Hỏa Hồn - Chương 288

Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần

Jaegyeom chỉ vừa chợp mắt trong thoáng chốc, khi tỉnh lại đã thấy mình trong một căn phòng quen thuộc. Cậu chớp mắt vài lần, ngước nhìn trần nhà loang lổ dấu vết thời gian. Những xà ngang gỗ và vách đất sét của căn phòng ấy gợi lên một cảm giác thân thuộc kỳ lạ. Ngơ ngác đưa mắt nhìn quanh một lúc, Jaegyeom chợt nhận ra đây là nơi nào.  

Đó chính là căn nhà tranh cậu từng sống cùng Myojeong.  

Cậu tự hỏi liệu đây có phải là một giấc mơ. Nhưng nếu là mơ, sao mọi cảm giác lại chân thực đến vậy? Hơn nữa, cậu có thể tự do hành động theo ý muốn, và ký ức hiện lên rõ ràng đến từng chi tiết.  

Nghĩ lại, cậu nhớ mình từng trải qua chuyện tương tự. Lần đó, khi bị lưỡi kiếm xuyên qua ngực và trọng thương ở Geoyeodo, cậu đã rơi vào vực sâu tâm thức, đối diện với thần tai ương đang bị phong ấn.  

Tại sao lần này cậu lại trở về đây?  

Lần này không có vết thương chí mạng hay tình cảnh nguy kịch nào đẩy cậu đến đây cả, vậy cớ gì cậu lại xuất hiện ở nơi này? Có lẽ chính hắn đã gọi cậu đến trước.  

Suy đi tính lại, Jaegyeom cảm thấy điều này cũng không tệ. Cậu vốn đã muốn gặp hắn để nói chuyện rõ ràng. Lần trước, do tình thế quá gấp gáp, họ không thể trò chuyện tử tế; sau đó, dù cậu gọi mãi, hắn cũng chẳng hồi đáp, khiến cậu không có cơ hội tiếp tục.  

Quan sát căn phòng một lúc, Jaegyeom ngồi dậy.  

Cậu đưa tay chạm vào cánh cửa dán lớp giấy chắn gió. Trước kia, dù kéo mạnh thế nào, cánh cửa ấy vẫn bất động như bị dính chặt bằng keo, vậy mà giờ đây, nó lại mở ra nhẹ nhàng như không có gì cản trở.  

Két một tiếng, cửa mở, ánh nắng từ sân lập tức tràn vào. Ở một góc sân ngập sáng, cậu trông thấy một bóng lưng quen thuộc.  

‘Thiếu niên’ ấy đang ngồi giữa sân, nghịch ngợm đất cát.  

Jaegyeom nhìn bóng lưng thiếu niên, rồi cất tiếng.  

“Này.”  

Nhưng thiếu niên vẫn quay lưng, chẳng mảy may phản ứng. Jaegyeom bèn bước xuống hiên, tiến lại gần. Nghiêng đầu nhìn, cậu thấy hắn đang cầm một hòn đá cào lên mặt đất, vẽ vời gì đó, có thể là chữ viết hay một hình trận pháp nào đó.  

“Làm gì đấy?”  

Thế nhưng, thiếu niên vẫn không đoái hoài, tiếp tục cào đất như chẳng nghe thấy.  

Thái độ phớt lờ hoàn toàn khiến Jaegyeom bực mình. Cậu đưa tay xóa sạch những nét vẽ trên đất.  

“Có người nói mà cứ làm như không nghe thấy, hỗn láo vừa thôi chứ?”  

Lúc này, thiếu niên mới ngẩng đầu, ánh mắt bừng lên ngọn lửa giận dữ.  

“Mẹ nó, làm cái đéo gì vậy hả?”  

Hắn cáu kỉnh ném hòn đá trong tay đi.  

“Muốn chết thật hả? Không ngủ yên rồi quay về đi, gây sự làm gì?”  

Thấy thiếu niên cuối cùng cũng lên tiếng, Jaegyeom tròn mắt nhìn chằm chằm.  

“Gây sự?”  

Chính thiếu niên này từng hứa sẽ giúp cậu, rồi lại trở mặt, nổi giận đùng đùng hỏi liệu cậu có yêu Yoon Taehee đến mức hiến cả thân thể không. Khi Jaegyeom từ chối, hắn nổi điên, tạo ảo ảnh khiến Yoon Taehee bị thương.  

Vậy mà giờ hắn lại thản nhiên nổi nóng? Jaegyeom thật sự không biết nói gì hơn.  

“Cái đồ ở nhờ mà còn lên mặt… Hả? Không biết xấu hổ là gì à? Nhớ lại những chuyện ngươi đã làm đi. Ta mà cho ngươi một trận thì còn nhẹ đấy. Vậy mà dám trợn mắt với ta hả?”  

Trước giọng điệu nghiêm khắc của Jaegyeom, thiếu niên thoáng giật mình, nhưng rồi lại quay ngoắt đầu đi.  

“Đến đây làm gì?”  

Hắn khoanh tay, mặt mày cau có, lẩm bẩm. Khác với lần trước, lần này hắn chẳng chút niềm nở với Jaegyeom. Không rõ vì sao, nhưng trông hắn như đang giận dỗi điều gì đó. Thấy vậy, Jaegyeom khựng lại, nhìn hắn.  

Hỏi tại sao cậu đến đây ư?  

“Không phải ngươi gọi ta đến sao?”  

Cậu bắt đầu cảm thấy bất an. Nếu không phải do thiếu niên gọi, cũng không phải do cậu mất ý thức như lần trước, vậy thì vì sao cậu lại ở đây?  

Cảm giác như ranh giới giữa hiện thực và nơi này đã trở nên mong manh hơn bao giờ hết. Ngay cả việc mở cánh cửa dán giấy cũng dễ dàng hơn rất nhiều so với trước kia.  

“Vậy lần này ta cũng không ra khỏi đây được sao?”  

“Không, giờ thì ngươi có thể ra vào tùy ý rồi.”  

“Sao lại thế?”  

Thiếu niên im lặng một lúc, rồi nhìn thẳng vào Jaegyeom.  

“Còn sao nữa, là do lần trước ngươi đã phá phong ấn mà.”  

Hắn đáp cộc lốc, như thể đó là chuyện hiển nhiên. Dù sao, trước đây hắn từng nói rằng một khi đã vào đây thì không thể thoát ra, vậy nên việc giờ đây có thể tự do ra vào cũng là một may mắn.  

Jaegyeom có rất nhiều điều muốn nói, rất nhiều câu hỏi muốn đặt ra cho thiếu niên này.  

Nhưng ngay lúc này, điều cậu muốn hỏi nhất lại là về Myojeong. Qua cuộc trò chuyện trước, rõ ràng thiếu niên biết về Myojeong nhiều hơn cậu.  

“Ngươi biết Myojeong từng là Bangsangsi đời trước đúng không?”  

“Ừ.”  

“Vậy sao ngươi không nói sớm?”  

“Ngươi có hỏi đâu.”  

Trước thái độ trơ tráo của thiếu niên, Jaegyeom thoáng cứng họng.  

“Vậy… Myojeong không phải người bình thường sao?”  

“Myojeong là một con người mang dấu ấn của Bổn hương.”  

“Bổn hương?”  

“Ừ.”  

Dấu ấn của Bổn hương? Cách nói này thật khó hiểu.  

“Bổn hương… là quê hương nơi mình sinh ra và lớn lên, đúng không?”  

“Ừ, đúng rồi. Bổn hương là điểm khởi đầu của mọi nhân duyên.”  

“Vậy, chính xác thì Bổn hương là gì?”  


Thiếu niên ngáp dài lười biếng, đưa mắt nhìn xa xăm, rồi quay sang Jaegyeom.  

Đôi mắt lấp lánh như thủy tinh của hắn rõ ràng không thuộc về con người. Đó là ánh mắt xuyên thấu, ánh mắt của một vị thần.  

Hắn khẽ nắm tay, gõ nhẹ xuống mặt đất như gõ cửa.  

“Bổn hương là nơi ngươi sinh ra và lớn lên. Là con đường ngươi đã đi qua và cũng là con đường ngươi sẽ bước tiếp. Là tất cả những gì ngươi đã tạo ra cho đến nay và cả những gì ngươi sẽ đạt được trong tương lai. Là toàn bộ những gì bao quanh cuộc đời ngươi, đồng thời cũng là bản thể tạo nên thế giới này.”  

Hắn nói bằng giọng đều đều, không chút nhiệt tình sau khi giải thích xong.  

“Đó chính là Bổn hương.”  

Jaegyeom trầm ngâm suy nghĩ.  

Khái niệm ‘Bổn hương’ mà thiếu niên nhắc đến quá rộng lớn, khó nắm bắt và đầy tính trừu tượng.  

“Cái mà ngươi gọi là Bổn hương ấy… Ngươi có biết con người gọi nó là gì không?”  

“Gọi là gì cơ?”  

Jaegyeom nhìn đàn kiến bò dưới đất một lúc, rồi chậm rãi ngẩng lên.  

“Con người gọi nó là định mệnh.”  

Khoảnh khắc ánh mắt họ giao nhau, thiếu niên khẽ rùng mình một cách kỳ lạ.  

“…”  

Hắn im lặng, quan sát Jaegyeom như nhìn một thứ gì đó kỳ quái, rồi chậm rãi lặp lại.  

“…Định mệnh à?”  

Gương mặt hắn thoáng vẻ ngạc nhiên, rồi bất chợt bật cười. Tiếng cười nhỏ ban đầu dần trở thành tràng cười vang dội. Hắn ngửa đầu cười lớn, như thể vừa nghe chuyện gì đó cực kỳ buồn cười, thậm chí còn dậm chân thích thú.  

“Phải rồi, đúng thế! Ngươi nói đúng lắm…”  

Hắn cười hả hê, lộ vẻ vui mừng kỳ lạ.  

“Với loài người các ngươi thì Bổn hương chính là định mệnh cơ đấy.”  

Vừa cười khúc khích, hắn vừa đưa tay vuốt má Jaegyeom.  

“Nếu theo cách ngươi nói… thì Myojeong là ‘kẻ đã phản bội định mệnh’ rồi còn gì.”  

“Ý ngươi là sao?”  

“Myojeong là người mang dấu ấn của Bổn hương mà.”  

“…Mang dấu ấn của Bổn hương thì có nghĩa là gì?”  

“Có nghĩa là được Bổn hương đặc biệt yêu quý.”  

Trước vẻ mặt ngơ ngác của Jaegyeom, thiếu niên tiếp lời.  

“Nói đơn giản thì, đó là người ‘quý giá’ được thế giới thiên vị đấy.”  

“Thiên vị á?”  

“Ừ. Nói thế này nhé, thế giới này là một bàn cờ tướng của Bổn hương. Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của Bổn hương, đều nằm trong dòng chảy mà Bổn hương tạo ra. Cứ như thể Bổn hương đang tự chơi cả hai bên vậy.”  

Hai bên đó có thể là: cõi sống và cõi chết, sự sống và cái chết, ánh sáng và bóng tối, thiện và ác, con người và linh hồn.  

“Thần linh, linh vật, con người, ma quỷ, muông thú, tất cả đều có thể là những quân cờ trên bàn cờ của Bổn hương. Nhưng không phải quân cờ nào cũng như nhau. Trong dòng lịch sử của loài người, từng có những quân cờ mang sứ mệnh đặc biệt, nổi bật hơn hẳn những quân còn lại. Đó chính là những kẻ mang dấu ấn của Bổn hương.”  

Nói xong, thiếu niên nhìn về phía Jaegyeom.  

“Hiểu chưa?”  

Cảm giác như Jaegyeom bắt đầu hiểu được đôi chút. Cậu khẽ gật đầu.  

Đúng lúc ấy, thiếu niên dụi mắt, nhìn xa xăm, rồi lơ đãng nói thêm.  

“Myojeong cũng là một trong số đó… Dù cuối cùng thì cũng bị vứt bỏ thôi.”  

Nghe vậy, Jaegyeom khựng lại.  

“Gì cơ? Bị vứt bỏ là sao? Ý ngươi là gì vậy?”  

“Như ta đã nói, hầu hết mọi chuyện xảy ra trong thế giới này đều là nhân quả do Bổn hương sắp đặt. Nhưng chỉ có số ít con người mới nhận ra điều đó. Và Myojeong là một trong những kẻ đặc biệt, hắn đã nhận ra điều ấy từ rất sớm.”  

Jaegyeom lặng lẽ lắng nghe, mắt không rời thiếu niên.  

“Thế nên cuối cùng hắn đã phản bội lại Bổn hương.”  

“Myojeong phản bội Bổn hương á?”  

“Ừ.”  

Câu chuyện mơ hồ và khó hiểu khiến Jaegyeom khẽ nhíu mày.  

“Vì sao? Phản bội cái gì, và bằng cách nào?”  

“Myojeong đã đạp đổ điều cấm kỵ mà Bổn hương đặt ra cho hắn, rồi đi lệch khỏi con đường đó.”  

Thiếu niên gãi má, giọng điệu bình thản như đang kể một chuyện tầm thường.  

“Mà… nghĩ kỹ thì, điều cấm kỵ mà Myojeong phải gánh cũng thật quá khắc nghiệt với một con người.”  

“…Đó là gì vậy?”  

Thiếu niên nhìn vào khoảng không, giọng trầm đều.  

“Không được đứng về phía bất kỳ ai.”  

“…Cái gì?”  

“Không được nghiêng lòng về bất kỳ phía nào.”  

“Cái, cái đó… là sao chứ?”  

“Ngươi không hiểu thật à?”  

Hắn như đang nhớ lại bóng dáng Myojeong, im lặng một lúc, rồi quay sang Jaegyeom với ánh mắt lạnh lẽo.  

“Ý ta là… Myojeong là người không được phép yêu bất kỳ ai.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo