Jaegyeom đứng lặng, cơ thể cứng đờ như hóa đá, đôi môi khẽ run rẩy.
“Yoon Taehee.”
Lúc ấy, Yoon Taehee đang ngồi tựa vào ghế, đầu cúi gằm, những ngón tay thoáng run lên khe khẽ. Nghe tiếng gọi, anh ngẩng mặt, ánh mắt thoáng ngỡ ngàng khi bắt gặp Jaegyeom, rồi vội vàng ngồi thẳng người.
Không gian chìm vào im lặng. Yoon Taehee lặng lẽ quan sát Jaegyeom, rồi bất chợt khẽ nhíu mày.
“Cậu bị ướt mưa à?”
Jaegyeom không trả lời, chỉ đứng đó, ánh mắt dán chặt vào Taehee như muốn nhìn thấu tận tâm can. Hành lang bệnh viện giữa khuya tĩnh lặng đến kỳ lạ. Yoon Taehee chậm rãi đứng dậy, bước từng bước về phía Jaegyeom đang lẻ loi giữa khoảng không trống trải.
“Cậu đi đâu mà giờ mới về? Tôi gọi mãi mà cậu không nghe máy.”
Đáng ra, đó mới là câu Jaegyeom muốn hỏi. Cậu rút điện thoại từ túi áo, màn hình sáng lên, hiển thị hàng loạt cuộc gọi nhỡ từ Taehee, mỗi cuộc chỉ cách nhau vài phút. Chắc hẳn chúng đến khi cậu rời tổng bộ, lang thang trở về bệnh viện. Nhưng tâm trí cậu lúc ấy đã bị cuộc gặp với Suhyang làm cho hỗn độn, đến nỗi chẳng hề hay biết.
Jaegyeom lặng lẽ đưa mắt nhìn Taehee từ đầu đến chân. May mắn thay, anh không có dấu hiệu bị thương, vẫn giữ vẻ ngoài quen thuộc. Chỉ khác một điều: bộ đồ đen tuyền phủ kín người khiến anh trông trầm lắng, nghiêm nghị hơn thường lệ, phảng phất chút u ám khó gọi tên.
Taehee khẽ cúi người, đưa ánh mắt ngang tầm Jaegyeom.
“Sao vậy?”
Ánh mắt họ chạm nhau, đồng tử Jaegyeom rung lên dữ dội.
Một nỗi buồn sâu thẳm, không lời nào diễn tả nổi, trào dâng trong lòng cậu. Cậu không biết phải mở lời thế nào. Có phải vì mưa thấm đẫm áo mà cậu thấy như bị nhốt trong một bể nước, ngột ngạt và bức bối? Hơi thở cậu nghẹn lại, lồng ngực nặng nề như đeo đá.
Đầu óc cậu rối loạn, hỗn tạp. Một cảm giác buồn nôn dâng lên. Những sự thật chưa thể chấp nhận, chưa thể nuốt trôi, cứ trồi ngược lên cổ họng. Chỉ cần hé môi, cậu sợ mình sẽ không kìm được mà bật ra tất cả.
Rõ ràng có quá nhiều điều cần nói, nhưng cậu lại chẳng thể thốt nên lời.
Làm sao cậu nói ra được đây?
Rằng cậu đã gặp Sở trưởng Narye, rằng người đó thực chất là Suhyang – kẻ đáng lẽ đã chết từ lâu, rằng Suhyang đã mê hoặc và giữ chặt Cho Youngwoo bên mình, rằng bà ta biết rõ mọi kế hoạch, nghĩa là tất cả đã sụp đổ, rằng bà ta đề nghị ‘giết’ cậu, và…
‘Người bị lừa chính là cậu, chứ không phải cậu ấy.’
Rằng… có lẽ chính Yoon Taehee mới là kẻ đứng sau Bích Tà Đoàn.
Jaegyeom mím chặt môi, cố nén tiếng nấc nghẹn nơi cổ họng. Giọng nói của Suhyang vẫn vang vọng bên tai, ám ảnh như một âm thanh ma quái. Dù cậu đã cố xua đi, chất giọng trơn tru mà nham hiểm như rắn ấy vẫn bám riết lấy cậu.
‘Cậu thật sự hiểu gì về cậu nhóc đó?’
Suhyang đã nói vậy lúc trước.
‘Nghĩ lại thì, dạo gần đây náo loạn chưa từng thấy. Sở Narye từng là pháo đài kiên cố, vậy mà giờ đây trong ngoài đều xuất hiện phản nghịch. Thật là trùng hợp kỳ lạ.’
Cậu không rõ bà ta ám chỉ điều gì, nhưng mỗi lần nhắc đến Taehee, một nỗi bất an vô cớ lại trỗi dậy trong lòng Jaegyeom.
‘Lỡ như… tất cả những chuyện đó vốn là do Taehee sắp đặt thì sao?’
‘Cái gì cơ?’
Nhưng câu nói tiếp theo của bà ta thật sự hoang đường đến mức nực cười.
‘Ta chỉ nghĩ… liệu có khi nào chính cậu nhóc đó đang dẫn dắt Bích Tà Đoàn hay không.’
Ý nghĩ ấy điên rồ đến độ khiến Jaegyeom bất giác nín thở.
‘Đôi khi thử nhìn từ góc độ của người khác cũng là cách hay để mở rộng tầm mắt. Vậy nên ta tự hỏi, nếu ta là cậu nhóc đó thì sao?’
Suhyang ngừng lại một chút, khép hờ mắt, thì thầm như đang hé lộ một bí mật.
‘Cậu là một con người vô cùng quý giá. Không già đi, không chết, lại mạnh mẽ hơn bất kỳ ai. Có cậu trong tay, chẳng gì là không thể. Nếu là ta, ta sẽ làm mọi cách để giữ cậu bên mình. Một người có giá trị vô hạn như cậu, sao có thể dễ dàng buông bỏ?’
‘…’
‘Vì vậy ta nghĩ, liệu cậu nhóc đó có đang lừa cậu không?’
‘…’
‘Hơn nữa, kẻ đứng sau Bích Tà Đoàn vẫn là một ẩn số. Nghe vậy chẳng phải cũng hợp lý sao?’
‘…’
‘Haha, nhìn nét mặt căng thẳng của cậu kìa. Dĩ nhiên, tất cả chỉ là suy đoán của ta thôi. Ta chỉ mong câu chuyện này giúp cậu nghĩ lại. Đừng hiểu lầm ý ta nhé.’
Jaegyeom cố gắng không để lời lẽ của Suhyang lay chuyển mình. Cậu nghĩ bà ta chỉ đang cố chia rẽ cậu và Yoon Taehee. Cậu tự nhủ phải giữ vững niềm tin.
Nhưng sâu trong lòng, một nỗi sợ mơ hồ dần nhen nhóm. Trước đây, mối quan hệ giữa cậu và Myojeong từng tan vỡ cũng vì Suhyang vạch trần một sự thật. Không phải bà ta bịa đặt, mà vì bà ta lật mở những điều bị giấu kín.
‘Đừng nói nhảm nữa.’
Jaegyeom đã đáp lại như thế, nhưng trong lòng, cậu không thể hoàn toàn gạt bỏ lời bà ta.
‘Dù sao thì, mong muốn mang lại sự yên nghỉ cho cậu là thật lòng. Hãy cân nhắc kỹ nhé. Dù giờ cậu có lẽ đang rất rối bời… ta sẽ cho cậu một tuần. Khi nào cậu quyết định xong, hãy đến gặp ta.’
Suhyang, với kinh nghiệm dày dặn, đã nhìn thấu tâm can Jaegyeom.
Thiếu niên không thể dễ dàng chấp nhận lời đề nghị ‘giết chết ngay bây giờ’ của bà ta. Rõ ràng, cậu đang do dự. Có lẽ vì cậu lo cho Yoon Taehee – người sẽ bị bỏ lại cô độc nếu kế hoạch phục thù thất bại.
Nếu đó chỉ là một mối quan hệ cộng sinh vì lợi ích, đến giờ cậu đã có thể dứt khoát buông tay và bước tiếp. Nhưng mọi thứ không đơn giản thế. Như dự đoán, Jaegyeom quá mềm lòng. Với tính cách dễ xúc động như khi biết chuyện về Cho Youngwoo – người cậu chỉ quen vài tháng – thì điều này cũng chẳng có gì lạ.
Nếu Yoon Taehee là lý do khiến Jaegyeom chần chừ, thì chỉ cần xóa bỏ ‘chướng ngại’ ấy là đủ. Nhưng làm vậy ngay lúc này sẽ chỉ khiến cậu thêm ác cảm. Thay vào đó, khiến cậu tự quay lưng mới là cách hiệu quả nhất. Suhyang đã khéo léo gieo mầm nghi ngờ, tin rằng thời gian sẽ làm nốt phần còn lại.
Suhyang tin rằng Jaegyeom sẽ dao động.
Và bà ta đã đúng. Giống như trước đây Yoon Taehee từng giằng xé giữa phục thù và Jaegyeom, giờ đây chính Jaegyeom cũng đang băn khoăn giữa mục tiêu phục thù của Taehee và cái chết của bản thân.
Thành thật mà nói, nếu bảo rằng cậu không chút lung lay trước lời đề nghị của Suhyang thì đó là dối trá.
Hiện tại, người nắm giữ chiếc mặt nạ của Bangsangsi chính là Suhyang. Một con đường bất ngờ đã mở ra trước mắt. Ngay từ đầu, lý do cậu hợp tác với Yoon Taehee cũng chỉ vì cái giá Taehee hứa hẹn: cái chết. Nếu đây là một sự hợp tác vì mục tiêu, thì việc chấp nhận đề nghị của Suhyang cũng chẳng có gì kỳ lạ.
Nhưng Jaegyeom lại cảm thấy lời đề nghị ấy quá đột ngột và bất ổn. Nếu suy nghĩ lý trí, cậu biết rằng sau khi chết, mọi thứ sẽ chẳng còn ý nghĩa. Vậy mà, cậu cũng không hiểu tại sao mình lại chần chừ.
Tại sao lúc đó cậu không lập tức đồng ý sẽ chết ngay lập tức?
Rời khỏi phòng Sở trưởng, Jaegyeom bước ra đường phố, lặng lẽ đi dưới mưa. Cậu chỉ muốn chạy trốn khỏi mớ suy nghĩ hỗn loạn đang ngập tràn trong đầu. Nhưng có một điều cứ quẩn quanh trong tâm trí, không sao xua tan.
‘Ta chỉ nghĩ… liệu có khi nào chính cậu nhóc đó đang dẫn dắt Bích Tà Đoàn hay không.’
Ban đầu, cậu cho rằng đó chỉ là lời nhảm nhí.
Nhưng rồi, một điều gì đó khiến cậu không thể ngừng bận tâm. Đoàn chủ mà cậu từng gặp ở Gongju đã có phản ứng kỳ lạ với chiếc khăn che mặt. Hơn nữa, Jaegyeom từng thắc mắc khi một người cẩn trọng, tỉ mỉ như Yoon Taehee lại tỏ ra khá thờ ơ với Bích Tà Đoàn… Rồi một ký ức chợt lóe lên như tia sét. Đó là Linh quỷ cậu gặp ở thư viện. Yoon Taehee từng nói anh quen biết một linh hồn rất thân thiết.
Jaegyeom mím chặt môi. Ngay khi nhìn thấy Yoon Taehee, trái tim cậu lại rung động không kiểm soát. Điều này khiến cậu tự hỏi, rốt cuộc mình đã thay đổi được gì so với ngày xưa, khi còn bên Myojeong?
Sau một lúc im lặng, Jaegyeom khẽ cất tiếng.
“Anh đến từ khi nào?”
Yoon Taehee lật cổ tay xem đồng hồ.
“Khoảng một tiếng trước.”
Khi Taehee đến, Jaegyeom không có trong phòng bệnh. Qua y tá, anh biết cậu đã ra ngoài một lúc. Gọi điện không ai bắt máy, nên anh đành ngồi đợi từ đó đến giờ.
“Sao cả ngày không nghe điện thoại vậy?”
“Tôi để điện thoại lại trên xe rồi.”
Vừa dứt lời, Jaegyeom lập tức hỏi dồn, giọng sắc lạnh như tra xét.
“Thế từ nãy đến giờ, anh ở đâu, làm gì?”
Nhận ra điều bất thường, Yoon Taehee lặng lẽ nhìn Jaegyeom.
“Ở tổng bộ. Họp về việc xử lý hậu quả hiện trường.”
Taehee đáp, tay đút vào túi quần.
“Anh đến đây làm gì?”
“Vì cậu không bắt máy, nên tôi lo có chuyện gì.”
Sau câu nói ấy, cả hai chìm vào im lặng trong giây lát.
“Vậy còn cậu thì sao?”
Lần này, đến lượt Taehee hỏi lại.
“Gì cơ?”
“Cậu đến đấy làm gì? Đến Gongju ấy.”
Khuôn mặt Taehee không chút cảm xúc.
Sau một thoáng lặng im, Jaegyeom từ từ ngẩng đầu.
“Tôi nói rồi mà. Tôi muốn tận mắt xác nhận xem Bích Tà Đoàn là bọn nào.”
Nói xong, cậu nhìn chằm chằm vào Yoon Taehee, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thủng anh.
Ánh mắt Yoon Taehee khẽ nheo lại.
Cách Jaegyeom nhìn anh giống như nhìn một người xa lạ. Cảm giác ấy thật kỳ lạ. Có gì đó không ổn. Hôm nay, Jaegyeom hỏi han nhiều hơn bình thường, mà nét mặt cậu lại khó lường đến lạ.
“Đi theo tôi một chút. Tôi có chuyện muốn nói.”
Jaegyeom khẽ hất cằm, bước qua Yoon Taehee và tiếp tục đi. Yoon Taehee không nói gì, lặng lẽ bước theo sau. Nơi Jaegyeom dẫn đến là một phòng bệnh trống, không bóng người.
Khi Yoon Taehee bước vào, Jaegyeom đóng cửa lại.
Căn phòng chìm trong bóng tối vì đèn đã tắt. Không nói lời nào, Yoon Taehee đưa tay lần mò tìm công tắc. Nhưng ngay lúc ấy, Jaegyeom nắm lấy cổ tay anh. Dường như cậu không muốn bật đèn. Trước hành động đó, Yoon Taehee khựng lại, quay sang nhìn Jaegyeom. Cả hai đứng đó, lặng lẽ đối diện nhau trong bóng tối.
Và rồi, trong một khoảnh khắc, Jaegyeom cất giọng trầm thấp.
“Cởi áo ra đi.”