Hỏa Hồn - Chương 268

“Ta sẽ giúp cậu đạt được điều đó.”  

Ngay khoảnh khắc ấy, đồng tử của Jaegyeom run rẩy dữ dội. Kế hoạch mà Yoon Taehee đã dốc cả đời xây dựng nay hoàn toàn bị phơi bày. Chưa kịp chấp nhận thực tế ấy, một lời đề nghị bất ngờ đã vang lên.

Suhyang từ nãy giờ vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt nơi khóe môi, giờ đây thu lại nét cười, thay bằng vẻ mặt nghiêm nghị. Ánh mắt sắc lạnh ẩn sau những nếp nhăn hiền hậu chăm chú quan sát Jaegyeom.  

“Cái… cái đó là sao chứ?”  

“Ta nói đúng nghĩa đen đấy. Thay cho cậu nhóc ấy, ta sẽ đích thân ban cho cậu sự yên nghỉ.”  

Lời vừa dứt, Jaegyeom cảm thấy đôi chân mình như nhũn ra. Một cảm giác kiệt quệ từ tận sâu trong xương tủy bất chợt trào dâng. Có phải vì biết kế hoạch của Yoon Taehee đã tan thành mây khói? Hay bởi linh cảm rằng mọi thứ đã đến hồi kết? Cái ‘chết’ mà cậu hằng khao khát, mong mỏi đến cháy lòng, lại được Suhyang thốt ra một cách nhẹ nhàng đến lạ.  

“Ta biết cậu đã quá mỏi mệt với cuộc sống này. Dù là linh đan diệu dược, với một số người, nó cũng chỉ là độc dược. Cuộc sống bất tử cũng chẳng khác gì. Nếu cậu vào Sở Narye chỉ để tìm cái chết, thì ta sẽ dùng chiếc mặt nạ Bangsangsi trong tay ta để kết thúc đời cậu.”  

Jaegyeom, vốn nãy giờ bất động như quên cả thở, cuối cùng cũng thở hắt ra một hơi nặng nề, cúi gằm mặt xuống. Rồi, như không còn sức lực để chống đỡ, cậu khụy gối, sụp người ngồi phịch xuống đất. 

Trăm mối cảm xúc ngổn ngang, khó lòng diễn tả. Chỉ có sự choáng váng và hoang mang không ngừng chất chồng. Việc bị nhìn thấu toàn bộ kế hoạch đã đẩy Jaegyeom vào một ngõ cụt tinh thần.  

“…Tại sao?”  

Vừa thở dốc, vừa cúi đầu, Jaegyeom khó nhọc lắp bắp hỏi.  

“Sao lại hỏi như thế?”  

“Bỏ qua hết mọi chuyện, ngươi đã biết ta trở thành pháp sư trừ tà từ lâu rồi cơ mà. Ngươi chỉ âm thầm quan sát suốt thời gian qua, không hề lên tiếng. Vậy sao giờ lại đột ngột gọi ta đến, rồi đưa ra đề nghị này?”  

Nếu đã phát hiện kế hoạch lật đổ Sở Narye, Suhyang hoàn toàn có thể bắt giữ hoặc ngăn chặn Yoon Taehee và Jaegyeom ngay từ đầu. Thế nhưng, giờ đây bà ta lại tuyên bố sẽ giúp cậu đạt được điều cậu mong muốn nhất. Jaegyeom không sao hiểu nổi ý định thực sự của bà ta. Cậu cần biết rốt cuộc Suhyang đang toan tính gì.  

Suhyang là một người khó lường. Qua bao trải nghiệm, Jaegyeom hiểu rõ bà ta ranh mãnh tựa rắn độc. Dù từng tiết lộ cho cậu sự thật về bản chất của Myojeong, giúp cậu nhận ra chân tướng, nhưng Jaegyeom chẳng hề xem đó là điều tốt đẹp. Bởi chính sự thật ấy đã khiến cuộc đời cậu tan nát, cướp đi tất cả những gì cậu từng có.  

“Có vẻ trong lòng cậu vẫn còn oán hận ta. Phải rồi, dù thời gian trôi qua bao lâu, vết sẹo vẫn còn đó. Ta hiểu cậu đã chịu nhiều đau khổ. Dẫu sao, ta cũng vô tình gây tổn thương cho cậu, nên chuyện cũ, hãy để ta xin lỗi.” Suhyang nhẹ nhàng cất tiếng.  

“Câm miệng. Ta không nói ra để nghe mấy lời vô nghĩa này. Trả lời ta đi. Rốt cuộc ngươi muốn gì ở ta?” Jaegyeom vẫn cúi đầu, chậm rãi ngẩng mắt lên.  

Suhyang nhìn thẳng vào Jaegyeom, ánh mắt dần dịu lại. Dù đã qua bao năm, đôi mắt cậu thiếu niên ấy vẫn không đổi. Lúc này, trong mắt cậu ngập tràn thù địch và nghi ngờ. Suhyang khẽ cười mỉm. Bà từng nghĩ đến việc viện cớ rằng mình chỉ muốn giúp cậu như một cử chỉ thiện chí, nhưng rồi lại thấy điều đó thật vô nghĩa.  

“Phải rồi, đến nước này thì chẳng cần giấu giếm nữa.”  

Sau một thoáng lẩm bẩm, Suhyang khẽ gật đầu như đã thông suốt.  

“Hãy trao thân xác của cậu cho ta.”  

Lời thẳng thắn của Suhyang vang lên đầy bất ngờ.  

“Cậu sẽ trở thành một tế phẩm tuyệt vời.”  

Tế phẩm? Nghe đến từ ấy, ánh mắt Jaegyeom thoáng run rẩy.  

“Bình chứa lần này được tạo ra từ một tế phẩm khá hữu dụng, nhưng vẫn không thể chống lại thời gian. Khắp thân thể đều đã có vấn đề. Dù sao thì nó cũng trụ được lâu hơn lần trước. Thân xác này vốn không phải của ta. Đây đã là chiếc bình thứ sáu ta thay thế rồi.” Suhyang vừa nói vừa xoa bóp vai mình.  

Lý do Suhyang còn sống đến nay là nhờ cấm thuật. Cốt lõi của nó nằm ở việc chiếm đoạt toàn bộ đặc tính của đối tượng. Nhờ sinh lực cướp được, bà đã kéo dài sự tồn tại qua thời gian dài. Nhưng thời gian là thứ không thể vượt qua. Thân xác già cỗi đến cực hạn chẳng khác nào xác sống - chỉ còn hơi thở. Càng ngày, việc đi lại càng khó khăn, mắt mờ dần, mọi khả năng thể chất đều bị tước đoạt.  

Vì thế, với Suhyang, thân xác không lão hóa của Jaegyeom là một tế phẩm vô cùng quý giá. Nếu dùng cấm thuật để chiết xuất đặc tính bất lão bất tử ấy và tạo ra một bình chứa mới, bà có thể ngăn chặn quá trình lão hóa.  

“…”  

Khuôn mặt Jaegyeom cứng đờ. Lời Suhyang ám chỉ rằng bà ta sẽ dùng mặt nạ Bangsangsi để khiến linh hồn cậu tan biến, còn thân xác - cái vỏ còn lại - sẽ trở thành tế phẩm để bà đạt được sự bất tử thực sự.  

“Nhưng sao cậu lại không già đi?”  

“Ta không biết.”  

Câu trả lời cộc lốc của Jaegyeom khiến Suhyang nheo mắt.  

“Chắc chắn Myojeong đã dùng thủ đoạn gì đó.”  

Suhyang thầm thất vọng. Nhưng nếu chưa rõ nguyên nhân, bà chỉ cần tìm hiểu. Nếu chiếm được thân xác ấy, bà có thể nghiên cứu trước khi biến nó thành tế phẩm. Tìm ra lý do cậu không già đi, mọi thứ sẽ được giải quyết.  

Ngẫm lại, Suhyang nhận ra Jaegyeom không giỏi nói dối. Cậu mang nét ngay thẳng. Việc cậu im lặng trước mọi suy đoán và câu hỏi của bà, không phủ nhận cũng chẳng thừa nhận, chính là bằng chứng. Nếu biết lý do, cậu hẳn cũng sẽ giữ im lặng lần này. Nhưng với câu trả lời thẳng thắn vừa rồi, rõ ràng cậu thực sự không hiểu vì sao mình không lão hóa.  

“Nhưng mà…”  

Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Suhyang.  

“Khoan đã, nghĩ lại thì… Việc điều khiển linh hồn của Bích Tà Đoàn, cũng do các cậu sắp đặt sao?”  

Suhyang hỏi nhẹ nhàng, như vừa sực nhớ ra điều gì. Bà từng nghe Jaegyeom đã đấu kiếm với thủ lĩnh Bích Tà Đoàn tại chi nhánh Gongju. Bất chợt, bà tự hỏi liệu cậu có biết Yoon Taehee là kẻ đứng sau Bích Tà Đoàn hay không. Có thể cả hai đã dựng lên một màn kịch đối đầu để đánh lừa mọi người. Để rõ ràng, Suhyang quyết định dò xét.  

“Ta không biết gì cả.”  

Lại một câu trả lời thẳng thừng. Đôi mắt Suhyang khẽ nheo lại, ánh nhìn mềm mại hơn. Bà đã khéo léo moi được thông tin cần thiết. Hình như Yoon Taehee chưa tiết lộ toàn bộ kế hoạch cho Jaegyeom, và cậu cũng không hay biết Yoon Taehee là chủ nhân của Bích Tà Đoàn.  

Suhyang nghĩ thầm: Họ không hoàn toàn tin nhau.  

Tình huống này thật thú vị. Dù hợp tác vì lợi ích chung, một bên lại giấu giếm điều gì đó. Nếu Jaegyeom biết sự thật, chắc chắn cậu sẽ cảm thấy bị phản bội. Nhưng Suhyang không định vạch trần ngay lúc này. Thông tin lệch lạc nên được tận dụng sao cho có lợi nhất, và bà biết cách làm điều đó hiệu quả.  

Bất chợt, Suhyang ho khan dữ dội.  

“Cái thân xác này cũng sắp đến lúc bỏ đi rồi.”  

Thực tế, bà đang rất mệt mỏi. Bình chứa ngày càng mục ruỗng, gây rối loạn khắp cơ thể. Tác dụng phụ của cấm thuật khiến bà thường xuyên nôn ra máu, tình trạng ngày càng nghiêm trọng. Suhyang dùng khăn tay che miệng, ho thêm vài tiếng.  

“Này con, mang thuốc đến cho ta.”  

Bà hơi ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói về phía nào đó. Lập tức, tiếng động vang lên bên ngoài. Cửa trượt mở ra, một người hầu bưng khay thuốc bước vào, cúi đầu lặng lẽ đi ngang qua Jaegyeom rồi quỳ xuống bên Suhyang.  

“Thưa bà, con đã mang thuốc đến.”  

Khi ánh mắt Jaegyeom vô tình hướng về người hầu ấy, cậu lập tức chết lặng ngay khoảnh khắc nhận ra gương mặt quen thuộc.  

Nhưng người hầu chẳng để ý đến Jaegyeom. Người ấy đặt khay xuống bàn, lấy từ trong áo một con dao nhỏ. Với động tác thành thục, y rạch cổ tay mình, để máu chảy vào bát thuốc, rồi cúi đầu báo cáo.

“Thưa bà, đã xong ạ.”  

Ngay lúc đó, Jaegyeom đang đờ đẫn bỗng thốt lên.  

“Cho Youngwoo?”  

Người hầu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Jaegyeom.  

“Là… là cậu sao? Sao cậu lại ở đây…?”  

Người mang thuốc đến không ai khác ngoài Cho Youngwoo. Nhưng ánh mắt cậu ta đục ngầu, vô hồn. Dù đúng là người ấy, Jaegyeom không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra. Vậy lần gặp Cho Youngwoo trước trụ sở chính hôm trước không phải ảo giác. Cậu bị sốc nặng. Tại sao Cho Youngwoo lại xuất hiện ở nơi này?  

“…”  

Cho Youngwoo lặng lẽ nhìn Jaegyeom một lúc, ánh mắt dần mơ màng, rồi quay đi. Cậu ta như một con rối vô hồn, mất hết ý thức. Không nhận ra Jaegyeom, cũng chẳng phản ứng gì với sự hiện diện của cậu. Bỏ qua Jaegyeom, Cho Youngwoo đứng dậy rời khỏi phòng.  

“Cho… Cho Youngwoo!”  

Jaegyeom vội vã gọi theo, nhưng Cho Youngwoo vẫn không đáp lại, lặng lẽ bước đi. Khi cánh cửa khép lại, Jaegyeom chỉ biết đờ đẫn nhìn theo.  

Rồi, trong một khoảnh khắc bất ngờ, ánh mắt cậu chợt bắt gặp một lọ thủy tinh chứa con côn trùng màu đen.  

Không lẽ nào…  

Ngay lúc ấy, Suhyang đang uống bát thuốc hòa máu của Cho Youngwoo, bỗng lên tiếng.

“Nghe kể lại thì, đúng là một câu chuyện đầy trắc trở.”  

“…Cái gì cơ?”  

“Nghe nói cậu ta từng có một người bạn duy nhất mà mình thật lòng quý mến. Vậy mà một ngày nọ, người bạn ấy đột nhiên biến mất không lời từ biệt. Sau này, khi biết đến sự tồn tại của thế giới bên này, cậu ta nghĩ rằng có lẽ người bạn ấy đã trở thành ‘pháp sư trừ tà’. Thế nên, cậu ta tự mình dò la và tìm đến Sở Narye.”  

“…”  

“Nhưng năng lực quá kém cỏi, đến mức không đủ tư cách làm Học viên, nên ta định cho về. Vậy mà cậu ta van xin, nói chỉ cần được giúp ích ở bất kỳ mặt nào cũng được, xin hãy giữ cậu ta lại. Thật đáng thương.”  

“…”  

“Nghe chuyện ấy, ta thấy cậu ta thật đáng thương. Thế nên ta bảo: hãy ở lại đây học hỏi và tu luyện cho đến khi mạnh mẽ hơn. Đổi lại, hãy giúp ta bồi bổ khí lực. Như vậy chẳng phải đôi bên đều có lợi sao? Dù năng lực yếu ớt, nhưng cậu ta đúng là kỳ tài, còn trẻ nên sinh lực rất dồi dào.”  

Cuối cùng, sắc mặt Jaegyeom trắng bệch, đông cứng lại.  

_____

Cho những ai quên thì Youngwoo là bạn duy nhất của cụ khi cụ đi học, thằng bé dễ thương lắm luôn á.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo