Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần
Vừa bật nguồn điện thoại, hàng loạt cuộc gọi nhỡ và tin nhắn lập tức ùa đến như thác lũ. Đúng lúc Yoon Taehee đang lướt ngón tay trên màn hình, điện thoại lại réo vang. Anh thoáng nhìn tên người gọi hiện lên, lặng lẽ chăm chú vào màn hình một lúc, rồi quay sang Jaegyeom và nhấc máy.
Cùng lúc đó, Jaegyeom đang ngồi trên giường, tay cầm cốc nước, cũng ngoảnh lại nhìn Yoon Taehee. Chỉ cần nghe loáng thoáng giọng nói vọng ra từ đầu dây bên kia, cậu đã lập tức nhận ra người gọi là ai.
“Vâng, chào cậu Jeongju.”
Ngay khi cái tên Jeongju vừa thốt ra, Jaegyeom giật mình bật dậy. Lúc này, cậu mới sực nhớ mình đã rời khỏi nhà mà chẳng để lại lời nhắn nào. Vội vàng lục tìm điện thoại, Jaegyeom phát hiện qua một đêm, pin đã cạn kiệt, máy tắt nguồn từ bao giờ.
Không thể liên lạc với Jaegyeom, Jeongju đành gọi cho Yoon Taehee.
Lúc ấy, Jeongju hỏi Yoon Taehee liệu Jaegyeom có đang ở cùng anh không. Yoon Taehee khựng lại một thoáng, rồi liếc mắt về phía Jaegyeom. Cậu lập tức ra hiệu bằng ánh mắt, ý bảo anh đừng tiết lộ mình đang ở đây. Hiểu ý, Yoon Taehee khéo léo đánh trống lảng, trả lời mơ hồ rằng mình không rõ, rồi nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.
“Sao thế? Hình như Jeongju đang rất lo lắng cho anh đấy.”
Jaegyeom im lặng, không đáp.
Dù có thừa nhận rằng mình đã ngủ lại đây, Jeongju có lẽ cũng chẳng xem đó là chuyện lớn. Trước đây, Jaegyeom từng ngủ lại nhà Yoon Taehee và đã vô tư kể cho Jeongju nghe. Nhưng hôm nay lại khác.
Trong lúc bối rối, Jaegyeom vô tình giấu nhẹm chuyện đó.
Thực ra, những gì cậu làm ở đây chỉ là trút hết những lời chưa từng dám nói với Yoon Taehee, rồi chìm vào giấc ngủ sâu trên cùng một chiếc giường. Chẳng có gì đặc biệt xảy ra. Thế nhưng, chính cảm giác chột dạ ấy lại hé lộ một sự thật – vô thức, Jaegyeom nhận ra mối quan hệ giữa mình và Yoon Taehee đã chuyển sang một giai đoạn hoàn toàn khác.
“…”
Chỉ vì một lời nói dối không đáng, lòng cậu bỗng dâng lên cảm giác khó chịu. Với Jeongju và Mesani, cậu đã che giấu quá nhiều điều. Ban đầu, chỉ vì ôm quyết tâm muốn chết mà cậu giấu chuyện trở thành pháp sư trừ tà, nhưng từ bao giờ, ngay cả những việc nhỏ nhặt cũng biến thành bí mật không thể sẻ chia.
Bất chợt, Jaegyeom cảm thấy lòng nặng trĩu bởi nỗi day dứt mơ hồ.
“Tôi phải về nhà một chuyến đã.”
“Sao? Bây giờ à?”
“Ừ. Jeongju cứ lo lắng mãi đấy thôi.”
Đúng khoảnh khắc ấy, điện thoại của Yoon Taehee lại rung lên. Anh vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt khi nhìn vào màn hình, nhưng khi thấy tên người gọi, nét mặt bỗng cứng lại. Jaegyeom, tưởng là Jeongju gọi lại, tò mò nghiêng người định xem.
Nhưng Yoon Taehee lập tức đứng dậy, động tác tự nhiên đến bất ngờ.
“Ai thế? Là ai gọi vậy?”
Im lặng một lúc, Yoon Taehee chỉ thản nhiên đáp: “Chờ một chút.” Rồi anh bước ra khỏi phòng ngủ.
Lo Jaegyeom nghe được nội dung cuộc gọi, Yoon Taehee cố ý đi đến căn phòng xa nhất trong nhà. Khi áp điện thoại lên tai, anh cất tiếng.
“Vâng, thưa đại sư.”
Người gọi đến chính là Đại sư Yeohye.
Đại sư thông báo có người cần giúp đỡ gấp, và sẽ gửi một vị khách đến Bích Tà Đoàn vào chiều nay. Việc một vị khách ngoài kế hoạch xuất hiện ngay trong ngày thực sự là điều bất ngờ.
“Nhất định phải là hôm nay sao ạ?”
Yoon Taehee đang nói chuyện với đại sư trong vai trò Đoàn chủ của Bích Tà Đoàn.
Thật lòng, anh không muốn tiếp khách chút nào. Nhưng suốt bao năm qua, anh mang ơn đại sư quá nhiều, nên từ chối lời nhờ vả là điều không thể. Cuối cùng, anh đành phải ra đình viện để đón tiếp vị khách sắp đến.
“Vâng, cháu hiểu rồi.”
Kết thúc cuộc gọi, Yoon Taehee dựa lưng vào tường, trầm ngâm suy nghĩ.
‘Dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng bao giờ lừa dối tôi.’
‘Không, có lừa cũng được. Nhưng nếu đã lừa thì đừng để bị phát hiện.’
Nếu giờ anh thú nhận rằng mình đã lừa dối cậu suốt thời gian qua, Jaegyeom sẽ phản ứng ra sao?
Qua cuộc gọi với Jeongju vừa rồi, Yoon Taehee nhận ra một điều rõ ràng – Jaegyeom là người sẽ day dứt chỉ vì một lời nói dối nhỏ nhặt. Nhưng anh thì khác. Yoon Taehee đã dành cả đời mù quáng theo đuổi một mục tiêu duy nhất, đến mức một phần cảm xúc trong anh dần bị bào mòn.
Vì mục tiêu ấy, anh có thể làm bất cứ điều gì mà không chút tội lỗi. Anh không phải kiểu người dễ bị cảm xúc chi phối. Lý trí luôn là kim chỉ nam cho mọi quyết định, dù đôi khi điều đó khiến anh trở nên quá lạnh lùng hay tính toán.
Thực ra, Yoon Taehee không ngờ Jaegyeom sẽ tự tìm đến anh. Trong tình huống này, chẳng có lý do gì để anh phải phơi bày những điều muốn giấu. Nếu giờ thú nhận sự thật về những lời dối trá bấy lâu, rất có thể Jaegyeom sẽ sinh lòng phản cảm. Yoon Taehee không đủ tự tin để đối mặt với khả năng ấy.
Nếu Jaegyeom quyết định ở lại bên anh, việc dùng Bích Tà Đoàn để đoạt mặt nạ đã không còn cần thiết. Dẫu vậy, Yoon Taehee vẫn không có ý định tiết lộ mình là Đoàn chủ của Bích Tà Đoàn. Dù lý do che giấu không còn, cũng chẳng có lý do gì để công khai.
Khi chưa chắc Jaegyeom sẽ chấp nhận, giấu kín đến cùng vẫn là lựa chọn an toàn hơn. Hơn nữa, mới đây, Jaegyeom đã tự tay kiểm tra vết sẹo bên hông anh. Yoon Taehee đã khéo léo xử lý tình huống, xua tan mọi nghi ngờ trong lòng cậu.
Với sự nghi ngờ đã bị dập tắt hoàn toàn, Jaegyeom không còn lý do để hoài nghi thêm. Bích Tà Đoàn chỉ là công cụ phục vụ kế hoạch, và khi mọi chuyện kết thúc, nó sẽ biến mất không dấu vết.
Nếu có thể giữ bí mật này trong thời gian còn lại, sự thật sẽ mãi mãi chôn vùi. Jaegyeom sẽ không bao giờ biết ai thực sự là Đoàn chủ của Bích Tà Đoàn.
Yoon Taehee giữ vẻ mặt điềm tĩnh, quay lại phòng ngủ sau khi kết thúc cuộc gọi.
“Sao vậy? Ai gọi thế?”
Dù sự yên bình này mong manh, Yoon Taehee vẫn tận hưởng trọn vẹn khoảnh khắc hiện tại.
“Không có gì. Gọi nhầm thôi.”
***
Cuối buổi chiều hôm ấy, sau khi tiễn Jaegyeom về nhà, Đoàn chủ của Bích Tà Đoàn đến đình viện đúng giờ hẹn.
“Sao lâu quá vậy…”
Đứng trước giá sách, Đoàn chủ khẽ lẩm bẩm. Hơn một tiếng đã trôi qua kể từ giờ hẹn, nhưng người được Đại sư Yeohye giới thiệu vẫn chưa xuất hiện. Có lẽ vị khách ấy đã lạc đường trên núi. Trong lúc chờ đợi, Đoàn chủ tranh thủ sắp xếp lại sách vở trên kệ.
“Vì có vẻ đi lạc nên ta đã cử người xuống đón. Họ sẽ đến ngay thôi.”
Vẻ mặt Đoàn chủ thoáng chút phấn khích lạ thường.
“Vậy sao.”
Paehyeon luôn quan sát Đoàn chủ từ trước đến nay, nhận thấy anh là kiểu người hiếm khi bộc lộ cảm xúc. Chính xác hơn, dù cảm xúc có thăng trầm, anh cũng không bao giờ để lộ ra ngoài. Điều đó khiến việc hầu hạ Đoàn chủ trở nên vô cùng khó khăn và nhức đầu. Anh luôn điềm đạm, ung dung, không để ai dễ dàng đoán được tâm trạng.
Gần đây, tâm trạng Đoàn chủ có vẻ không tốt, nhưng hôm nay, không hiểu sao anh lại trông rất vui. Dù không nói ra, lý do phần nào có thể đoán được. Bởi những lúc cảm xúc anh biến động rõ rệt nhất, luôn liên quan đến thiếu niên ấy.
Khi Đoàn chủ đang sắp xếp sách, khẽ nghiêng cổ tay, thì…
“Thưa Đoàn chủ! Có khách đến trước cửa rồi ạ!”
Đúng lúc đó, cánh cửa bật mở mà không một tiếng gõ.
“Hạ giọng xuống đi.”
Paehyeon cau mày trước giọng nói ầm ĩ của Hyungwoon.
“Saero không đi cùng sao?”
“Không, chỉ có con người đó đến một mình thôi ạ!”
Người được cử đi đón khách lẽ ra là Saero, nhưng người chạy về báo tin lại là Hyungwoon. Anh ta tình cờ đi loanh quanh bên ngoài, bắt gặp vị khách, rồi vội vã quay về thông báo.
Có vẻ vị khách đã lạc đường, đi lệch hướng với Saero.
“Để ta đi.”
Paehyeon dẫn Hyungwoon rời khỏi phòng.
Chẳng bao lâu sau khi Paehyeon đi đón khách, tiếng gõ cửa khẽ vang lên vài lần. Lần này, người bước vào là Heukje, vẫn đang chờ bên ngoài.
Đoàn chủ đang đứng trước giá sách, chăm chú xem sách, liền ngẩng lên nhìn.
“Đến rồi à?”
Đoàn chủ không hỏi lý do Heukje đột ngột xuất hiện. Anh ta tự tìm đến thế này, nguyên nhân đã quá rõ ràng.
Chắc chắn Heukje đã tìm hiểu được điều gì đó liên quan đến Myojeong.
“Sao rồi? Có tìm ra được gì không?”
Đoàn chủ hỏi, tay vẫn lật giở trang sách.
“Dạ có.”
Quả nhiên, Heukje cúi đầu đáp. Sau thời gian dài lặn lội khắp nơi, dò hỏi các linh vật và linh hồn tồn tại hàng trăm năm, cuối cùng anh ta đã gặp một linh vật từng liên hệ với pháp sư trừ tà đời trước.
“Gần núi Baeknim, có một linh vật trú trong cột totem bỏ hoang. Nghe nói nó từng có duyên với pháp sư trừ tà đời trước. Ký ức của nó còn khá rõ ràng, nên câu chuyện được kể lại rất chi tiết.”
“Vậy à.”
Đoàn chủ gật đầu, ra hiệu bảo tiếp tục.
“…”
Nhưng sau khi mở đầu, Heukje lại tỏ ra do dự – điều hiếm thấy ở anh ta. Đoàn chủ không giục, chỉ lặng lẽ chờ anh ta lên tiếng.
Không rõ vì sao, Heukje dường như chìm trong trăn trở. Thấy anh ta mãi không nói, Đoàn chủ khẽ nheo mắt, xoay cổ tay xem đồng hồ.
“Sắp đến giờ vị khách kia vào rồi. Nếu chuyện dài thì đợi sau khi tiếp khách xong hãy nói.”
“Chuyện đó là…”
Sau một hồi chần chừ, Heukje cuối cùng cúi mắt, môi khẽ mấp máy.
“Người mà ngài gọi là ‘Myojeong’ thì…”
Đúng lúc ấy, từ hành lang vang lên tiếng ầm ĩ, loạt soạt, rồi cánh cửa bật mở.
Ánh mắt của Heukje và Đoàn chủ đồng loạt hướng về phía cửa.
Paehyeon hốt hoảng chạy vào, gương mặt hiếm khi lộ vẻ bối rối đến vậy.
Sự xuất hiện của Paehyeon khiến lời báo cáo của Heukje phải dừng lại. Bình thường luôn giữ vẻ nghiêm trang, chưa từng thất lễ, nhưng lúc này Paehyeon rõ ràng đang bị lay động.
“Có chuyện gì vậy?”
“Ch-chuyện đó… hiện giờ ngoài cửa…”
Đoàn chủ đang rút một quyển sách, khẽ nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu.
“Người đó… người đó đang ở ngoài.”
Đoàn chủ khẽ nhíu đôi lông mày.
“Ai cơ?”
“Là đứa trẻ tên Jaegyeom ạ.”
Quyển sách trên tay Đoàn chủ rơi xuống đất đánh ‘bịch’.