Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần
Saero đã đọc được toàn bộ quỷ khí ẩn chứa trong máu chỉ trong vòng nửa ngày sau khi nhận được thông tin. Tốc độ này vượt xa lần trước, khi Jaegyeom vô tình bị chảy máu mũi và Saero chỉ nắm bắt được một phần ký ức quá khứ từ đó.
Lần ấy, lượng máu tìm thấy trong thùng rác của thư viện ít đến mức khả năng quan sát của cậu ta bị hạn chế nghiêm trọng. Hình ảnh hiện lên mờ nhòe, chỉ là một đoạn ký ức thoáng qua, vậy mà Saero vẫn phải mất mấy ngày đêm để giải mã. Nhưng lần này, lượng máu thấm ra từ áo ngoài nhiều đến mức có thể đổ đầy vài chiếc chậu lớn, nhờ vậy mà quá trình đọc ký ức diễn ra nhanh chóng hơn rất nhiều.
Sau khi tỉnh lại, Jaegyeom bước đi theo sự dẫn dắt của Heukje. Dọc theo hành lang gỗ, cậu lặng lẽ đưa mắt nhìn ra ngoài qua ô cửa sổ đang mở, nơi bầu trời đêm đen kịt hiện ra trước mắt. Đêm ấy tĩnh lặng đến lạ, như thể vạn vật đang nín thở chờ đợi điều gì đó.
Khi bước vào căn phòng ở cuối hành lang, vẫn theo sau Heukje, Jaegyeom bắt gặp Yoon Taehee đang ngồi tựa lưng vào tường trên một chiếc hòm gỗ. Yoon Taehee quay đầu lại, ánh mắt hướng về cậu. Dường như anh đã đến từ trước và đang chờ sẵn.
“Anh ngủ ngon không?”
Jaegyeom khẽ gật đầu, không đáp thêm lời nào.
Giữa hai người là một khoảng im lặng kỳ lạ, tựa như bình yên trước cơn bão. Yoon Taehee chăm chú quan sát gương mặt Jaegyeom. Chỉ vài giờ trước, cậu còn rơi vào trạng thái hoảng loạn, vùng vẫy điên cuồng trong mất kiểm soát. May mắn thay, giờ đây cậu đã phần nào bình tâm trở lại. Dẫu vậy, trong ánh mắt cậu vẫn thoáng hiện dư âm của nỗi sợ, run rẩy như những rung chấn còn sót lại sau cơn địa chấn.
Ngay lúc đó, Saero bước vào.
Dù chỉ mất nửa ngày để đọc hết khối lượng ký ức khổng lồ, Saero trông kiệt quệ. Có vẻ cậu ta đã dồn toàn bộ sức lực trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi không chỉ về thể chất. Đằng sau đó còn là nét thất vọng sâu sắc, như thể cậu ta vừa trải qua một sự việc vô cùng đáng tiếc.
Yoon Taehee không vòng vo, hỏi ngay.
“Chủ nhân của quỷ khí đó có phải là Jaegyeom và Myojeong không?”
“Vâng, đúng là máu của hai người đó ạ.”
Saero đáp, giọng chắc chắn.
Nghe câu trả lời khẳng định từ Saero, Jaegyeom và Yoon Taehee đưa mắt nhìn nhau. Yoon Taehee ra hiệu cho Saero, yêu cầu cậu ta kể lại những gì đã thấy từ dòng máu. Nhưng Saero ngập ngừng, dường như gặp phải trở ngại.
“Chuyện là… có một chút vấn đề.”
“Là gì?”
“Nội dung ký ức quá đồ sộ, ta e rằng không thể diễn đạt hết bằng lời.”
“Vậy phải làm sao?”
Trước câu hỏi của Taehee, Saero trầm ngâm một lát rồi lên tiếng.
“Nếu mượn sức của Heukje thì sao ạ?”
Về lý thuyết, điều này hoàn toàn khả thi. Heukje có khả năng gieo giấc mơ vào tâm trí người đang ngủ. Saero sẽ truyền những ký ức cậu đọc được cho Heukje, để rồi Heukje biến chúng thành giấc mơ, giúp Jaegyeom và Yoon Taehee cùng chứng kiến.
“Anh làm được chứ?”
Yoon Taehee quay sang hỏi Heukje theo gợi ý của Saero.
“Ta sẽ thử một lần.”
Heukje đáp, giọng đầy tự tin.
Jaegyeom và Yoon Taehee nằm xuống cạnh nhau, đầu hướng về hai phía đối lập. Vì ký ức sẽ được truyền qua giấc mơ, cơ thể họ cần chìm vào trạng thái ngủ. Jaegyeom nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu. Cảm giác căng thẳng lúc này chẳng khác nào khi đặt mình lên đoạn đầu đài. Dù vậy, cậu cố giấu đi cảm xúc, từ từ khép mắt lại.
Trong khoảnh khắc tĩnh lặng ấy…
Từ đâu đó, giọng nói của một ông lão vang lên.
“… Sự huyền diệu của trời đất vốn là điều kỳ bí, vượt xa sự hiểu biết của con người, được tạo nên từ những thứ mắt không thấy, trí không thấu. Thế nhưng, khát vọng của con người lại có thể sinh ra cả những điều vốn không tồn tại.
Ma quỷ là thể khí, mắt thường chẳng thể nhìn thấy. Vì không có thân xác hay hình dạng cụ thể, chúng tồn tại dưới dạng khí và không thể tự mình hành động. Do đó, chúng luôn khao khát mượn sức mạnh của kẻ khác để thay mình thực hiện.
Ảnh hưởng của ma quỷ, có người cảm nhận được, có người thì không. Điều này phụ thuộc vào vận mệnh và thể chất mỗi người từ khi sinh ra. Chẳng hạn, nếu ma quỷ khẽ chạm vào đầu ai đó, người thì chẳng hay biết gì, nhưng kẻ khác lại lạnh sống lưng. Đó là bởi họ sinh ra với giác quan nhạy bén hơn người thường. Những kẻ mang ‘quỷ môn’, hay còn gọi là ‘vật chứa của thần’, chính là nói đến điều này.
Vì thế, ma quỷ luôn tìm cách lên tiếng, khẳng định sự tồn tại của mình và mong muốn tác động đến người sống. Trong quá trình ấy, vô số hiện tượng kỳ lạ đã xảy ra…”
…
…
…
Vào một ngày xuân ấm áp, tại Tự Thiện Viện, buổi giảng đạo diễn ra trong không khí sôi nổi.
Những đứa trẻ cùng trang lứa ngồi ngay ngắn trước những chiếc bàn thấp bày kinh thư, chăm chỉ học hành, giữ khoảng cách đều đặn. Trong gian điện mở rộng bốn phía, giọng nói của một ông lão vang lên rõ ràng, trầm ổn.
Cây cối xanh tươi, chim chóc ríu rít hòa vang.
Đó là mùa của sắc xanh non mơn mởn.
Buổi giảng kết thúc, mọi người bắt đầu thu dọn và rời khỏi chỗ ngồi.
Có một đứa bé là người ra về cuối cùng. Hắn là thành viên mới nhất trong nhóm, với vóc dáng nhỏ bé đến mức khó tin rằng hắn cùng tuổi với những đứa trẻ khác.
Không chỉ nhỏ bé về hình thể, mọi hành động của hắn đều chậm chạp. Hắn bước đi thong thả, cử động lề mề một cách kỳ lạ, luôn là người rời đi sau cùng, lặng lẽ và chậm rãi. Vì thế, dù đã ở đây vài tháng, hắn vẫn chưa thể hòa nhập với đám đông, sống tách biệt như một kẻ lẻ loi. Trong đám bạn cùng lứa, hắn luôn lạc lõng, đến nay vẫn chưa có nổi một người bạn thân.
Ngay trước mặt đứa bé đang chậm rãi bước đi, một hòn đá bất ngờ bay tới từ đâu đó, rơi lộp bộp xuống đất.
“Này, đồ ngốc.”
Đứa bé ngoảnh đầu nhìn về phía hòn đá vừa bay đến. Một nhóm trẻ cầm kiếm gỗ đứng tụ tập, nhìn hắn rồi bật cười khúc khích. Hắn mấp máy môi, khẽ nở một nụ cười.
Ngoài sự chậm chạp, đứa bé còn mang một đặc điểm nổi bật khác.
“…”
Đó là hắn không thể nói được.
Không ai biết lý do, nhưng từ khi sinh ra, hắn chưa từng thốt lên được một lời. Như thể miệng bị buộc chặt bởi dây thừng vô hình, dù cố gắng thế nào cũng không phát ra nổi âm thanh. Thế nhưng, hắn lại sở hữu một tính cách hiền lành hiếm có. Dù bị trêu chọc hay quấy phá, hắn chỉ mỉm cười, chưa từng nổi giận.
“Nó như vậy thì làm sao tụng kinh trước ma quỷ được chứ?”
“Đúng thế đấy.”
“Không hiểu sao đến giờ vẫn chưa bị đuổi ra ngoài.”
Bọn trẻ bắt đầu xì xào những lời miệt thị, cố ý nói to để hắn nghe thấy.
“Nhưng này, nó thật sự không biết nói à?”
“Ta nghe ai đó bảo từng nghe nó nói chuyện rồi mà.”
“Thôi đi, làm gì có chuyện đó.”
Đám trẻ thì thầm tranh cãi ồn ào, rồi cùng tiến lại gần đứa bé.
“Này, đồ ngốc.”
Một đứa trẻ dùng mũi kiếm gỗ cùn chọc vào ngực đứa bé, nói.
“Há miệng ra mà ‘a—’ lên đi.”
“…”
“Hả? Làm thử đi, bảo làm thử coi!”
“…”
Đứa bé đứng yên tại chỗ, đôi mắt chớp chớp, rồi khẽ hé môi. Nhưng từ miệng hắn chỉ thoát ra hơi thở nhẹ nhàng, tựa như làn hơi sưởi ấm tay trong tiết đông lạnh giá, không hề có âm thanh rõ ràng nào.
Thấy vậy, lũ trẻ thì thầm với nhau trong thất vọng.
“Thật sự là không biết nói à?”
“Bực hết cả mình.”
“Lúc nào cũng chỉ cười khúc khích như thế.”
Không kiềm được nữa, một đứa lên tiếng.
“Vậy thử lấy kiếm gỗ đánh một cái xem sao.”
“Phải đấy! Đánh thì đau, biết đâu lại thốt ra được câu nào.”
Bọn trẻ nhìn nhau, ngầm ra hiệu đồng thuận. Đến một lúc, một đứa trong đám giơ cao thanh kiếm gỗ lên, ra vẻ uy hiếp. Ngay khi nó định đánh xuống…
Vút—
Một cành cây từ đâu bay tới, trong chớp mắt chém ngang thanh kiếm gỗ, khiến nó gãy đôi. Cả đám trẻ hoảng hốt lùi lại. Dù có kẻ lạ bất ngờ xuất hiện phá đám, không đứa nào dám mở miệng phản đối. Bởi người vừa ra tay, dù còn nhỏ tuổi, lại nổi tiếng là kẻ điều khiển ‘quỷ khí’ thành thạo.
Đứa bé tròn mắt, ngỡ ngàng nhìn bóng lưng của người vừa cứu mình.
Đó là gương mặt lần đầu tiên hắn thấy kể từ khi đến đây.
Người nọ vừa bước ra chắn trước đứa bé nhìn chằm chằm vào đám trẻ đối diện. Trên cành cây trong tay, quỷ khí lờ mờ tỏa ra. Trong khi hầu hết bọn trẻ ở đây còn chưa thể kiểm soát nổi khí lực, người này chỉ với một cành cây đã khiến thanh kiếm gỗ gãy tan. Đám trẻ sợ hãi, ánh mắt né tránh.
Người ấy cất tiếng.
“Này, sao ngươi đứng yên thế?”
“…”
“Không muốn bị đánh thì né đi, hoặc phản kháng lại.”
“…”
Lời nói ấy vừa hướng đến đứa bé, vừa như một thông điệp gửi tới đám trẻ trước mặt.
Nếu dám, cứ thử xông vào mà xem.
“Ngươi… ngươi không thấy tò mò à?”
Một đứa trẻ vừa lùi lại, vừa tức tối hét lên.
“Cái gì cơ?”
“Muốn biết nó thật sự không nói được, hay chỉ giả vờ thôi chứ gì!”
Chuyện đứa bé không nói được từ lâu đã trở thành điều nổi tiếng ở Tự Thiện Viện.
“…”
Nghe vậy, người kia khẽ nghiêng đầu, liếc nhìn đứa bé.
“Ta thì thấy, ta biết vì sao nó không nói gì trước mặt tụi ngươi đấy.”
“Gì cơ? Vì… vì sao chứ?”
Người đó nhếch môi cười nửa miệng, đáp.
“Vì tụi ngươi chẳng đáng để nó mở miệng ra nói chuyện cùng.”
Nói xong, người ấy quay người bước đi, bước chân thong thả, dửng dưng.
Đứa bé vốn đứng đực ra một chỗ lập tức lon ton chạy theo sau, tựa như một chú cún con. Những bước chân chậm chạp thường ngày bỗng biến mất, giờ đây chẳng khác gì người thường, thậm chí còn có phần nhanh nhẹn hơn.
Từ ngày ấy, đứa bé có thêm một biệt danh mới.
Cún cưng – Con chó nhỏ của Hwirim.
Đó là biệt danh mà Myojeong mang theo suốt thời thơ ấu.