“Xin lỗi. Tôi thích anh.”
Bàn tay Jaegyeom siết chặt ngực áo Yoon Taehee, các khớp trắng bệch vì dồn sức quá mức. Không biết phải làm gì, cậu cứ nắm lấy vạt áo rồi lại buông ra, động tác lặp đi lặp lại như một phản xạ vô thức, trong khi miệng không ngừng lẩm bẩm những lời ấy.
“Xin lỗi. Tôi thích anh. Xin lỗi. Tôi thích anh. Xin lỗi. Tôi thích anh.”
Yoon Taehee dường như bị thôi miên, chỉ biết ngẩn ngơ nhìn Jaegyeom, ánh mắt không rời.
Lời tỏ tình ấy, đẫm nước mắt, rối bời và tan tác như một mảnh vải rách. Nhưng với Jaegyeom, dường như cậu chẳng còn cách nào khác ngoài việc thốt ra nó. Cậu giống như kẻ đã nín thở quá lâu, đến khi không chịu nổi nữa thì bật tung mọi thứ. Những cảm xúc bị đè nén bấy lâu trào ra mãnh liệt, như một cơn nôn mửa không thể kìm giữ.
‘Xin lỗi. Tôi thích anh.’
Để nói được câu ấy, Jaegyeom đã phải bước qua một hành trình dài đằng đẵng. Khi cậu nhận ra nỗi buồn của Yoon Taehee còn sâu sắc và đau đớn hơn cả nỗi buồn của chính mình. Khi cậu chỉ muốn dang tay che chắn cho anh khỏi những vết thương và sự tuyệt vọng của cuộc đời. Khi cậu khao khát giải phóng anh khỏi những gông xiềng rỉ sét của quá khứ. Nếu thế gian này tàn nhẫn dí lưỡi dao vào cổ Yoon Taehee, Jaegyeom muốn lập tức bẻ gãy nó, mở ra một con đường để anh bước tiếp. Cậu muốn trao cho anh sự tự do, để anh được sống đúng với con người mình.
Nhưng rốt cuộc, cậu đã không làm được.
Đây là lần đầu tiên Jaegyeom nói với Yoon Taehee rằng mình thích anh, cũng là lần đầu tiên cậu thốt ra lời xin lỗi. ‘Xin lỗi’ và ‘Tôi thích anh’ dính chặt vào nhau như hai mặt của một đồng xu, không thể tách rời. Muốn xin lỗi, cậu buộc phải thừa nhận tình cảm của mình. Muốn bày tỏ lòng mình, cậu không thể không xin lỗi.
Ban đầu, Jaegyeom chỉ muốn chối bỏ tất cả. Cậu muốn đổ lỗi cho Yoon Taehee, rằng chính anh là nguyên nhân khiến cậu rơi vào tình cảnh này. Cậu muốn trách anh vì tình yêu ích kỷ ấy, vì đã lây lan thứ ‘bệnh’ đó sang cậu, vì đã khiến tâm trí cậu trở nên hỗn loạn như bây giờ. Jaegyeom đã cố trốn chạy, ra sức trốn chạy, nhưng cuối cùng, cậu đã đến bước đường cùng. Không còn lối thoát nào nữa. Và thế là, cậu buộc phải đối diện với khối cảm xúc khổng lồ vẫn luôn bám đuổi mình.
“Xin lỗi. Xin lỗi, Taehee à.”
Cảm xúc đầu tiên ùa đến là nỗi ân hận.
“Là tôi… tôi đã phá hỏng mười năm cuộc đời anh.”
Việc đến chi nhánh Gongju để tìm anh, việc không thể tin tưởng mà nghi ngờ anh, việc đã đánh và làm tổn thương anh, việc không nhận ra anh trên đảo và khiến anh bị thương, việc kéo anh từ hồ lên rồi tự ý đẩy anh vào địa ngục này, việc lừa dối anh để che giấu lòng mình, việc tự cho là đúng mà lo lắng, mà cứu anh…
Tất cả những gì Jaegyeom đã làm, những điều khiến cậu day dứt khôn nguôi, đều bắt nguồn từ việc cậu thích Yoon Taehee.
“Xin lỗi. Vì thích anh nên tôi mới làm vậy.”
Từ khoảnh khắc hình bóng Yoon Taehee xuất hiện trong ‘ngày mai’ của Jaegyeom…
“Vì tôi thích anh nên mới thế…”
Phủ nhận những gì Taehee đã làm suốt thời gian qua chẳng khác nào phủ nhận chính bản thân Jaegyeom.
‘Giá như người tham gia phản loạn cùng tôi… là anh.’
Lẽ ra anh không nên chọn tôi.
‘Có khi tôi sinh ra là để gặp cậu cũng nên.’
Lẽ ra chúng ta không nên gặp nhau ngay từ đầu.
‘Mỗi ngày bên cậu đều giống như sinh nhật vậy.’
Anh lẽ ra không nên đưa tay ra với tôi.
“Suhyang không chết. Ả ta vẫn còn sống. Sở trưởng đã gọi tôi… người đó chính là Suhyang.”
Trong những tiếng nấc nghẹn ngào, Jaegyeom bắt đầu lắp bắp kể lại mọi chuyện xảy ra vào ngày gặp lại Suhyang. Rằng cậu đã gặp lại Suhyang, rằng Cho Youngwoo cũng có mặt ở đó, rằng Suhyang đang duy trì sự sống bằng cách hiến tế những Quý Tài làm vật tế, rằng toàn bộ kế hoạch của họ đã bị phát hiện.
Tất cả những điều đó, Jaegyeom vừa khóc vừa tuôn ra, như thể dốc cạn lòng mình. Câu chuyện của cậu rời rạc, lộn xộn, giống như lời nói của một đứa trẻ mới học nói. Mạch truyện không theo thứ tự, các chi tiết bị đảo lộn. Dù vậy, Yoon Taehee vẫn hiểu được tất cả.
“…”
Đến một lúc, Yoon Taehee vẫn bị Jaegyeom đè lên từ nãy giờ, từ từ ngồi dậy. Chỉ mới phút trước, Jaegyeom còn ngồi trên người anh, nhưng khi Yoon Taehee thẳng lưng, ánh nhìn giữa hai người lập tức thay đổi. Anh nghiêng đầu, cúi xuống nhìn gương mặt Jaegyeom, lúc này đang ngồi trên đùi mình.
“Jaegyeom à.”
Yoon Taehee vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy đôi má ướt đẫm nước mắt của Jaegyeom. Lòng bàn tay anh cảm nhận được hơi ấm còn sót lại. Gương mặt Jaegyeom đỏ bừng vì khóc, đôi mắt sưng húp. Yoon Taehee lặng lẽ nhìn cậu một lúc lâu. Đây là lần đầu tiên anh thấy Jaegyeom khóc như vậy. Và cũng là lần đầu tiên, anh nhận ra: khi khóc, Jaegyeom mang một vẻ mặt vô cùng đáng thương.
“Jaegyeom à.”
Yoon Taehee khẽ động môi.
“Nhìn em đi.”
Anh nghiêng đầu, chăm chú nhìn gương mặt cậu, rồi thì thầm. Đôi tay vẫn ôm lấy má Jaegyeom, anh gọi tên cậu lần nữa. Nhưng Jaegyeom vẫn không ngừng nấc, vai run rẩy vì nước mắt.
“Jaegyeom à.”
Jaegyeom vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
“Gyeom à.”
Lúc này, cuối cùng Jaegyeom cũng ngẩng đầu lên.
“Anh thích em à?”
“…”
Jaegyeom không trả lời, chỉ lặng lẽ để nước mắt rơi.
“Anh thích em à?”
Yoon Taehee hỏi lại, như muốn xác nhận. Jaegyeom cúi đầu xuống lần nữa.
“Tôi đã cố không thích anh.”
Giọng cậu hòa lẫn trong tiếng khóc, nghẹn ngào và run rẩy.
“Nhưng tôi không thể làm được.”
Cậu không thể không thích một người luôn quan tâm cậu ăn gì mỗi bữa, luôn hỏi có ngon không, một người nhớ từng điều nhỏ nhặt về cậu, một người dù đã sống một cuộc đời đầy thù hận nhưng vẫn có thể nói rằng thế giới này tử tế với mình, một người dịu dàng với người già, ân cần với trẻ nhỏ, một người có cái tên lấp lánh, kỳ lạ và mang hương thơm đặc biệt…
“Không thể nào không thích được…”
Tôi không thể nào không yêu anh.
Có một mầm non đã âm thầm nảy mầm trên mảnh đất khô cằn, hoang vu, nơi đến chuột cũng chẳng buồn ghé qua. Nhưng Jaegyeom đã quá kiệt sức, quá bất lực để chăm sóc cho nó. Suốt một thời gian dài, cậu sống trong mỏi mệt và cạn kiệt. Trái tim con người cũng có giới hạn đàn hồi, và với Jaegyeom, cậu không thể dễ dàng đón nhận luồng sinh khí lặng lẽ len lỏi vào cuộc sống thường ngày của mình.
Thế nhưng, dù cậu chẳng làm gì để nuôi dưỡng, mầm non ấy đã hóa thành một cánh rừng rộng lớn, rậm rạp, đến mức đi mãi cũng không thấy điểm dừng. Vậy mà Jaegyeom vẫn chỉ biết giả vờ như không hay. Nỗi sợ mất mát đã khiến trái tim cậu trở nên tật nguyền. Cậu tự nhủ rằng đó chỉ là ảo giác, rằng khu rừng ấy chưa bao giờ tồn tại, rằng tất cả chỉ là một thoáng mơ hồ. Nhưng trớ trêu thay, mỗi khi định thần lại, cậu vẫn thấy mình đứng giữa khu rừng ấy.
Khu rừng từng bị thiêu rụi đã sống lại như một ảo ảnh. Jaegyeom không ít lần lạc lối trong đó. Bởi lẽ, thoát ra khỏi khu rừng kỳ lạ, ngát hương kia đã là điều vượt quá khả năng của cậu.
“Anh thích em à?”
Jaegyeom khóc đến mức không mở nổi mắt, khẽ gật đầu.
“Ừ…”
Khoảnh khắc nghe câu trả lời ấy, Yoon Taehee bất giác nhắm mắt.
“…”
Một luồng cảm xúc mãnh liệt dâng lên từ sâu trong lồng ngực. Anh nuốt xuống cơn nghẹn, như cố kìm nén thứ gì đó đang trào dâng. Dù muốn giữ bình tĩnh, anh vẫn không thể.
“Vậy à…”
Giọng Yoon Taehee khẽ run.
“Ra là vậy.”
Anh bật ra một tiếng cười nhẹ, như hơi thở, rồi bất chợt cúi đầu. Toàn thân anh rung lên vì một cơn rùng mình dữ dội. Sau đó, như thể mất đi khả năng ngôn ngữ, Yoon Taehee im lặng thật lâu.
“Em cũng thích anh.”
Cuối cùng, sau một khoảng lặng kéo dài, anh thì thầm, giọng yếu ớt. Và ngay khoảnh khắc ấy, Jaegyeom nhận ra: Yoon Taehee đang khóc.
Jaegyeom vươn tay, ôm lấy gương mặt Yoon Taehee. Anh cúi đầu, như thể đã hoàn toàn kiệt sức.
“Đến mức… em cứ muốn chết đi.”
Jaegyeom nhìn thấy giọt nước mắt lấp đầy trong mắt anh.
“Em thích anh…”
Yoon Taehee áp trán lên vai Jaegyeom, rồi cúi đầu xuống.
“…”
Jaegyeom vòng tay qua cổ Yoon Taehee, ôm anh thật chặt. Yoon Taehee đan tay lại, siết lấy lưng cậu. Một cái ôm mạnh mẽ, gần như nghẹt thở. Họ ôm nhau không một kẽ hở, như thể trên thế gian này chỉ còn lại hai người.
Khoảnh khắc không còn hoang mang ấy lại mang dáng hình của một tai ương, tìm đến Jaegyeom. Cậu cảm nhận được hơi thở nóng rực, ẩm ướt vỡ òa nơi cổ mình. Cả hai lặng lẽ hít thở, như đang cùng chia sẻ một cơn sốt.
Và khi nhận ra, cả hai đều đã mang bệnh. Một thứ bệnh mà chỉ họ mới hiểu.
_____
Vì đã hiểu lòng nhau nên tui đổi xưng hô của top là em-anh, còn cụ vẫn giữ nguyên nhé. Vì theo tính cách của cụ thì còn lâu cụ mới xưng anh-em với top.