Hỏa Hồn - Chương 289

Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần

“Ý ta là… Myojeong là người không được phép yêu bất kỳ ai.”  

“…Gì cơ?”  

Jaegyeom sững sờ, ánh mắt dán chặt vào thiếu niên. Lời nói ấy như một câu đố không thể giải mã, khiến cậu bối rối tột độ. Làm sao có thể tồn tại một con người không được phép yêu ai? Ý tưởng ấy kỳ quái đến mức khó mà chấp nhận nổi. Nhưng rồi, bất chợt, một ký ức vụt qua tâm trí cậu.  

‘Thằng nhóc này, ta là kẻ chẳng thể kết hôn được, dù có muốn cũng không thể.’  

Lẽ nào… câu nói mà Myojeong từng thốt ra khi ấy lại mang ý nghĩa này?  

“Tại sao hắn lại phải tuân theo một điều cấm như vậy chứ?”  

Dù là gì đi nữa, việc không được yêu một ai quả thật quá vô lý. Trên đời này có luật lệ nào khắc nghiệt đến thế sao? Nhưng thiếu niên chỉ nghiêng đầu, như thể không hiểu sao Jaegyeom lại chẳng nắm được điều hiển nhiên đến vậy.  

“Bởi vì mọi việc trên đời đều phải trả giá.”  

“Dù vậy thì… chuyện này nghe vẫn vô lý quá.”  

“Nhưng ngươi cũng biết mà, trên đời không có gì là miễn phí cả.”  

Thiếu niên vẫn nghiêng đầu, nhìn Jaegyeom, rồi thong thả nói tiếp.  

“Ma quỷ không ăn cơm chùa. Tất nhiên, điều ngược lại cũng đúng. Chúng ta rất rạch ròi trong chuyện cho và nhận. Dù đối phương không mong muốn, nếu đã trao đi điều gì thì cũng phải nhận lại tương xứng, và nếu nhận được thì phải đáp trả lại tương đương. Đó là quy luật. Cũng vì vậy mà lần trước ta đã cược thân thể với ngươi.”  

Jaegyeom cau mày trước lời giải thích ấy.  

“Nhưng ngươi hay Bổn hương đâu phải là ma quỷ.”  

“Ý ta là, nếu đến cả ma quỷ còn như vậy thì chẳng lẽ Bổn hương lại khác sao?”  

Thiếu niên dừng lại một chút, rồi khẽ bật cười.  

“Với lại, Bổn hương cũng là một vị thần, nếu gọi vậy. Ta đang nói đến cả ma lẫn thần.”  

Hắn khoanh tay, tiếp tục nói với vẻ thản nhiên.  

“Ma và Thần cùng dùng chung một chữ không phải không có lý do. Dù là gì đi nữa, xét về bản chất rộng hơn thì cũng là một. Với ai đó, một vị thần có thể là đấng vĩ đại để tin tưởng và phụng sự, nhưng với người không có niềm tin thì chẳng khác gì một con ma cả. Chuyện như thế đầy rẫy trong thế giới loài người mà.”  

Jaegyeom lặng lẽ lắng nghe.  

“Khi con người chết đi, sẽ trở thành ma quỷ, và một số ma quỷ trong đó lại được thăng lên làm thần. Hoặc thần cũng có thể được tạo ra từ những khát vọng mãnh liệt của con người. Điều quan trọng là không có con người thì thần cũng không tồn tại. Vì vậy, bản chất đều giống nhau cả. Đều là những tồn tại được tạo ra bởi con người.”  

“Vậy… Bổn hương cũng thuộc về phạm trù Thần sao?”  

“Gần giống vậy. Có thể gọi là một vị thần tạo ra mọi dòng chảy và nguồn gốc của tất cả. Nhưng không giống loại thần như ta. Vì Bổn hương không phải là thứ được tạo ra, mà là thứ đã luôn tồn tại ngay từ ban đầu.”  

Bổn hương là một thực thể mang thần tính, nhưng cũng vượt qua khái niệm của thần, một đấng siêu việt.  

“Myojeong có dấu ấn của Bổn hương. Có nghĩa là, nói đơn giản, hắn đã được Bổn hương ban cho ân huệ.”  

Thiếu niên vừa lấy đá vẽ nguệch ngoạc trên mặt đất vừa tiếp tục.  

“Theo cách nói của các ngươi, thì hắn là người được ‘thần ban phước’. Những người nhận được sự ưu ái từ Bổn hương sẽ được hưởng những điều tốt lành không thể lý giải suốt cả đời. Họ sẽ tránh được tai họa và cái chết đột ngột. Một con người nhận được ân huệ như vậy tất nhiên sẽ phải gánh lấy trách nhiệm tương xứng.”  

Hắn vừa nói vừa nở một nụ cười mỉm.  

“Ấy vậy mà Myojeong lại không biết sợ, dám đâm sau lưng Bổn hương.”  

“Nhưng làm sao Bổn hương lại không biết chuyện đó được chứ? Nếu là thần thì chẳng phải phải biết hết mọi chuyện sao?”  

Jaegyeom hỏi, vẻ mặt đầy nghi hoặc.  

Huống chi, nếu đó là một tồn tại to lớn như Bổn hương, gần như là một quy luật vũ trụ, thì lại càng phải như vậy.  

“Thần không phải là tồn tại tuyệt đối như các ngươi vẫn nghĩ đâu.”  

Thiếu niên lắc đầu nhè nhẹ.  

“Trăm nghe không bằng một thấy. Lại đây.”  

Đang nói dở, hắn nhún vai, vẫy tay gọi rồi ngồi thụp xuống.  

Jaegyeom lúng túng ngồi xuống bên cạnh.  

Thiếu niên dang tay, lòng bàn tay lướt nhẹ trên mặt đất như đang vẽ một bức tranh vô hình. Đột nhiên, từ khoảng không trống trải, một đàn kiến xuất hiện, bò lổm ngổm trên nền đất như thể chúng đã ở đó từ bao giờ.  

Trước khung cảnh như phép màu ấy, Jaegyeom mở to mắt kinh ngạc.  

Đây là lãnh địa của thiếu niên, nơi mọi thứ đều có thể xảy ra theo ý muốn của hắn.  

“Này, thấy đàn kiến ở đây chứ?”  

Hắn giơ ngón trỏ chỉ xuống đàn kiến đang bò dưới chân.  

“Ờ… ờ…”  

Ngay lúc ấy, một ít vụn bánh quy bất ngờ xuất hiện trên tay thiếu niên. Hắn nhẹ nhàng rắc những mảnh vụn xuống, như dẫn đường cho đàn kiến. Lập tức, chúng bắt đầu di chuyển theo dấu thức ăn.  

“Trong mắt chúng thì chúng ta đâu có tồn tại.”  

Nhìn đàn kiến lũ lượt theo dấu bánh, thiếu niên liếc quanh, rồi nhặt một hòn đá gần đó, đặt chắn ngang đường đi của chúng.  

“Nhưng giờ ta đặt hòn đá ở đây như vậy, với chúng thì chẳng khác nào tai họa từ trời giáng xuống. Không biết chúng nghĩ gì, nhưng chắc là tưởng có ngọn núi rơi từ trên trời xuống.”  

“Ừ.”  

“Vậy giờ thử nghĩ xem bọn kiến sẽ làm gì?”  

Bị chặn đường, đàn kiến bắt đầu loay hoay, lượn lờ quanh hòn đá.  

“Chúng sẽ đi vòng qua hòn đá.”  

“Đúng vậy. Ta cũng nghĩ thế.”  

Thiếu niên gật đầu, rồi chỉ tay về một hướng khác.  

“Nhưng nhìn kỹ chỗ này xem.”  

Một con kiến đang chật vật bò lên trên hòn đá.  

“Thấy chưa? Thật là ngốc nghếch, đúng không?”  

“Sao lại cố leo qua chỗ đó một cách ngu ngốc như vậy?”  

“Đấy, ta cũng đang nói thế mà. Rõ ràng đã đặt đường vòng rồi, thế mà vẫn cứ cố bò qua.”  

Thiếu niên bật cười khúc khích như một đứa trẻ tinh nghịch.  

“Lúc nào cũng có vài đứa dị biệt như thế đấy.”  

Ngay lúc Jaegyeom còn đang thờ ơ quan sát đàn kiến thì…  

“Hiểu chưa?”  

Thiếu niên thu lại nụ cười, nhìn chằm chằm vào Jaegyeom.  

“Đó chính là các ngươi, loài người đấy.”  

Câu nói ấy khiến Jaegyeom khựng lại, ánh mắt hướng về phía thiếu niên.  

“…”  

Không hiểu sao sống lưng cậu lạnh buốt. Gương mặt thiếu niên cứ thay đổi cảm xúc xoành xoạch, khiến cậu khó lòng theo kịp.  

Đôi mắt sáng quắc như thấu suốt mọi thứ của hắn thoắt trở nên lạnh lùng, nhưng ngay sau đó lại bật cười khúc khích.  

“Dù sao thì, trên đời này chẳng có gì là hoàn hảo cả. Kể cả Bổn hương.”  

Jaegyeom trầm ngâm, ánh mắt mang vẻ suy tư. Cậu cảm thấy như mình hiểu ra điều gì đó, nhưng đồng thời cũng thấy nó thật khó nắm bắt.  

“Dù thế giới này có là bàn cờ tướng của Bổn hương đi chăng nữa, thì cũng không có nghĩa là Bổn hương có thể tùy ý điều khiển mọi thứ theo ý muốn. Điều Bổn hương có thể làm chỉ là dẫn dắt những quân cờ theo dòng chảy mình mong muốn, chứ không thể biết từng quân cờ đang nghĩ gì, hay có ý chí gì.”  

Thiếu niên tiếp tục, vừa dùng nhánh cây vẽ vòng tròn quanh đàn kiến.  

“Myojeong là một kẻ dị biệt. Giống như con kiến kia vậy. Dù đã rắc vụn bánh quy để chỉ đường, dù đã dựng bức tường tưởng chừng không thể vượt qua để ngăn lại, hắn vẫn không đi theo con đường mà Bổn hương mong muốn.”  

Ngừng lời một lúc, thiếu niên nhìn Jaegyeom bằng ánh mắt bình thản.  

“Giờ thì hiểu được chút nào chưa?”  

Jaegyeom vẫn không trả lời. Cậu có cảm giác như đang bước vào một thế giới vượt xa mọi hiểu biết của con người, càng hiểu lại càng thấy nó thâm sâu và phức tạp.  

Đúng lúc ấy, thiếu niên lẩm bẩm.  

“Loài người các ngươi, không thể hiểu được lòng tham của thần linh tàn bạo đến mức nào đâu. Hãy nhìn những người phải tiếp nhận thần khí hay những ai bị thần nhắm đến mà xem. Hễ chống lại ý chỉ của thần thì cuộc đời sẽ gặp tai họa lớn. Các ngươi cứ nghĩ thần là tồn tại từ bi và bao dung, nhưng thực tế thì hoàn toàn không phải vậy.”  

Jaegyeom im lặng lắng nghe.  

“Người đáng lẽ phải tiếp nhận thần mà lại không tiếp nhận, hoặc người đã được thần chọn mà lại làm trái ý thần, thì sẽ bị trừng phạt. Thần thì ích kỷ và tùy hứng lắm. Có lúc còn độc ác nữa cơ. Bởi vì bọn ta vốn không có khái niệm thiện ác tuyệt đối như ở thế giới loài người. Dù có giải thích cả trăm lần, đầu óc loài người cũng chẳng thể nào hiểu nổi đâu.”  

…Không thể hiểu được lòng tham tàn bạo của thần? 

Jaegyeom nhìn chằm chằm vào vị thần tai ương trước mặt, người mang gương mặt giống hệt cậu.  

Lặp lại từng lời trong đầu, cậu bỗng cảm thấy có điều gì đó bất thường và khó chịu.  

“Sao lại nhìn ta như vậy?”  

Cảm nhận được ánh mắt của Jaegyeom, thiếu niên hỏi. Nhưng cậu không đáp lại.  

Cậu không ngờ thiếu niên sẽ giải thích nhiều đến vậy. Chính sự sẵn lòng ấy lại khiến cậu cảm thấy kỳ lạ.  

“Nhưng mà… sao bây giờ ngươi không còn nói muốn sống cùng ta nữa?”  

Jaegyeom bất ngờ hỏi, trong mắt ánh lên một tia cảnh giác.  

“Dù ta có nói đi chăng nữa thì ngươi cũng sẽ từ chối mà.”  

Đúng là như thế… nhưng sự nghi ngờ khó chịu trong lòng cậu vẫn không tan biến.  

“Với lại, dù gì thì chúng ta cũng sắp gặp nhau thường xuyên rồi.”  

“Tại sao?”  

“Vì sắp trở thành một mà.”  

Trước lời nói thản nhiên của thiếu niên, gương mặt Jaegyeom thoáng cứng lại.  

Sắp trở thành một…?

Jaegyeom nuốt khan, cảm thấy khó hiểu trước câu nói ấy.  

Tạch…  

Ngay lúc đó, mắt cậu mở choàng ra.  

Như thể một chiếc quạt giấy đang mở bỗng bị gập lại, ý thức cậu trở lại trong tích tắc. Vừa mở mắt, thứ đầu tiên Jaegyeom nhìn thấy là gương mặt của Heukje.  

Ánh mắt cậu chạm ngay vào ánh nhìn của Heukje. Có vẻ bất ngờ, Heukje khẽ lùi đầu ra sau một chút, như nhận ra khoảng cách giữa hai người quá gần.  

Cái gì thế này?  

Jaegyeom ngơ ngác ngồi bật dậy. Mới giây trước cậu còn ở sân nhà của thiếu niên, vậy mà giờ vừa mở mắt, cảnh vật đã thay đổi hoàn toàn. Cậu đưa mắt nhìn quanh, cố gắng định thần lại.  

“Ngài thấy chỗ nào không thoải mái sao?”  

“…Gì cơ?”  

“Ngài đang toát mồ hôi lạnh nên…”  

“Ờ? À, không… không sao.”  

Jaegyeom lau mồ hôi lấm tấm trên trán, định đứng dậy.  

“Việc chuẩn bị gần như đã xong.”  

Heukje điềm tĩnh nói tiếp.  

“Saero đã đọc được quỷ khí. Xin mời ngài di chuyển sang nơi khác.”  

 
Bình luận
linda
Tui thấy Heukje mỗi lần ở gần Jaegyeom rất hay ngại, lần trước là Jaegyeom tưởng ảnh trong mơ là Taehee nên xém bị Jaegyeom hôn, hôm trước dẫn Jaegyeom gặp Đoàn chủ thì Jaegyeom hỏi có từng nhau chưa thì ảnh cũng ngại đỏ tai chắc do nhớ lại chuyện xém bị hôn khi đó, lần này Jaegyeom vừa mắt thì thấy mặt ảnh đang dí sát Jaegyeom nên ảnh giật mình lùi ra, có khi nào ảnh đang dần có cảm tình với Jaegyeom không, dù chính truyện không nhắc tới nhưng biết đâu ngoại truyện sẽ có, sau này biết đâu ngoại truyện có cảnh Taehee ghen vs linh quỷ của mình thì sao, kkk.
Trả lời·15/06/2025
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo