Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần
“Hwirim là nữ nhân mà.”
Nghe Paehyeon thốt lên câu nói đầy bất ngờ, Jaegyeom sững sờ, như thể hơi thở bị nghẹn lại.
“…Gì cơ?”
Cậu mở to mắt, vẻ mặt lộ rõ sự kinh ngạc khó tin.
Hwirim là… phụ nữ sao?
Điều đó thật khó mà chấp nhận được. Nghĩ lại, so với Myojeong, Hwirim quả thực có dáng người nhỏ nhắn hơn, vóc dáng cũng mảnh mai hơn hẳn. Nhưng hồi đó, Jaegyeom còn nhỏ, thân hình bé hơn bây giờ, nên trong mắt cậu, Hwirim chẳng khác gì một người đàn ông trưởng thành bình thường.
Hơn nữa, Hwirim khi ấy để tóc ngắn cũn, mặc trang phục nam giới, lại sử dụng kiếm thuật điêu luyện đến mức ngay cả Myojeong cũng phải nhượng bộ đôi phần. Tính cách thì thẳng thắn, dễ gần nhưng đầy khí chất mạnh mẽ, khiến Jaegyeom luôn nghĩ người ấy rất ‘đàn ông’. Vì vượt xa những khuôn khổ lễ nghi và thân phận thường thấy thời bấy giờ, cậu cứ ngầm cho rằng Hwirim là nam nhân.
“Nhưng mà cắt tóc ngắn thế kia, lại còn là Thiên hạ đệ nhất kiếm…”
Jaegyeom cố phản bác, nhưng lời nói dần trôi tuột khỏi miệng, cuối cùng đành lặng im. Bởi trong lúc nói, cậu chợt nhận ra rằng những điều ấy không phải chỉ đàn ông mới làm được. Chẳng có lý do gì một người phụ nữ không thể cắt tóc ngắn, cũng chẳng có lý do gì một người phụ nữ không thể trở thành Thiên hạ đệ nhất kiếm.
Hơn nữa, chẳng phải cách đây không lâu, cậu đã từng gặp một người mà mình nhầm tưởng là đàn ông, nhưng hóa ra lại là nữ sao?
‘Có vẻ như cậu tưởng ta là đàn ông.’
Suhyang, người Jaegyeom từng gặp từ lâu, cũng đã đội mũ, mặc đạo bào như nam giới.
‘Khi đó ta giả dạng làm đàn ông để tiện đi lại. Người không quen nhìn nữ nhân thì khó mà nhận ra. Nhưng thời đó cũng chẳng hiếm, vì có nhiều phụ nữ cải trang thành nam giới. Bởi đó là thời đại sống với tư cách một người phụ nữ thật quá khó khăn.’
Với vẻ mặt bối rối, Jaegyeom siết chặt quai hàm.
Không thể nào… Hwirim là nữ nhân ư?
Việc Hwirim là một người phụ nữ, lại còn từng mang thai, khiến Jaegyeom hoàn toàn chấn động. Một chuyện quá đỗi phi lý, làm đầu óc cậu rối bời. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, một câu nói chợt lóe lên trong tâm trí như tia chớp.
‘Ngươi có biết Myojeong có người trong lòng không?’
Một cơn rùng mình lạnh lẽo chạy dọc sống lưng Jaegyeom.
Ngay khi biết Hwirim là nữ nhân, lời của Suhyang bỗng trỗi dậy như vấp phải một tảng đá lớn. Thật kỳ lạ. Dù chẳng có căn cứ rõ ràng, cảm giác mơ hồ ấy dần hóa thành sự chắc chắn rõ rệt.
Không lẽ nào… chẳng lẽ là…
Nghĩ lại, kể từ sau lần tái hợp với Hwirim sau bao năm xa cách, Myojeong thường xuyên vắng mặt vài ngày mỗi khi mùa lá thay màu. Ông nói rằng đi gặp Hwirim ở nơi xa. Mỗi lần như thế, trước khi đi thì trông ông khá hào hứng, nhưng lúc trở về lại luôn mang theo vẻ trầm tư đầy tâm sự.
Thỉnh thoảng, Myojeong còn đi qua đi lại ngoài sân, chờ đợi thư từ của Hwirim.
Ngay cả Jaegyeom, vốn chẳng giỏi cảm nhận mối quan hệ giữa người với người, cũng thấy đó là một sự gắn bó đặc biệt. Nhưng khi ấy, cậu chỉ nghĩ đơn giản rằng họ là tri kỷ lâu năm nên mới thân thiết đến vậy.
Myojeong từng giới thiệu Hwirim là bạn cũ, và quả thật hai người họ rất thân mật, chẳng chút e dè. Thế nhưng, giữa họ vẫn luôn tồn tại một khoảng cách lễ nghi kỳ lạ.
Lẽ nào người trong lòng mà Suhyang từng nhắc đến chính là Hwirim?
“Vậy thì… à, ngươi có biết cha đứa bé là ai không?”
Jaegyeom đột ngột hỏi, chẳng đầu chẳng đuôi. Trước câu hỏi bất ngờ ấy, Paehyeon chỉ lắc đầu.
“Chuyện đó, ta không biết.”
Paehyeon từng đồng hành cùng Hwirim chỉ trong một mùa.
Ngay từ đầu, họ chẳng phải kiểu người dễ dàng thân thiết hay trao gửi tình cảm. Sau đó chỉ thỉnh thoảng qua lại, nên Paehyeon chẳng biết gì rõ ràng về Hwirim. Vốn dĩ anh ta không quan tâm đến cuộc sống của con người, mà dù có quan tâm thì cũng chẳng phải người tò mò đi dò hỏi. Bản thân Hwirim cũng không phải người thích kể về mình.
Jaegyeom đưa tay vuốt cằm, khuôn mặt ngỡ ngàng chìm trong suy tư.
Myojeong là người không được phép yêu bất kỳ ai.
Nghĩ lại, thần tai ương từng nói một câu khá lạ.
‘Này nhóc. Ta không thể kết hôn được.’
‘Kết hôn đâu phải chuyện một người. Phải có đôi mới thành chứ.’
Ngay cả Myojeong cũng từng nói điều tương tự. Dù không rõ lý do, ông ấy bảo rằng mình không thể kết hôn. Chẳng có bằng chứng rõ ràng nào, cũng chưa từng thấy điều gì đáng nghi. Nhưng một linh cảm kỳ lạ mà mãnh liệt cứ trỗi dậy trong lòng. Những mảnh ghép rời rạc bỗng như đang ghép lại thành một bức tranh hoàn chỉnh.
Nếu người trong lòng của Myojeong thực sự là Hwirim thì sao? Nếu đứa trẻ mà Hwirim từng mang thai là con của Myojeong thì sao? Lẽ nào Myojeong từng mong muốn xây dựng một gia đình? Và rốt cuộc, điều gì đã khiến Hwirim phải chết?
Nghĩ đến đó, tim Jaegyeom đập thình thịch, loạn nhịp.
“Vậy… còn đứa bé thì sao? Nó chết rồi à?”
“Khó nói lắm. Dù sao chuyện đó cũng xảy ra từ rất lâu rồi.”
Nghe Paehyeon trả lời, Jaegyeom mới nhận ra mình vừa hỏi một câu ngớ ngẩn.
Chuyện đã xảy ra cách đây 200 năm. Myojeong và Hwirim đều không còn trên đời. Dù giữa họ từng có một đứa con, thì việc nó đã ra đời hay chưa, giờ đây cũng chỉ là chuyện vô nghĩa.
Ngay lúc đó, cánh cửa phía sau đột nhiên bật mở.
Jaegyeom giật mình quay lại. Nhìn về phía sau, cậu thấy Yoon Taehee đang đứng đó, gương mặt lạnh tanh. Anh liếc qua thanh kiếm nằm lẻ loi ở góc sàn, rồi ngẩng lên nhìn thẳng vào Jaegyeom.
“…”
“…”
Yoon Taehee giữ vẻ mặt lạnh lùng, im lặng nhìn vào mắt Jaegyeom.
Anh nghĩ mình nghe thấy tiếng động nên tỉnh giấc, rồi phát hiện Jaegyeom và Paehyeon đang đối đầu nhau. Anh đoán có lẽ Jaegyeom đang nổi loạn nên vội vàng chạy đến. Nhưng trái với suy nghĩ, hai người lại đang nói chuyện.
Ánh mắt Yoon Taehee chuyển sang Paehyeon, người đứng sau lưng Jaegyeom, như muốn hỏi: Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đúng lúc ấy, ánh mắt Jaegyeom đang nhìn Yoon Taehee bỗng trở nên sắc bén.
“Anh…”
Jaegyeom bước nhanh về phía Yoon Taehee.
Với khí thế dữ dội ấy, Yoon Taehee tưởng cậu sẽ nổi giận vì bị giam lỏng, thậm chí có thể tát mình một cái. Nhưng bất ngờ thay, Jaegyeom đột nhiên nắm chặt vạt áo khoác của anh.
“Anh… cái… cái áo này anh lấy ở đâu ra?”
Yoon Taehee sững người, cúi xuống nhìn Jaegyeom.
“Cái áo này, tôi hỏi anh lấy nó ở đâu ra?!”
“…Gì cơ?”
Trước tình huống khó hiểu, Yoon Taehee lên tiếng hỏi lại.
“Làm sao anh lại có bộ đồ này…”
Bàn tay Jaegyeom nắm vạt áo khoác bắt đầu run lên bần bật.
“Cái này… đây là áo Myojeong từng mặc…”
Jaegyeom siết chặt dải buộc áo trên chiếc áo khoác của Yoon Taehee.
Không thể nhầm được. Trên dải buộc áo có thêu hình một chiếc lá. Đó là chiếc lá méo mó do chính tay cậu thêu lên áo của Myojeong từ rất lâu, với sự giúp đỡ của một nữ quan trong cung.
“…”
Yoon Taehee khựng lại, cúi nhìn bộ đồ mình đang mặc.
“Vừa nãy… anh nói gì cơ?”
“Đây là chiếc áo tôi tự may thêu để tặng Myojeong đấy.”
Jaegyeom cất giọng, run rẩy không kìm nén được.
“…”
Lời nói bất ngờ khiến Yoon Taehee khẽ nhíu mày.
“Trả lời đi! Bộ đồ này… anh lấy ở đâu ra?!”
Jaegyeom gào lên, giọng đầy kích động, tay siết chặt dải áo. Cậu không hiểu nổi tại sao Yoon Taehee lại mặc bộ đồ của Myojeong. Ban nãy tâm trí rối loạn nên cậu không nhận ra, nhưng giờ nhìn kỹ, đúng là chiếc lá ấy. Đây là bộ đồ duy nhất trên đời.
“Chiếc áo này là do Saero giữ mà.”
Nghe Yoon Taehee nói, ánh mắt Jaegyeom chao đảo.
“…Saero?”
“Đúng. Một trong những Linh quỷ.”
Jaegyeom thở gấp, cố gắng ổn định nhịp thở rối loạn vì quá kích động.
“…”
Im lặng một lúc, Jaegyeom siết chặt khuôn mặt, cố ép ra từng lời.
“Tôi sẽ không bị anh lừa nữa đâu.”
“…Cái gì cơ?”
“Anh đang nói dối.”
Khuôn mặt Jaegyeom lúc này tái nhợt, không còn chút máu.
“Nói… nói thật đi…”
Bỗng nhiên, một nỗi sợ hãi tột độ dâng trào trong lòng Jaegyeom.
“Anh… rốt cuộc là… cái gì vậy…?”
Nói đến đó, Jaegyeom vừa thốt lên vừa lùi dần lại, như muốn tránh xa Yoon Taehee.