“Hôm qua…”
Jaegyeom ngập ngừng lên tiếng, nhưng đúng lúc ấy, Yoon Taehee đang đưa ly nước lên miệng, chợt dừng lại và nhìn thẳng vào cậu.
Dưới ánh mắt chờ đợi của Yoon Taehee, Jaegyeom chỉ biết nắm chặt tay rồi lại thả lỏng, không thể thốt nên lời. Cậu mông lung, chẳng biết phải bắt đầu câu chuyện từ đâu.
Câu nói ‘10 năm của anh là một thất bại’ như cái gai mắc kẹt trong cổ họng, khiến cậu nghẹn lại. Để nói ra điều đó, cậu cần rất nhiều can đảm, thứ mà cậu chưa chắc đã có đủ.
Jaegyeom từng nghĩ mình đã sẵn sàng, nhưng khi đối diện với gương mặt Yoon Taehee, cậu lại cảm thấy như môi mình bị dán chặt bằng keo, chẳng thể cất lời.
Trong lúc cố gắng mấp máy môi để thốt lên điều gì đó, ánh mắt Jaegyeom dần cụp xuống.
“…Không, chẳng có gì cả.”
Rốt cuộc, cậu chẳng thể nói được gì.
Yoon Taehee im lặng, chỉ lặng lẽ nhìn Jaegyeom rồi đặt ly nước xuống.
“Ừ.”
Anh không hỏi thêm gì.
Anh chẳng gặng hỏi Jaegyeom định nói gì, cũng không nhắc đến chuyện ở chi nhánh Gongju hay vụ việc hôm qua tại bệnh viện khi Jaegyeom chất vấn anh.
Cuộc trò chuyện lặng lẽ tan biến, không một dấu hiệu, để lại giữa hai người một khoảng trống vô hình.
Đúng lúc ấy, món ăn được dọn lên bàn.
Jaegyeom lặng lẽ cầm thìa, dù chẳng chút ngon miệng, vẫn cố gắng ăn cho qua chuyện. Cậu múc một thìa cơm, nhưng chẳng rõ là đưa vào miệng hay mũi nữa, chỉ nhai một cách máy móc, như thể đang nhai cát.
Bất chợt, một đĩa cá thu nướng được đặt trước mặt cậu – món mà Yoon Taehee đã gọi. Thịt cá được gỡ sạch xương, bày biện gọn gàng, không còn sót dù chỉ một mẩu nhỏ.
“Sao lại đưa cho tôi?”
Jaegyeom ngước lên hỏi, ánh mắt dừng trên đĩa cá.
“Tôi không ăn cá.”
“Thế sao còn gọi món này làm gì?”
Yoon Taehee đáp lại bình thản, như chẳng có gì đáng bận tâm.
“Hôm nọ ở đảo, thấy cậu ăn ngon mà.”
Lời nói ấy khiến Jaegyeom chợt nhớ ra.
Đó là thời gian họ ở Geoyeodo, chưa lâu trước đây. Tối hôm đó, trong bữa ăn tại nhà trọ, có món cá thu chiên giòn đúng mùa, và cậu đã ăn rất ngon miệng.
Hóa ra Yoon Taehee vẫn nhớ rõ cậu đã ăn gì.
“Anh cũng ăn món đó ngon lành mà.” Jaegyeom nói.
“Vì người ta dọn ra, nên phải ăn thôi.” Yoon Taehee đáp.
Anh vốn rất kén ăn, vậy mà hôm đó chẳng hề than vãn dù chỉ một lời. Điều đó có nghĩa là dù bình thường anh chẳng động đến, anh vẫn cố ăn cho tử tế để trân trọng lòng tốt của chủ nhà.
“…”
Jaegyeom lặng lẽ nhìn đĩa cá, không nói gì.
“Thế anh tính ăn gì với cơm?”
“Ăn với mấy món phụ là được.”
Nghe vậy, một cảm xúc khó tả bỗng trào lên trong lòng Jaegyeom.
Không hiểu sao, cậu thấy giận.
Nếu không muốn ăn thì cứ từ chối là xong, vậy mà Yoon Taehee lại gọi món cá nướng, thứ anh chẳng bao giờ đụng tới, chỉ vì cậu. Thậm chí, anh còn chọn nhà hàng này dù bản thân chẳng thích loại đồ ăn ấy, rồi chẳng ăn miếng cơm nào, chỉ lo gỡ cá cho cậu, như thể phần cơm của người khác quan trọng hơn chính mình. Khi cậu rủ đi ăn, anh chỉ nói ‘được thôi’, chẳng hỏi lý do, chẳng tỏ ra bực bội.
“Này.”
Jaegyeom dứt khoát đặt thìa xuống bàn, tiếng ‘cạch’ vang lên rõ ràng.
“Lo cho bản thân anh trước đi.”
Tay cầm đũa của Yoon Taehee khựng lại giữa không trung.
“Tôi nhờ anh gỡ thịt cá cho tôi sao?”
Câu nói sắc bén như kim nhọn bật ra, khiến không khí lập tức trở nên căng thẳng.
“…”
Jaegyeom thầm mong Yoon Taehee sẽ nổi giận, hoặc ít nhất là gặng hỏi. Đây là lần đầu cậu chủ động rủ anh đi ăn. Nếu là cậu, cậu sẽ hỏi ‘Sao lại muốn ăn với tôi?’ hay ‘Có chuyện gì muốn nói à?’.
Cậu muốn Yoon Taehee tức giận vì cậu đã tự ý đến chi nhánh Gongju dù bị ngăn cản, rồi còn vô cớ nghi ngờ anh. Nếu anh giận, Jaegyeom ít nhất còn có thể biện minh, tự bảo vệ mình. Có lẽ đó là điều cậu mong muốn.
Nhưng Yoon Taehee chẳng nói gì.
Chính Jaegyeom mới là người đã phá hỏng kế hoạch trả thù của Yoon Taehee.
Giữa việc cùng anh trả thù hay chọn cái chết cho mình, Jaegyeom đã chọn cái chết. Trong lòng, cậu đã quay lưng với kế hoạch ấy. Hôm nay, cậu rủ Yoon Taehee ra đây để nói điều đó.
Vậy mà Yoon Taehee lại gỡ cá đưa cho cậu. Jaegyeom cảm thấy không thể chịu nổi.
Nhưng lỗi chẳng phải ở Yoon Taehee. Vì cậu chưa nói gì, anh chẳng thể biết – đó là lẽ thường. Người đáng tổn thương, đáng tức giận phải là Yoon Taehee mới đúng.
Thế nhưng, sự dịu dàng của một Yoon Taehee không hay biết gì lại khiến Jaegyeom tự làm tổn thương chính mình.
“Phải ha.”
Một lúc sau, Yoon Taehee cất tiếng, giọng trầm thấp.
“Lại tự làm chuyện chẳng ai khiến.”
Anh khẽ gật đầu, chống một tay lên bàn, giữ dáng vẻ lười biếng rồi tiếp tục cầm đũa ăn. Vẫn thản nhiên cúi đầu dùng bữa, Yoon Taehee chợt cười khẽ.
“Không ngờ cậu lại chủ động rủ đi ăn, làm tôi rối tít như thằng nhóc mới lớn vậy.”
Trước lời nói nhẹ nhàng mà tự giễu ấy, khóe mắt Jaegyeom khẽ run lên.
“Biết là tôi làm hỏng tâm trạng cậu rồi. Hôm nay chỉ ăn thôi.”
Ngay khoảnh khắc ấy, Jaegyeom nhận ra cơn giận của mình đang hướng vào chính bản thân. Cậu đã hy vọng Yoon Taehee sẽ đối xử tệ với mình, sẽ nói gì đó làm cậu tổn thương, sẽ lạnh lùng với cậu.
“…”
“…”
Cuối cùng, Jaegyeom chỉ ăn được vài thìa rồi đặt thìa xuống.
Sau câu nói đó, cuộc trò chuyện hoàn toàn chấm dứt.
“Ăn thêm đi.” Yoon Taehee nói.
“…”
Jaegyeom khẽ lắc đầu.
Rốt cuộc, cả hai dùng bữa xong trong im lặng, chẳng thêm lời nào, rồi rời khỏi quán.
“Cậu về nhà à?”
Yoon Taehee hỏi. Hôm nay Jaegyeom được nghỉ, còn anh thì chuẩn bị đi làm. Nhưng Jaegyeom không đáp, chỉ im lặng. Có lẽ nghĩ đó là sự đồng ý, Yoon Taehee lấy chìa khóa xe ra và nói.
“Lên xe đi. Tôi đưa cậu về nhà.”
“Không cần. Anh đi làm đi. Tôi tự về được.”
“Đưa cậu về rồi đi làm cũng không muộn.”
Nhưng Jaegyeom chẳng buồn trả lời, chỉ quay người bước đi.
“Tôi bảo là tôi tự về được, đừng bận tâm đến tôi, cứ lo chuyện của anh đi.”
Trước sự từ chối cương quyết ấy, Yoon Taehee đút tay vào túi quần, lặng lẽ nhìn Jaegyeom với gương mặt không cảm xúc. Chính cậu là người rủ anh đi ăn, vậy mà lại vô cớ nổi nóng, từ chối cả chút lòng tốt nhỏ bé. Jaegyeom biết mình đang hành xử vô lý, nhưng vẫn cứng đầu bước đi, không ngoảnh lại.
Yoon Taehee cũng chẳng cố giữ cậu lại.
Jaegyeom lê bước, bỏ lại Yoon Taehee phía sau. Trời đã về khuya từ lúc nào. Cậu cứ đi mà chẳng nghĩ gì, cho đến khi thấy một trạm xe buýt hiện ra trước mắt. Jaegyeom ngồi phịch xuống ghế trống.
“…”
Cậu ôm đầu bằng cả hai tay, cúi gập người xuống.
Chẳng phải vì chuyện này mà cậu rủ Yoon Taehee gặp mặt.
Cảm giác như mặt đất dưới chân đang sụp đổ. Nỗi uất ức và ngột ngạt đè nặng đến mức không chịu nổi. Ngay cả việc đối diện Yoon Taehee cũng vượt quá sức cậu, khiến cậu thốt ra những lời không thật lòng, trút hết giận dữ lên anh.
Cậu chẳng biết mình đã ngồi đó bao lâu.
Vài chuyến xe buýt dừng lại rồi rời đi. Suốt thời gian ấy, Jaegyeom vẫn ngồi yên, như bị trói chặt, chẳng thể đi đâu.
Đêm thành phố u tối và lạnh lẽo. Ánh đèn xe lướt qua, thoáng chạm vào gương mặt buồn bã của cậu rồi biến mất.
Trạm xe buýt vẫn như mọi ngày, ồn ào trong tĩnh lặng, tràn đầy cô đơn.
Dù đã quen, cảm giác ấy vẫn khiến tim cậu thắt lại. Ai cũng có nơi để đến, chỉ mình Jaegyeom đứng yên một chỗ. Nỗi cô đơn và tuyệt vọng dâng trào như sóng lớn, phủ cả thế giới cậu trong màu xám tro.
Jaegyeom từ từ nhắm mắt.
Cậu cảm thấy mình như kẻ bị bỏ rơi trong thế giới rộng lớn, lạnh giá này. Chẳng ai đến đón cậu, và cậu cũng chẳng có nơi nào để đi. Dù lên bất kỳ chiếc xe buýt nào, nó cũng chẳng thể đưa cậu đến nơi cậu thực sự muốn. Không có đích đến, cậu vẫn lang thang suốt bao năm qua. Giờ đây, cậu chỉ muốn buông bỏ tất cả. Cậu đã bị dồn đến đường cùng.
Cảm giác như đang đứng bên bờ vực.
Nếu không rời đi trước, cậu sẽ bị bỏ lại. Nếu không vứt bỏ trước, cậu sẽ là kẻ bị vứt bỏ.
Vậy còn chần chừ gì nữa? Đừng nhìn lại, cứ rời đi thôi. Hãy đưa ra quyết định đúng đắn…
Bất chợt, khóe mắt cậu nóng lên.
Jaegyeom bực bội chà mạnh mắt.
Bíp— bíp—!
Đúng lúc đó, tiếng còi xe vang lên từ đâu đó.
Cúi gằm đầu, Jaegyeom ngước mắt nhìn về phía âm thanh.
Mắt cậu dần mở to.
Trên con đường phía trước, không xa, xe của Yoon Taehee đang dừng lại.
Dường như đợi đến khi Jaegyeom nhận ra, tiếng còi mới ngừng. Có vẻ Yoon Taehee muốn cậu thấy xe và bước tới. Nhưng Jaegyeom vẫn ngồi yên tại trạm xe buýt, chẳng nhúc nhích.
Một lúc sau, cửa xe mở ra, Yoon Taehee bước xuống. Chắc vì đợi mãi không thấy cậu đến, anh tự mình ra ngoài. Anh tiến lại gần và nói.
“Trễ rồi đấy.”
Dù đã chia tay một lúc lâu và đáng ra phải ở trụ sở chính, Yoon Taehee lại xuất hiện ở đây. Jaegyeom không hiểu tại sao. Cậu muốn hỏi ‘Anh làm gì ở đây?’, nhưng chẳng mở lời.
Vì cậu sợ chỉ cần lên tiếng, mình sẽ lại nổi nóng, lại thốt ra những lời làm tổn thương người khác.
“Đi thôi.”
Ngay lúc ấy, Yoon Taehee ngồi xổm trước mặt Jaegyeom, để ánh mắt hai người ngang tầm.
“Tôi đưa cậu về.”
Yoon Taehee nhìn cậu như chẳng có chuyện gì xảy ra. Lại thế nữa rồi. Rõ ràng trước đó, Jaegyeom đã nói thẳng rằng mình sẽ tự về, bảo anh đừng quan tâm mà lo việc của anh đi.
“…”
Im lặng một lúc, Jaegyeom cất tiếng hỏi’
“Về đâu?”
“…Hả?”
Lúc này, Jaegyeom chẳng hề muốn về nhà.
“Anh lấy gì chắc rằng tôi muốn đi đâu mà bảo sẽ đưa tôi về?”
Cậu cúi đầu, gương mặt u ám, môi run run thốt lên.
“Tôi đang hỏi đấy. Anh biết tôi muốn đi đâu mà định đưa tôi đến đó?”
“…”
Yoon Taehee lặng lẽ nhìn xa xăm một lúc, rồi chậm rãi quay lại nhìn Jaegyeom. Ánh đèn xe lướt qua như những con đom đóm lạc lối, trôi nổi trong không gian.
Giữa khung cảnh cô đơn ấy, Yoon Taehee lên tiếng.
“Chỉ cần là nơi cậu muốn đến… thì đi đâu cũng được.”
Sau một thoáng im lặng, Yoon Taehee đứng dậy.
“Nếu không định lên xe buýt thì cũng chẳng lý do gì để ở đây.”
Anh đưa tay ra.
“Đi thôi.”
Chính khoảnh khắc ấy, Jaegyeom chợt nhận ra.
Rằng nỗi đau của anh… khiến cậu đau đớn hơn cả nỗi đau của chính mình.