Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần
Buổi tối ấy, Hwirim lặng lẽ rời bỏ Tự Thiện Viện.
Khi kỳ nguyệt sự khởi phát, nàng đối diện với những biến đổi chưa từng trải, lòng dậy sóng phẫn uất. Thế rồi, nàng thu xếp hành lý, quyết bỏ đi trong bóng đêm.
Sáng hôm sau, tin ấy đến tai Myojeong tựa như sét đánh giữa trời quang, khiến lòng hắn như đất trời nghiêng ngả. Hwirim, dường như không thể chịu đựng những luật lệ và gông cùm bất ngờ trói buộc đời mình. Như lời Suhyang từng nói, với một tâm hồn tự do như Hwirim, những cấm kỵ mê tín ấy chẳng khác nào xiềng xích giam cầm.
“Có nên tìm nàng ấy về không?”
“Cứ để nó đi. Quay lại hay mãi mãi rời xa, đó là do nó tự định đoạt.”
Tin Hwirim bỏ trốn nhanh chóng lan khắp viện, khơi lên làn sóng xì xào. Người ta vừa tiếc nuối, vừa cho rằng nàng quá dại khờ.
“Cuối cùng, ai chẳng phải sống theo số mệnh.”
Có người nói Hwirim sẽ quay về trong vòng một hai ngày, với dáng vẻ tiu nghỉu, cũng có người nói, với tính cách ương bướng như thế, có lẽ sẽ chẳng bao giờ thấy lại nàng nữa.
“Thích thì đi, chốn này đâu giữ kẻ không muốn ở.”
“Chuyện đời đã an bài như thế, biết làm sao được.”
“Sao ai cũng cam chịu, chỉ mỗi nàng ấy không hiểu lẽ đời?”
“Thật khác người.”
Myojeong nghe mà lòng dạ rối bời, không dám tin. Suốt ngày, hắn như kẻ mất hồn, trái tim trĩu nặng như bị bỏ rơi giữa cõi đời. Hắn muốn rời viện để tìm Hwirim, nhưng thân chẳng thể tự do.
Thế là một ngày trôi qua, rồi hai ngày. Sau vài hôm, người ta bắt đầu nói: Hwirim sẽ chẳng trở lại.
Ngay cả Suhyang từng bảo ‘cứ chờ xem,’ nay cũng mang vẻ mặt u ám. Nhưng Myojeong không cam lòng tin. Hắn muốn tin Hwirim sẽ vượt qua tất cả, trở về như xưa. Ngày nào hắn cũng lảng vảng gần cổng, mong ngóng bóng nàng.
Lúc ấy, hắn mới thấu nỗi chờ mong khắc khoải. Dù Hwirim đã đi, nhưng hắn không còn đơn độc, bởi vẫn còn có Suhyang ở bên. Thế nhưng, dẫu vậy, Myojeong vẫn thấy trong lòng trống vắng, cảm giác thiếu vắng Hwirim cứ lớn dần lên từng ngày. Suhyang cũng chẳng vui, từ khi Hwirim đi, nàng ít nói hẳn.
Đến ngày thứ ba, Suhyang khẽ bảo.
“Hwirim e là chẳng quay lại đâu.”
Myojeong, co ro gần cổng, ngẩng lên hỏi bằng nét chữ trên đất.
[Sao ngươi lại nghĩ vậy?]
“Vì nàng ấy không chịu thua.”
Suhyang mỉm cười nhạt, ánh mắt nhìn về nơi xa.
“Hwirim chẳng bao giờ chấp nhận câu ‘đời là thế.’”
Ngày trước, khi chưa bước chân đến nơi này, Suhyang nào khác chi một con búp bê vô tri. Nàng luôn phải tuân phục, cúi mình lắng nghe mọi lời răn dạy của bậc trưởng bối, và bước đi trên con đường đã được an bài. Mọi cử chỉ, từ cách nàng học lễ nghi, chắp tay cúi đầu, cho đến dáng đi, dáng đứng, hay cách ứng xử nơi đông người, đều bị khuôn phép định đoạt rõ ràng, không chút sai lệch.
“Nhưng biết ơn những gì trời ban cũng là điều quý giá.”
Thực ra, Suhyang khá hài lòng với cuộc sống hiện tại.
“Dẫu còn thiếu thốn, nhưng so với ngày trước, đây là giấc mơ ta chẳng dám nghĩ tới.”
Suhyang giờ đây có thể tự tay vẽ những lá bùa theo ý nguyện, hay nếu muốn, một nữ nhi cũng có thể vung kiếm nơi sa trường, và tự mình làm nên nghiệp lớn bằng chính đôi tay này. Dẫu vậy, những việc làm ấy chắc chắn sẽ bị coi là hèn mọn. Nàng cũng chẳng thể để kẻ khác biết đến sự tồn tại thật sự của mình. Nhưng so với quãng đời từng sống như một con búp bê trước kia, đây quả là một sự tự do vô ngần.
“Từ khi sinh ra, chúng ta đã bị định sẵn điều được phép làm và điều không được phép. Nếu không chấp nhận, chỉ chuốc lấy khổ đau. Vì thế, ta biết cuộc sống này là điều tốt nhất ta có thể có.”
Suhyang nhìn xa xăm, tiếp lời.
“Làm người, dù có vùng vẫy đến đâu, cũng chẳng thể thoát khỏi thế gian này. Trên đầu là trời, dưới chân là đất, đó là chân lý không đổi. Dù nhảy cao đến mấy, rốt cuộc cũng phải trở về mặt đất mà sống.”
Nàng khẽ mỉm cười buồn, rồi nhắm mắt.
“Ta tin mọi sự trên đời đều đã được an bài.”
Lý tưởng và hiện thực vốn khác nhau. Càng bám víu vào những giấc mơ xa vời, càng hướng mắt lên những nơi quá cao, lòng người càng thêm đau khổ. Vậy nên, phải thừa nhận giới hạn của mình, biết thỏa hiệp và chấp nhận sự thật.
“Nghĩ vậy, tâm trí sẽ nhẹ nhõm hơn đôi phần.”
Myojeong chớp mắt lặng lẽ, chẳng thể phân định đúng sai. Có lẽ nàng nói đúng, có những điều đã được định sẵn từ khi lọt lòng, và chính hắn cũng bị cuốn trong vòng luân hồi ấy.
Trở về Tự Thiện Viện, Myojeong nhắm mắt rút một quẻ bói, lòng tha thiết hỏi.
Liệu Hwirim có quay về không?
Hắn hít sâu, ngẩng đầu, tay run run rút một que thẻ từ ống tre.
[Không quay về.]
Ngay khoảnh khắc ấy, nước mắt hắn lặng lẽ tuôn rơi. Điềm báo này mang ý nghĩa của nỗi buồn.
Lúc ấy, hắn mới thấu lời Suhyang là đúng. Hwirim sẽ không trở lại. Hắn sẽ chẳng bao giờ gặp lại nàng nữa. Từ hôm đó, Myojeong ôm bệnh, chẳng ăn uống được, chỉ vật vã trong nỗi đau.
Việc không thể gặp lại Hwirim nữa khiến hắn quá đỗi đau lòng.
Vài ngày trôi qua kể từ khi quẻ báo Hwirim chẳng quay về. Một buổi sáng bình thường, khi Myojeong vừa tỉnh giấc khỏi nỗi buồn, hắn nghe tiếng xôn xao ngoài sân. Trong khoảnh khắc ấy, linh cảm mách bảo hắn điều gì đó.
Hwirim đã trở lại.
Dù tự nhủ là không thể, nhưng một góc trong tim hắn vẫn không thể kìm được tia hy vọng mơ hồ ấy. Myojeong lao ra khỏi phòng, chạy thẳng về phía sân lớn của Tự Thiện Viện.
Một đám đông đang vây quanh ai đó, tạo thành vòng tròn.
Chắc chắn Hwirim đang ở đó! Myojeong chen qua đám đông vây quanh, tiến vào bên trong. Và quả nhiên, Hwirim đang ở đó. Khi nhìn thấy Hwirim, Myojeong chết sững. Sau vài ngày vắng bóng, nàng đã cắt phăng mái tóc dài, để lại kiểu tóc ngắn đầy lạ lẫm.
Myojeong sững sờ, chẳng thốt nên lời, chỉ lặng lẽ nhìn nàng. Giữa những ánh mắt đổ dồn, Hwirim được một trưởng lão gọi vào trong. Sau cuộc trò chuyện, nàng bước ra, bình thản như không. Đám trẻ vẫn tụ tập trước cửa, nhìn nàng như xem một con thú lạ trong lồng. Không màng đến ánh mắt ấy, Hwirim sải bước đi.
“Ngẩng cao đầu bỏ đi, giờ còn mặt mũi nào quay lại?”
“Đúng là kẻ luôn tự cho mình là đúng.”
Trước những lời xì xào cố ý, Hwirim khựng lại.
“Cắt tóc đi rồi, đúng là điên thật!”
“Chỉ có lũ vô học côn đồ mới làm vậy.”
Hwirim quay lại, ánh mắt sắc lạnh lườm đám trẻ.
“Đừng thì thầm như lũ chuột nhắt sau lưng. Có gì muốn nói thì bước ra đây, đối mặt ta mà nói.”
Ánh nhìn băng giá của nàng khiến tất cả im bặt.
“……”
“……”
“Giờ chắc mày nghĩ mình giỏi nhất, đúng không?”
Lúc đó, như mọi khi, một đứa trong nhóm liền quát lớn.
“Làm sao mày dám nghĩ mình vượt qua được một gã đàn ông trưởng thành?”
Hwirim nghiêng đầu, ánh mắt thách thức.
“Cứ đợi mà xem.”
Nói như vậy, Hwirim trông có phần bình thản, không rõ mấy ngày qua đã làm gì, nhưng gương mặt có vẻ gầy đi, còn ánh mắt thì sắc sảo hơn trước rất nhiều.
“Hả?”
Rồi, khi nhìn thấy Myojeong trong đám đông, nàng mỉm cười dịu dàng.
“Ai đây nhỉ? À, là cún cưng đây mà.”
Môi Myojeong run run. Người mà hắn tưởng chẳng thể gặp lại giờ đang đứng trước mặt. Hắn loạng choạng bước tới, đối diện nàng, cả hai sững sờ nhìn nhau. Hwirim nở nụ cười rạng rỡ.
“Ngươi vẫn khỏe chứ?”
Hắn mấp máy môi, viết.
[Ta tưởng ngươi chẳng bao giờ quay lại…]
Hắn cúi đầu, tựa trán vào vai Hwirim. Nghĩ hắn đang làm nũng, Hwirim bật cười, nhẹ vỗ lưng hắn. Myojeong nắm tay nàng, viết.
[Sao lại cắt tóc?]
Nhột vì bị viết lên tay, Hwirim cười lớn.
“Vì tóc dài vướng víu khi luyện kiếm.”
Nghe vậy, Myojeong ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Hwirim.
“……”
“……”
Ánh mắt họ chạm nhau, nhưng nàng khẽ cúi xuống. Chỉ vài ngày không gặp, Myojeong dường như đã trưởng thành hơn, và mái tóc ngắn của nàng khiến mọi thứ trở nên lạ lẫm.
Hắn nắm tay nàng, viết.
[Nếu sau này ngươi yếu đi, ta sẽ bảo vệ ngươi.]
Ánh mắt Hwirim dừng lại nơi lòng bàn tay mình, rồi ngẩng đầu lên, thoáng sững lại.
“……”
Như thể đang dò xét tâm ý của Myojeong, Hwirim nheo nhẹ mắt rồi cất giọng.
“…Sao? Vì ta là nữ nhân sao?”
Giọng nàng gay gắt, khiến không khí chợt lạnh.
“Ngươi nghĩ mình là nam nhân đích thực chắc?”
Không phải như vậy…
Myojeong mấp máy môi, nhưng chẳng thốt nên lời. Hắn không biết diễn đạt thế nào cảm xúc trong lòng. Khi thấy Hwirim bị đánh bằng roi, hắn chỉ ước mình có thể chịu đòn thay. Khi nghĩ rằng Hwirim sẽ không quay lại nữa, hắn phát sốt, đau đớn suốt cả ngày…
Hắn vội nắm tay nàng, viết.
[Ta là cún cưng của ngươi mà.]
Bằng những ngón tay hơi gầy guộc, Myojeong chậm rãi viết từng chữ.
[Cún cưng thì đương nhiên phải bảo vệ chủ nhân của mình.]
Hwirim mở to mắt, ngạc nhiên nhìn chằm chằm Myojeong.
“……”
Rồi bất chợt, Hwirim mỉm cười. Một lúm đồng tiền hiện lên má trái. Dưới ánh nắng, với mái tóc ngắn và nụ cười rạng ngời, nàng đẹp tuyệt trần.
“Ừ.”
Hwirim đưa tay xoa gáy, nơi gió lùa qua mát lành.
“À, cắt tóc rồi, thấy nhẹ nhõm, thật thích.”
Nàng lùi lại vài bước, xoay người, hai tay khoanh sau lưng.
“Sao cứ nói chuyện nặng nề? Nhẹ nhàng thế này chẳng tốt hơn sao…”
Myojeong lặng lẽ bước theo ‘chủ nhân’ của mình, người đang thong dong tiến lên phía trước, hai tay khoanh sau lưng đầy tự tại.