Hỏa Hồn - Chương 286

Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần

“Cái này… đây là áo Myeojeong từng mặc…”

Gương mặt Jaegyeom chợt tái nhợt, không còn chút sắc máu. Một nỗi sợ hãi dữ dội bất ngờ ập đến, khiến tầm nhìn cậu chao đảo như thể bị nhốt trong một bể cá, thực tại quanh cậu dần méo mó. Các góc nhìn vặn vẹo, tựa như cơn say xe kéo dài.

Một cảm giác kỳ lạ, không thể diễn tả thành lời.

“Anh… rốt cuộc là… cái gì vậy…?”

Jaegyeom lùi lại từng bước khỏi Yoon Taehee, giọng run rẩy, phản ứng ấy xuất phát từ nỗi sợ bản năng. Cơn ớn lạnh và choáng váng dâng trào trong cậu. Trước mắt rõ ràng là Yoon Taehee, chỉ khoác một chiếc áo choàng đơn giản, nhưng với Jaegyeom, anh lại như một thực thể xa lạ, toát lên vẻ đáng sợ khó hiểu.

“Anh nói gì vậy? Bảo đây là áo thầy anh từng mặc sao?”

Yoon Taehee lặng lẽ nhìn Jaegyeom, ánh mắt điềm tĩnh, rồi chậm rãi cất tiếng.

“Chiếc áo này là do Saero giữ mà.”

“Dối trá! Tôi không để anh lừa thêm lần nào đâu!”

Ánh mắt Jaegyeom bừng lên sự căng thẳng và thù địch, giọng nói sắc lạnh.

Yoon Taehee đứng im, hàng lông mày khẽ nhíu lại. Anh không hiểu mình đã nói dối ở đâu. Từ đầu đến giờ, anh vẫn mù mờ về những gì Jaegyeom đang ám chỉ. Anh liếc sang Paehyeon, như muốn tìm câu trả lời cho chuyện đã xảy ra trước đó, nhưng Paehyeon cũng chỉ đáp lại bằng vẻ mặt bối rối. Nhìn Jaegyeom lúc này, ai cũng thấy cậu như đang bị nỗi sợ hãi đẩy đến bờ vực hoảng loạn.

Dù chẳng rõ đầu đuôi, Yoon Taehee vẫn kiên nhẫn tiếp lời.

“Không phải nói dối. Chiếc áo này thực sự là của Saero…”

“Chiếc áo đó đã được chôn cùng Myeojeong rồi!”

Tiếng hét bất ngờ của Jaegyeom vang lên, cắt ngang lời Yoon Taehee. Anh khựng lại, môi mím chặt.

Jaegyeom gào lên đầy dữ dội, khuôn mặt cậu dao động dữ dội giữa hoảng sợ và nghi ngờ. Bất cứ ai cũng có thể nhận ra cậu đang mất kiểm soát, như thể lý trí đã bị cuốn trôi. Thấy vậy, nét mặt Yoon Taehee dần trở nên nghiêm nghị, đôi mắt hẹp lại.

“Saero.”

Nghe tiếng gọi, Saero lập tức xuất hiện. Yoon Taehee không chậm trễ, hỏi ngay.

“Chiếc áo này, cậu lấy từ đâu?”

“Dạ…?”

Saero ngơ ngác nhìn quanh, vẻ mặt mờ mịt vì bị gọi đến đột ngột, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Chiếc áo ngoài tôi đang mặc đây.”

Saero vốn mê quần áo, đặc biệt thích sưu tầm những món đồ cũ không ai để ý. Chiếc áo choàng mà Đoàn chủ đang mặc cũng nằm trong số đó.

Khi Bích Tà Đoàn được thành lập, thân phận con người của Đoàn chủ không thể để lộ ra ngoài. Vì thế, anh phải ngụy trang thành một Linh quỷ lâu đời. Để giúp đỡ, Saero đã lục trong kho đồ của mình, chọn ra một chiếc áo cũ kỹ nhất, rồi đưa cho Đoàn chủ mặc.

“Do… do ta giữ lâu quá rồi, nên cũng không nhớ rõ lấy từ đâu nữa…”

Đó là một chiếc áo không rõ nguồn gốc. Với Saero, nó chẳng khác gì hòn đá lượm được bên đường, chỉ là một món đồ cũ kỹ trong bộ sưu tập ngẫu nhiên của cậu ta.

“Làm sao anh chắc được đây thực sự là áo thầy anh từng mặc?”

Yoon Taehee im lặng một lúc, rồi quay sang nhìn Jaegyeom, giọng trầm xuống.

“Anh thật sự chắc chắn chứ?”

Chiếc lá thêu tay trên dải buộc áo chính là bằng chứng rõ ràng nhất.

‘Ngày ta về nơi an nghỉ, ta sẽ mặc chiếc áo này để từ biệt.’

Lời hứa của Myeojeong vẫn còn văng vẳng trong đầu Jaegyeom.

Ngày trước, sau khi tỉnh lại từ vết thương nặng ở sườn, Jaegyeom từng bất tỉnh rất lâu. Khi mở mắt, cậu thấy cơ thể mình được phủ một chiếc áo choàng đen. Đó là dấu vết cuối cùng Myeojeong để lại cho cậu.

Jaegyeom đã lên đường tìm kiếm Myeojeong.

‘Myeojeong, ta đến để trả lại áo cho ngươi.’

Cậu làm điều tương tự như Myeojeong từng làm cho mình, như một cách đáp trả. Cậu đã phủ chiếc áo choàng lên cơ thể đẫm máu và bất động của Myeojeong, rồi chôn ông cùng chiếc áo ấy, đúng như lời hứa. Vì vậy, với Jaegyeom, đây chính là chiếc áo Myeojeong mặc trong khoảnh khắc cuối đời.

“Chiếc áo choàng đen này là thứ Myeojeong rất trân trọng.”

Giọng Jaegyeom run rẩy khi thốt ra câu ấy. Yoon Taehee nghe xong, khẽ nheo mắt.

“Nhưng cái này màu đỏ mà.”

“Cái… cái đó thì…”

Lời phản bác của Yoon Taehee khiến ánh mắt Jaegyeom dao động, giọng cậu lạc đi.

“Có lẽ do máu của tôi và Myeojeong hòa vào nhau nên màu mới đổi như vậy…”

“Anh nói gì có lý chút đi.”

Yoon Taehee nhìn Jaegyeom, vẻ mặt đầy khó hiểu, như vừa nghe một câu chuyện kỳ quặc không thể tin nổi. Biểu cảm của anh dường như nói lên tất cả: ‘Anh đang nói gì vô lý thế?’. Với anh, đó rõ ràng là điều hoang đường. Nhưng chính Jaegyeom lại là người khó chấp nhận tình huống này nhất.

Dù vậy, cậu vẫn kiên quyết tin rằng đây chính là áo của Myeojeong.

“Người nói chuyện vô lý là anh mới đúng.”

Cuối cùng, chỉ còn một câu hỏi duy nhất đọng lại.

“Nói thật đi. Anh lấy chiếc áo này từ đâu?”

Yoon Taehee bảo anh nhận áo từ Saero, nhưng Jaegyeom càng nghĩ càng thấy kỳ lạ. Nếu chỉ là trùng hợp, thì sự trùng hợp này quá rùng rợn.

Paehyeon từng học kiếm từ Hwirim

Saero sở hữu chiếc áo của Myeojeong

Và Yoon Taehee có thể điều khiển Linh quỷ.

Dù thoạt nhìn là những chuyện riêng lẻ, nhưng càng ngẫm, chúng lại giống như các sợi tơ đan xen trong một mạng nhện khổng lồ.

Nỗi sợ giờ đây đã hoàn toàn chế ngự Jaegyeom, khiến cậu không còn nghĩ được gì sáng suốt.

“Tôi hỏi rồi đấy… rốt cuộc anh là thứ gì vậy…”

Jaegyeom ôm đầu, rên rỉ và lẩm bẩm trong đau đớn.

Mọi thứ giờ đây rối bời và đáng ngờ. Yoon Taehee từng nói anh không có cha mẹ, gia đình bị Sở trưởng cướp đi. Nhưng giờ đây, Jaegyeom bắt đầu nghi ngờ tất cả chỉ là dối trá.

Lẽ nào… tất cả đang lừa mình?

Cơ thể Jaegyeom run lên dữ dội như đang chịu lạnh. Đột nhiên, cậu ngẩng phắt đầu, đôi mắt mở to như vừa nhận ra điều gì. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu như tia chớp.

Lẽ nào… mọi chuyện là thế này?

Cậu lẩm bẩm đờ đẫn, mắt dán chặt vào Yoon Taehee.

“Myeojeong… vẫn còn sống sao…?”

“…Cái gì cơ?”

Giọng Jaegyeom run rẩy khi thốt lên.

“Myeo… Myeojeong không chết, vẫn còn sống đúng không?”

Như vừa ngộ ra điều gì, Jaegyeom bật cười vô vọng, tiếng cười nghẹn ngào.

“Myeojeong không chết mà vẫn sống… Hóa ra tất cả chỉ là dối trá! Chuyện phá hủy Sở Narye, chuyện mất gia đình, chuyện không có cha mẹ, tất cả đều là lời dối được dựng lên từ đầu để lừa tôi… Chính Myeojeong bảo anh làm vậy, đúng không? Myeojeong giật dây anh! Đúng không?!”

Yoon Taehee im lặng, chỉ nhìn chằm chằm vào Jaegyeom.

Jaegyeom siết chặt người bằng hai tay, khuôn mặt vặn vẹo trong đau đớn.

“Các người… đã thông đồng để lừa tôi…”

Myeojeong không chết. Yoon Taehee tiếp cận cậu theo lệnh của Myeojeong. Mọi thứ từ đầu đã là âm mưu để hủy hoại cậu. Myeojeong chắc chắn đang theo dõi cậu từ đâu đó. Bị Yoon Taehee chiếm lấy trái tim rồi phản bội, tất cả là một màn kịch tàn nhẫn.

Jaegyeom giờ đây bị ám ảnh bởi ý nghĩ rằng đằng sau Yoon Taehee chính là Myeojeong.

Nếu không, chẳng thể giải thích nổi. Chắc chắn giữa họ có mối liên kết nào đó. Myeojeong đã sắp đặt tất cả để đẩy cậu vào tuyệt vọng cùng cực.

“Jaegyeom à…”

“Cả chuyện nói thích tôi, cả chuyện trả thù… tất cả đều là…”

Không thể chịu nổi nữa, Yoon Taehee nắm chặt vai Jaegyeom.

“Kim Jaegyeom!”

Tiếng quát lớn khiến vai Jaegyeom giật bắn. Cậu ngước lên, mắt mở to nhìn Yoon Taehee. Trong ánh mắt ấy, Yoon Taehee thấy rõ sự bất an, sợ hãi và hoảng loạn. Từ khoảnh khắc nghi ngờ liên quan đến Myeojeong, Jaegyeom đã mất đi lý trí.

“Em không hề có bất cứ mối liên hệ nào với thầy anh cả. Tỉnh táo lại đi. Anh đang nói cái gì vậy hả?”

Khuôn mặt Yoon Taehee cứng lại, giọng nghiêm khắc. Giữa anh và Myeojeong không hề có quan hệ hay âm mưu nào như Jaegyeom tưởng tượng. Nhưng Jaegyeom như bị quỷ ám, liên tục thốt ra những lời vô lý.

“Hay là… ngâm chiếc áo đó thử xem sao.”

Paehyeon bất ngờ lên tiếng.

“Gì cơ?”

“Cậu ấy tin chiếc áo Đoàn chủ đang mặc là của thầy mình, đúng không?”

Yoon Taehee khựng lại giữa cơn rối bời, quay sang nhìn Paehyeon.

“Nếu thực sự là áo của thầy cậu ấy, máu sẽ loang ra.”

Paehyeon cầm một chiếc chậu nước, không biết lấy từ đâu ra.

Tay Yoon Taehee đang giữ vai Jaegyeom dần buông lỏng. Trong chậu là nước trong suốt. Đúng như Paehyeon nói, mọi chuyện đều xoay quanh chiếc áo này. Nếu nó thực sự thuộc về Myeojeong, cách tốt nhất là chứng minh ngay trước mắt.

Yoon Taehee cởi chiếc áo choàng ra, nhúng hẳn vào chậu nước.

Khuôn mặt anh dần cứng đờ. Máu thực sự loang ra, nhuộm đỏ nước trong veo như có ai trộn thuốc màu vào. Yoon Taehee nhìn chằm chằm vào chậu, ánh mắt lộ rõ vẻ không tin nổi.

Lẽ nào đây thực sự là áo của Myeojeong? Nếu vậy thì… sao có thể…

“Thấy chưa, tôi nói đúng mà…”

Jaegyeom, với khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, cất giọng như đang buộc tội.

“Kỳ quái… Kỳ quái quá… Kỳ quái, kỳ quái, kỳ quái—!!!”

Cậu đột nhiên ôm tai, gào lên như điên dại.

Không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Không ai biết chiếc áo này đến tay Yoon Taehee bằng cách nào. Sự choáng váng của Jaegyeom là điều dễ hiểu. Nhưng những lo sợ của cậu, rằng Yoon Taehee hành động theo lệnh Myeojeong hay có liên hệ gì đó, lại hoàn toàn vô lý và phi thực tế. Dù vậy, chính Yoon Taehee cũng không khỏi hoang mang.

Phải làm sao để chứng minh mình không liên quan đến thầy anh ấy…

“Saero.”

Nhìn chằm chằm vào chậu nước đỏ, Yoon Taehee lên tiếng.

“Đọc quỷ khí ẩn trong dòng máu này.”



Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo