trà, nhưng giờ thì nguội mất rồi.”  

Chưa kịp chào hỏi, Jaegyeom lúng túng ngồi xuống. Đối diện Sở trưởng qua chiếc bàn thấp trên sàn sưởi, cậu chỉ thấy tình huống này thật kỳ lạ.  

“Dù nguội rồi, nhưng là loại trà khá ngon đấy.” Bà nói, đẩy ly trà về phía cậu.  

Cử chỉ mời trà của bà trang trọng, nhưng Jaegyeom không uống. Cậu không biết trong đó có gì. Sở trưởng nhận ra sự đề phòng ấy, khẽ mỉm cười.  

“Thông minh đấy.” Bà ta nói, nụ cười hiền hậu. “Phải rồi, hẳn hôm đó cậu đã học được gì đó. Cậu hiểu rằng uống thứ người khác đưa có thể dẫn đến tai họa. Nhưng ta không bỏ gì vào đâu, cứ yên tâm.”  

Trước những lời khó hiểu, Jaegyeom khẽ nheo mắt.  

“…”  

Cúi đầu im lặng, cậu bất giác ngước lên nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt.  

Đây là kẻ thù của Taehee – người đã cướp đi tất cả và hủy hoại đời anh. Vậy mà Sở trưởng lại toát lên vẻ mộc mạc, giản dị đến bất ngờ, thậm chí còn mang khí chất thanh cao. Nếu gặp bà ta ngoài đường, có lẽ cậu chỉ nghĩ bà là một cụ bà quyền quý mà không để tâm nhiều.  

Nhưng khi nhìn kỹ, một cảm giác quen thuộc kỳ lạ dâng lên.  

“Nhìn chằm chằm người lớn thế là không hay đâu. Già thế này rồi, còn gì đáng nhìn nữa chứ.” Sở trưởng vừa rót trà vừa mỉm cười nhẹ.

“Tuổi trẻ chỉ như một mùa xuân thoáng qua… Tuổi trẻ thật mong manh. Lúc còn trẻ, ta cũng từng được khen là xinh đẹp. Vậy mà mỗi lần soi gương, ta tự hỏi: từ bao giờ mình trở nên tiều tụy thế này? Ngay cả bản thân cũng thấy xa lạ, và chợt cảm thấy cô đơn.” Bà lẩm bẩm, như tự nói với mình.

Nghe bà nói, Jaegyeom nhìn xuống tách trà, khẽ lên tiếng. 

“Bà nghĩ vậy sao?”  

“Già đi, dù sao cũng thật thảm hại mà.” Bà đáp.  

Jaegyeom im lặng một lúc, rồi đưa tay về phía tách trà, nói nhỏ. 

“Con người ai rồi cũng già đi, đó là điều đương nhiên.”  

“Nhưng cậu thì không như vậy, đúng chứ?”  

Tay Jaegyeom khựng lại giữa chừng.  

…Gì cơ?

Cậu giật mình ngẩng lên nhìn Sở trưởng. Bà ta đang quay đầu nhìn ra cửa sổ xa xăm. Cảm nhận được ánh mắt cậu, bà chậm rãi quay lại, chạm vào ánh nhìn của cậu.  

Đôi mắt Jaegyeom mở to, đồng tử run rẩy dữ dội.  

Khuôn mặt trước mặt cậu là một khuôn mặt quen thuộc mà cậu từng thấy.  

“…Suhyang?”  

Cuối cùng, chén trà trong tay Jaegyeom tuột khỏi tay, rơi xuống sàn, vỡ tan với một tiếng ‘cạch’.

_____

Cho những ai quên thì đây là người dụ cụ đi lấy hộp khảm xà cừ của thầy cụ.

Xin lỗi các bồ nha, hôm trước tui bận quá, nên nay tui bù lại nha~



Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo