Hỏa Hồn - Chương 291

Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần

Hwirim lớn hơn Myojeong hai tuổi.

Trong Tự Thiện Viện, Hwirim vốn là một thiếu nữ khác biệt. Nàng mang tính cách phóng khoáng hiếm thấy, chẳng màng y phục thướt tha của nữ nhi mà ưa thích trang phục nam tử, khiến nàng luôn nổi bật giữa đám đông. Bởi vậy, trong số những kẻ đồng trang lứa, chẳng ai không biết đến danh nàng. 

Hơn thế, Hwirim chẳng chỉ sở hữu tài năng xuất chúng mà còn mang trong mình quỷ khí mạnh mẽ, điều khiến nàng vừa được ngưỡng mộ, vừa bị ganh ghét.

Ở tuổi còn thơ, chênh lệch đôi ba năm đã là một trời cách biệt. Trong đám trẻ cùng lứa, Hwirim cao lớn nhất, còn Myojeong lại nhỏ bé hơn hẳn, đứng cạnh nhau, đầu nàng vượt xa đầu hắn gần một cái. 

Ban đầu, Hwirim thấy lạ khi Myojeong cứ lặng lẽ bám theo sau, nhưng với bản tính hiền lành cùng dáng hình nhỏ nhắn của hắn, nàng dần xem hắn như tiểu đệ, vừa thương vừa quý. Từ đó, đôi bạn trở nên thân thiết chẳng rời.

Dẫu tuổi còn nhỏ, Hwirim đã mang trong mình khí chất mạnh mẽ và nguyên tắc riêng: nhận ơn ắt phải báo đáp. Nhờ thế, từ khi Myojeong được gọi là ‘cún cưng của Hwirim’, đám trẻ chẳng còn dám trêu chọc hay bắt nạt hắn nữa.

Cho đến một ngày...

"Để ta dẫn ngươi gặp tri kỷ của ta." 

Hwirim nói, dẫn Myojeong đến trước một thiếu nữ mới.

"Chào ngươi, hẳn ngươi là cún cưng nhỉ?"

Trái ngược với phong thái ngang tàng của Hwirim, thiếu nữ ấy dịu dàng, tóc tết gọn gàng, vận y phục thêu hoa tinh tế.

"Ta là Suhyang." 

Đó là lần đầu Myojeong gặp Suhyang.

Suhyang xuất thân từ một gia tộc danh giá, lễ nghi thấm sâu vào từng cử chỉ, lời nói, dù tuổi chẳng hơn Hwirim. Bởi vậy, nàng luôn toát lên vẻ đĩnh đạc, chững chạc vượt xa bạn đồng lứa. Thường ngày, Suhyang hay trách Hwirim ‘vô phép tắc’ mỗi khi thấy nàng tung hoành cùng Myojeong lẽo đẽo theo sau, nhưng rồi cả ba lại phá lên cười, cùng nhau vui đùa chẳng chút cách biệt.

Ba người thân thiết như ruột thịt, Hwirim và Suhyang xem Myojeong như tiểu đệ trong nhà, dẫn hắn đi khắp chốn, chăm sóc từng ly.

Myojeong cũng quấn quýt hai nàng, chẳng rời nửa bước. Nếu Suhyang là chị cả điềm đạm, Hwirim là chị hai tinh nghịch, thì Myojeong chính là tiểu đệ đáng yêu của cả hai.

Vì câm lặng từ nhỏ, Myojeong thường dùng cành cây viết chữ lên đất hay vẽ lên lòng bàn tay để trò chuyện. Những ngày chẳng vướng bận học hành, cả ba rủ nhau lên núi, ra đồng, cùng luyện tập, sẻ chia. Mùa xuân, họ hái rau dại, nhặt hoa đỗ quyên hút mật ngọt; mùa hạ, lại kéo nhau ra suối tắm mát, bắt cá.

Suhyang vốn trọng lễ nghi, thường chỉ ngồi trên đá ngắm nhìn, còn Hwirim và Myojeong thì tung tăng dưới nước. Myojeong bơi kém, hay lảo đảo giữa dòng, trong khi Hwirim gan dạ, thích lặn sâu rồi ngoi lên, mặt mũi rạng ngời.

Hôm ấy cũng vậy, sau một vòng lặn dưới dòng sâu, Hwirim trồi lên bờ, tay nắm chặt con cá chép giãy đành đạch.

"Nhìn này, ta bắt được cá chép đây!" 

Nàng reo lên, ướt át vẫy tay gọi Myojeong và Suhyang.

"Nghe bảo cá chép bổ lắm, nướng lên ăn nào!"

Myojeong cười rạng rỡ, gật đầu tán thành.

Nhưng…

"Ta không ăn cá chép đâu. Nhà ta kiêng ăn cá chép mà." 

Suhyang xua tay từ chối.

"Vì sao thế?" 

Hwirim ngạc nhiên hỏi.

"Nghe nói từ thời khai quốc tổ tiên, gia tộc ta có truyền thuyết về điều ấy."

Hwirim tròn mắt, chợt nhớ mang máng mình từng nghe kể. Đó là câu chuyện quen thuộc trong dân gian, rằng một số gia đình kiêng kỵ cá chép. Nàng nhìn con cá quẫy trong tay, rồi thả nó trở về dòng nước.

"Thế gian này lắm điều cấm đoán quá." 

Hwirim thở dài, ngả người nằm xuống đất, mắt bất mãn nhìn trời xanh.

"Ta chỉ muốn sống tự do thôi."

Nàng dang tay rộng, để lộ bàn tay thô ráp. Suhyang khẽ lên tiếng.

"Tay ngươi chai hết rồi kìa."

Dẫu bàn tay vốn mảnh mai trời sinh, nhưng vì luyện kiếm bao năm, da đã sần sùi.

"Từ nhỏ ta đã cầm kiếm mà." 

Hwirim đáp.

"Ai dạy ngươi thế?"

"Phụ thân ta."

Gia đình Hwirim vốn thuộc dòng dõi võ quan qua nhiều đời, nhưng đến đời nàng thì suy vi, chỉ còn là quý tộc nghèo. Phụ thân nàng từng làm võ quan tại một huyện nhỏ, nhưng gặp năm mất mùa, quan lại chẳng lo cho dân, chỉ biết bóc lột. Thất vọng với chốn quan trường, ông chọn ẩn cư, sống đời mai danh nơi núi rừng.

Tại đó, ông dựng nhà, gặp mẫu thân Hwirim, một nữ thầy pháp chăm sóc mẹ già gần vùng. Hai người nên duyên, sinh ra Hwirim. Dẫu gia cảnh đạm bạc, nhà vẫn ấm êm. Nhưng mẫu thân nàng mất sớm, từ đó Hwirim chỉ sống cùng cha.

"Nhà nghèo, nhưng lòng cha rộng tựa kho thóc đầy.“ 

Nàng kể.

“Cha dạy ta nhiều lắm. Khi còn bé, ông bảo ta phải biết tự bảo vệ mình, rồi truyền dạy kiếm thuật."

‘Rim à, nam nữ tuy khác biệt, nhưng như Luận Ngữ viết: giáo dục chẳng phân biệt. Đã sinh ra đời, phải sống trọn sứ mệnh. Con muốn làm gì, tự con quyết định. Đừng lười biếng rèn mình. Một ngày nào đó, dân sẽ làm chủ đất này, nữ nhi cũng có thể bước lên quan trường. Sẽ có thế giới chẳng còn sang hèn.

Thuở ban sơ, nào có đường sẵn.

Đường chẳng tự sinh ra, mà do bước chân tạo nên. Con đường ta đi cũng vậy, người bước qua mãi, nó mới thành hình. Cuộc đời cũng thế thôi.

Bước đầu của con là bước mở lối.

Nếu con muốn, chẳng có gì ngăn con đến nơi mình mong."

Hwirim lặng nhìn trời xanh, môi mấp máy.

"Đường chẳng tự sinh ra, mà do bước chân tạo nên..."

***

Một năm trôi qua, mùa hạ lại về. 

Myojeong lớn lên nhiều, từ chỗ thấp hơn Hwirim và Suhyang gần cái đầu, giờ đã cao thêm một gang, ngẩng mặt nhìn Hwirim chẳng còn phải ngước nhiều.

Trời ngày càng oi ả. Myojeong ngắm trời xanh, rồi bước đến bên Hwirim vừa rời buổi giảng luận.

[Đi tắm suối cho mát đi!]  

Hắn viết xuống đất, cười tươi, mong mỏi như mùa hạ năm trước. Hwirim vốn luôn dẫn hắn đi khắp nơi.

Nhưng lần này, đọc nét chữ ấy, mặt Hwirim thoáng khác lạ.

[Sao thế?] 

Myojeong viết tiếp khi thấy nàng im lặng.

[Ngươi không muốn ra suối à?]

"Trời nóng thật, nhưng nước còn lạnh lắm." 

Hwirim đáp.

[Vậy sao?]

"Ừ, đợi nóng thêm chút rồi đi."

[Ừm.]  

Myojeong gật đầu ngoan ngoãn.

Song, dù hạ đến, nắng đã gay gắt, Hwirim vẫn từ chối, hết lần này đến lần khác viện cớ tránh lời rủ rê của Myojeong.

[Dạo này nàng ấy sao vậy?]  

Myojeong băn khoăn, tìm đến Suhyang hỏi.

"Chắc Hwirim chẳng ra suối với ngươi nữa đâu." 

Suhyang đáp.

[Vì sao?]

"Vì chúng ta đã đến tuổi rồi."

Myojeong ngơ ngác, chẳng hiểu, chỉ thấy Suhyang mỉm cười mơ hồ.

Sự đổi thay của Hwirim không dừng ở đó. Từ một lúc nào, nàng bắt đầu vắng mặt đôi ba ngày, chẳng còn nhiệt huyết như xưa, thậm chí bỏ cả buổi học. 

Myojeong thắc mắc, hỏi nàng. “Sao dạo này chẳng thấy ngươi đâu?" Hwirim chỉ cười gượng, đáp qua loa. "Bận lắm," hay "Có việc thôi."

Hay nàng ấy không còn thích ta nữa? 

Myojeong buồn bã nghĩ. Lần này, đã ba ngày chẳng thấy bóng nàng. Lo lắng, hắn đến đông trại nơi Hwirim ở để tìm.

Đang bước vội, hắn nghe tiếng thì thầm gần cổng.

"Chà, bị mắng tơi bời luôn!"

"Haha, mặt mũi ngạo mạn ấy chắc xẹp lép rồi!"

Myojeong nép tường, lắng nghe.

"Nghe bảo dùng bùa lúc thân thể không sạch."

"Không sạch là sao?"

"Ngươi không biết à? Con gái lớn lên, mỗi tháng..."

Hắn nhón chân nhìn qua tường. Trước kia chẳng thấy gì, nhưng giờ đã cao hơn, đủ để trông vào. Ở góc đại sảnh, Hwirim bị một bà lão đánh roi mây, quần kéo cao, bắp chân trắng hằn vết đỏ.

"Đã dặn bao lần, viết bùa phải giữ thân thanh tịnh tuyệt đối..."

Myojeong sững sờ, mắt mở to.

"Sao lại thế? Sao không nói là đến kỳ nguyệt sự?"

Roi quất liên hồi xuống chân Hwirim.

"Ngươi tưởng giấu được ai? Không chỉ viết bùa, thi triển bí pháp hay làm lễ, nữ nhân đến kỳ nguyệt sự đều phải tránh xa, kẻo nhiễm uế khí. Đã dặn, đến kỳ phải nghỉ ngơi..."

Phụ nữ trong kỳ kinh chẳng được tham gia nghi lễ trừ tà, thanh tẩy hay phong thủy. Đặc biệt khi viết bùa, thân thể phải hoàn toàn tinh khiết, cấm kỵ này càng nghiêm ngặt.

"Nhận sai đi!"

"Đến kỳ kinh là tội ư?" 

Hwirim hỏi lại.

"Cái gì?"

"Người chẳng phải cũng rõ sao."

"Con bé này, dám..."

Tiếng quát vang, roi lại giáng xuống. Hwirim nghiến răng, mắt rưng rưng nhưng chẳng kêu la. Myojeong ngoài tường, mặt nhăn nhúm đau đớn thay nàng. Mãi sau, trận đòn mới ngừng.

Hwirim bước ra, mắt đỏ hoe, lạnh lùng nhìn đám trẻ tụ tập trước hiên.

"Còn đứng đó làm gì? Xem trò vui à?"

Đám trẻ giật mình lùi lại trước giọng nàng.

"Đừng vênh váo! Giờ ngươi mạnh hơn, nhưng..."

Một đứa phía sau lên tiếng.

"Chỉ vài năm nữa, ngươi chẳng vượt nổi chúng ta đâu."

Hwirim khựng lại, quay đầu.

"Tại sao?"

"Tại sao à? Vì đó là quy luật tạo hóa!"

"..."

Đêm ấy, Hwirim bỏ trốn khỏi Tự Thiện Viện.



Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo