“…Suhyang?”
Jaegyeom mở to mắt, ngỡ ngàng nhìn chằm chằm vào vị Sở trưởng trước mặt. Không thể nào, điều này hoàn toàn không hợp lý. Tại sao Suhyang lại đang ngồi ở vị trí Sở trưởng Narye? Hơn thế nữa, làm sao bà ta có thể còn sống đến tận bây giờ? Từ đầu đến cuối, mọi thứ đều vượt ngoài sức tưởng tượng của cậu.
“Quả nhiên, cậu nhận ra rồi.” Suhyang khẽ nheo mắt, nở một nụ cười hiền từ.
Ngay khi bắt gặp ánh mắt ấy, ánh nhìn sâu thẳm như xuyên thấu mọi sự, Jaegyeom lập tức cảm thấy chắc chắn. Đó chính là ánh mắt cậu từng bắt gặp đâu đó trong quá khứ, không thể nhầm lẫn. Những ký ức mơ hồ xen lẫn cảm giác hoang mang trào dâng, khiến tâm trí cậu rơi vào hỗn loạn.
Cậu vội vàng lục lại hình ảnh về Suhyang trong trí nhớ. Trong ký ức của Jaegyeom, Suhyang là một người đàn ông - đội mũ gat*, khoác áo trường bào từ thời xa xưa. Nhưng người trước mặt cậu giờ đây, dù nhìn thế nào, cũng rõ ràng là một phụ nữ lớn tuổi. Sự nghi hoặc hiện rõ trong ánh mắt Jaegyeom. Như hiểu được điều đó, Suhyang khẽ mỉm cười.
(*Loại mũ nam quý tộc Hàn sử dụng hàng ngày)
“Ha ha, đúng vậy, chắc cậu từng nghĩ ta là đàn ông. Hồi đó, ta đã cải trang thành đàn ông. Đó là chuyện của một thời xa xưa… thời mà sống đúng với bản thân mình là điều xa xỉ đối với phụ nữ. Với những ai không để tâm, thật khó để nhận ra. Chuyện cải trang như vậy không hề hiếm lúc bấy giờ, bởi đó là thời đại quá khắc nghiệt để một người phụ nữ có thể tự do tồn tại. Ta cũng không ngờ cậu sẽ phát hiện, nhưng quả nhiên cậu rất tinh tường.” Bà vừa nói vừa nhẹ nhàng nâng chén trà sứ lên môi, giọng điềm tĩnh.
Jaegyeom đứng lặng, không thốt nên lời. Đây thực sự là Suhyang sao? Dù bà ta ngày ấy có dáng người mảnh khảnh, nét thanh tú, cậu chưa từng nghi ngờ Suhyang là phụ nữ. Chấn động, cậu bật dậy khỏi ghế.
“N-Ngươi… sao lại…” Cậu lắp bắp, đầu óc như tê liệt. Không chỉ vì cậu đã nhầm lẫn giới tính của Suhyang.
Trước khi đến đây, Jaegyeom đã chuẩn bị tinh thần để đối mặt với Sở trưởng Narye. Cậu tự nhủ phải giữ bình tĩnh, suy nghĩ xem nên nói gì, giữ thái độ ra sao. Sở trưởng Narye là kẻ thù của Yoon Taehee, và việc một mình đối diện với kẻ như vậy vốn đã là thử thách lớn. Jaegyeom từng tự dặn lòng rằng, dù có chuyện gì xảy ra, cũng không được để lộ sự tức giận hay thù địch.
Nhưng giờ đây, khi biết Sở trưởng chính là Suhyang - người cậu tưởng đã chết từ lâu - mọi kế hoạch đều sụp đổ. Trước sự thật không thể ngờ tới, cậu hoàn toàn mất phương hướng.
Đây là hiện thực hay chỉ là giấc mơ? Vì sao Suhyang chờ đợi cậu? Bao năm qua, bà ta sống sót thế nào mà không ai hay biết? Và tại sao giờ đây bà lại ngồi trên ghế Sở trưởng Narye? Hàng loạt câu hỏi không lời đáp quay cuồng trong tâm trí cậu.
“Ngẫm lại thời ấy, ta cảm thấy như mình đã sống qua một kiếp khác. Vẫn là mảnh đất này, nhưng thế giới đã thay đổi kỳ diệu đến mức khó tin. Cuộc sống bây giờ tốt đẹp hơn nhiều so với ngày trước…”
Suhyang trầm ngâm, giọng đầy hoài niệm.
Khác với Jaegyeom đang rối bời không giấu nổi, Suhyang lại tỏ ra vô cùng điềm tĩnh.
“Giờ đây, ta yêu mảnh đất này, nhưng ngày ấy, ta từng căm ghét nó đến tận xương tủy. Có thời điểm, mỗi ngày sống ở đây đều là một nỗi đau đớn khôn nguôi.”
Suhyang xuất thân từ một gia tộc danh giá, thuộc tầng lớp quý tộc quyền quý. Nếu sống như bao người phụ nữ khác, có lẽ bà đã lập gia đình, sinh con, và an phận với cuộc đời bình dị.
Nhưng đó không phải điều bà mong muốn. Suhyang mang trong mình khát vọng lớn lao, dù thời đại ấy không chấp nhận phụ nữ có hoài bão. Để theo đuổi ước mơ, bà đã phá bỏ lề thói, dấn thân vào một thế giới đầy khắc nghiệt.
“Cậu hẳn có rất nhiều điều muốn hỏi, đúng không? Ta hiểu mà, với cậu, chuyện này quả là quá bất ngờ.” Suhyang mỉm cười ấm áp.
Đúng lúc ấy, từ sau tấm bình phong phía sau Suhyang, một bóng dáng nhỏ bé bất ngờ xuất hiện. Jaegyeom, đang đứng sững như tượng, giật mình nhìn sang. Một con mèo đen tuyền bước ra, đôi mắt hổ phách lấp lánh dò xét cậu.
“Cũng lâu rồi không có khách, chắc nó vui lắm.” Suhyang dịu dàng nói, đưa tay vuốt ve đầu con mèo với sự thân thuộc. Rõ ràng, đây là thú cưng của bà.
Con mèo nhìn Jaegyeom một lúc, rồi chậm rãi tiến lại, cọ má vào đầu gối cậu trước khi lướt qua. Nó ngáp dài, đuôi khẽ rung, đôi mắt vàng ánh chằm chằm quan sát cậu. Sau đó, nó quay sang Suhyang, khe khẽ kêu ‘meo~’.
“Nó có vẻ thích cậu đấy. Trong đôi mắt ấy, như chứa đựng cả một vũ trụ, phải không?” Suhyang mỉm cười khi ánh mắt bà giao với con mèo.
Vừa nhẹ nhàng xoa đầu con mèo, Suhyang vừa hướng mắt ra cửa sổ.
“Con bé này đã sống rất lâu rồi. Nếu theo lẽ tự nhiên, nó đáng lẽ đã qua đời cách đây hơn trăm năm. Nhưng ta quá ích kỷ, lấy nỗi cô đơn làm cái cớ để giữ nó mãi bên mình.”
Giọng bà trở nên trầm lắng.
“Cậu chắc cũng hiểu cảm giác ấy, khi tất cả những người thân thuộc đều rời bỏ, chỉ còn mình cô độc trên đời. Đôi lúc, ta cảm thấy như mình là người duy nhất còn tồn tại. Khi sống đúng với bản thân, không một ai hiểu thấu, không một ai để ta giãi bày. Đó là điều khiến ta mãi nuối tiếc.”
Sau khoảnh khắc chìm trong dòng cảm xúc, Suhyang quay lại nhìn Jaegyeom.
“Vì vậy, ta thật sự rất vui khi được gặp lại cậu thế này. Dù sao đi nữa, ta luôn tin rằng một ngày nào đó, chúng ta nhất định sẽ tái hợp.” Lời chào đón của bà đầy chân thành.
Mắt Jaegyeom càng mở to hơn. Cậu không thể tin rằng Suhyang đã đoán trước cuộc gặp gỡ này. Nhưng bà ta thực sự tin điều đó, dù không ngờ nó lại kéo dài đến vậy. Bà ta từng nghĩ rằng sau khi Myojeong qua đời, Jaegyeom sẽ sớm tìm đến mình, nhưng sự thật lại khác xa.
Sau cú sốc mất Myojeong, Jaegyeom đã khép mình, rút khỏi thế gian trong thời gian dài. Không biết điều đó, Suhyang từng cố tìm kiếm cậu, nhưng Jaegyeom ẩn mình quá kỹ, không để lại dấu vết. Cuối cùng, bà đành từ bỏ. Dẫu vậy, bà không lo lắng, bởi bà tin rằng cậu vẫn còn sống đâu đó. Và chỉ cần còn sống, một ngày nào đó, dù tự nguyện hay không, Jaegyeom sẽ xuất hiện trước mặt bà.
Giờ đây, niềm tin ấy đã thành hiện thực.
“Ngươi… sao ngươi có thể sống đến tận bây giờ?” Jaegyeom run rẩy lên tiếng, không giấu nổi sự bối rối.
Suhyang khẽ cười. “Đúng vậy, đó là điều khiến cậu tò mò, phải không? Nhưng thật ra, cậu và ta chẳng khác nhau là mấy. Ta cũng thắc mắc điều ngược lại đây, làm sao cậu có thể sống đến giờ mà không hề già đi?”
Bà dường như rất vui mừng trước cuộc hội ngộ này.
“Nhưng đừng vội. Cuộc gặp gỡ mà ta hằng mong đợi cuối cùng cũng đến. Đêm nay còn dài, và chỉ có hai chúng ta ở đây. Hãy từ tốn kể lại những tháng năm xa cách ấy.”
Nói đến đây, Suhyang mỉm cười, ánh mắt hướng ra cửa sổ. “Gặp lại cậu khiến ta nhớ về những ngày xưa cũ.”
Bên ngoài khung cửa gỗ ghép, bầu trời đêm trong vắt trải dài vô tận. Giọng Suhyang nhuốm màu hoài niệm.
“Ta đã chờ ngày này rất lâu. Ta luôn tin rằng nó sẽ đến, sớm hay muộn. Bất tử có thể là lời nguyền với kẻ này, nhưng lại là ân huệ với người khác. Nếu không có ý chí sống, cuộc đời chỉ còn là sự nhàm chán, nhất là khi mang trong mình tuổi trẻ vĩnh cửu.”
Bà ngừng lại, nhìn sang Jaegyeom. “Nhưng ta không ngờ cậu lại trở thành ‘pháp sư’ mà xuất hiện trước mặt ta.”
“…”
“Vậy, điều gì đã đưa cậu đến đây?”
“…Gì cơ?”
“Hình như là Taehee thì phải.”
Ngay khoảnh khắc ấy, trái tim Jaegyeom như chùng xuống.
“Là đứa trẻ đó đã kéo cậu ra khỏi nơi ẩn mình, đưa cậu trở lại thế gian này sao?”
Đồng tử Jaegyeom run rẩy dữ dội. Nhưng Suhyang chẳng hề bận tâm đến sự dao động ấy. Bà thong thả chống tay lên bàn, mỉm cười đầy hứng thú.
“Phải rồi, chính là kẻ từng nói sẽ cướp mặt nạ Bangsangsi để giết cậu, đúng không?”
_____
Nếu Suhyang biết kế hoạch của Taehee từ lâu mà vẫn để anh tiếp tục trong Sở Narye thì 10 năm của Taehee như một trò đùa vậy! Chắc ổng sẽ sốc lắm T_T