Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần
Sự xuất hiện của Hwirim với mái tóc ngắn khiến đám trẻ trong trại náo loạn suốt cả buổi sáng. Mãi đến khi mặt trời đứng bóng, tiếng xì xào bàn tán mới dần lắng xuống.
Myojeong vội vã tìm đến Suhyang để báo tin rằng Hwirim đã trở lại.
“Thật ư? Hwirim đã quay về rồi sao?”
Suhyang nghe xong, trong lòng dâng lên nỗi kinh ngạc khó tin. Nàng vốn hiểu rõ tính tình của Hwirim: một người tự trọng cao ngút trời, thà chết chứ không chịu khuất phục, đã quyết điều gì thì như đinh đóng cột, chẳng bao giờ đổi ý. Vậy mà nay, Hwirim lại tự mình trở về.
Theo chân Myojeong đến nơi gặp Hwirim, ngay khoảnh khắc trông thấy nàng, gương mặt Suhyang đang tràn đầy cảm xúc bỗng nhiên méo xệch một cách kỳ lạ.
“Ngươi… mái tóc của ngươi…”
Nhìn thấy mái tóc ngắn cũn của Hwirim, Suhyang giật mình, kinh hãi thốt lên.
“Ngoài kia đã xảy ra chuyện gì sao?”
Suhyang gặng hỏi, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.
“Không, chẳng có chuyện gì cả.”
“Vậy sao tóc ngươi lại ra nông nỗi này?”
“Ta tự cắt.”
“Tự cắt? Vì cớ gì chứ?”
“Chỉ vì… thấy ngột ngạt quá thôi.”
Suhyang nghe vậy, đôi mày bất giác chau lại, lòng đầy nghi hoặc.
“……”
Từ thuở nhỏ, Hwirim đã luôn bị đám trẻ xem như kẻ dị biệt. Trong mắt những đứa cùng trang lứa, nàng chẳng khác nào cái gai nhức nhối. Hwirim thường tách mình khỏi đám đông, dễ bị cuốn vào tranh cãi, bởi vậy mà mâu thuẫn chẳng bao giờ ngớt. Như hòn đá lởm chởm giữa lối đi bằng phẳng, nàng tất nhiên không tránh khỏi bị người đời giẫm đạp.
“Thật sao? Chỉ vì ngột ngạt thôi ư? Chỉ vì một lý do cỏn con như vậy sao?”
Suhyang bỗng cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi bức bối khó tả.
“Có gì mà ngột ngạt đến mức khiến ngươi bất mãn đến thế?”
Suốt những ngày Hwirim rời khỏi trại trẻ, Suhyang từng nghĩ rằng có lẽ nàng đã thay đổi, rằng Hwirim đã chịu cúi đầu trước hiện thực, sẵn lòng hòa mình vào trật tự, hoặc chí ít cũng buông bỏ những hoài bão ngông cuồng. Nhưng giờ đây, Suhyang nhận ra mình đã lầm. Hwirim vẫn không hề khuất phục, dù chỉ là trong một khắc nhỏ nhoi.
“Hwirim, rốt cuộc ngươi muốn gì?”
Trước câu hỏi gay gắt ấy, Hwirim khựng lại, ánh mắt thoáng dao động.
“Trên đời này có thứ gọi là ‘chính đạo’.”
Lời vừa thốt ra, không khí quanh họ như chợt lạnh đi.
“Không cần phải cố sức bước lên con đường gập ghềnh đầy hiểm trở. Như nước từ cao chảy xuống thấp là lẽ tự nhiên, đời người cũng vậy thôi.”
Suhyang khẽ thở dài, giọng điềm tĩnh mà sâu thẳm.
“Đây là lời chân tình từ một người bạn thực lòng lo cho ngươi.”
“Ngươi không thấy khổ khi sống theo trật tự đã định sẵn sao?”
“Không, ta chẳng thấy khổ.”
“Tại sao?”
“Vì ta khác ngươi. Ta không ôm mộng lớn như ngươi. Ngươi khổ là bởi lòng ngươi đầy tham vọng. Vậy nên, hãy buông bỏ đi.”
Nghe lời khuyên ấy, Hwirim chậm rãi nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ bất bình.
“Ngươi mới là kẻ nên thành thật với lòng mình.”
“Gì cơ?”
“Ngươi không phải là không có tham vọng.”
Hwirim nhìn thẳng vào Suhyang, ánh mắt sáng rực, kiên định như đao kiếm.
“Ngươi không bộc lộ tham vọng chẳng qua vì ngươi còn khao khát hơn bất kỳ ai. Chỉ là ngươi nghĩ rằng dù có muốn cũng chẳng thể đạt được, nên từ đầu đã cố dập tắt mọi ý niệm trong lòng.”
Dần dần, nét mặt Suhyang trở nên vô hồn, không còn chút biểu cảm.
“……”
Suhyang im lặng, đứng trơ như tượng gỗ. Hwirim lặng lẽ quan sát nàng ta, rồi bất ngờ xoay người, chậm rãi bước đi. Bỏ lại Suhyang phía sau, nàng rảo bước hướng về phía cánh cửa.
Tình cảnh đột ngột khiến Myojeong hoang mang. Hắn đưa mắt nhìn qua lại giữa Hwirim đang rời đi và Suhyang vẫn đứng bất động. Không biết phải làm gì, cuối cùng Myojeong vội chạy theo Hwirim.
Nơi Hwirim hướng tới là con suối gần đó. Suốt chặng đường, nàng không nói một lời. Myojeong lặng lẽ bước sau, luôn để tâm đến sắc mặt nàng. Ngay cả hắn cũng cảm nhận được Hwirim đang rối bời sau cuộc đối thoại vừa rồi. Đây là lần đầu tiên nàng và Suhyang xảy ra tranh cãi.
Khi đến bờ suối đầy sỏi đá, Hwirim nhặt một viên đá dẹt vừa tay, nghiêng người ném đi. Viên đá lướt trên mặt nước, bật lên vài lần trước khi mất hút.
“Ngươi thử xem.”
[Ta không biết làm.]
“Để ta chỉ cho.”
Hwirim làm mẫu, Myojeong vụng về bắt chước. Ban đầu chỉ là những động tác lóng ngóng, nhưng chẳng mấy chốc, hắn đã nắm được cách. Chỉ sau vài lần, Myojeong ném xa hơn cả Hwirim.
“Thấy chưa, trông ngươi ngốc nghếch vậy mà việc gì cũng giỏi.”
Hwirim cười lớn, vỗ nhẹ lên lưng Myojeong trêu chọc.
Thấy nàng cười, Myojeong cảm thấy nhẹ lòng, nhưng niềm vui ấy chẳng kéo dài. Gương mặt Hwirim nhanh chóng trầm xuống, ánh mắt thoáng buồn. Nhìn nàng như vậy, Myojeong bất an, nhưng chẳng biết phải an ủi thế nào.
Cả hai cứ lặng lẽ ném đá, tiếng ‘phụt phụt’ vang lên giữa không gian tĩnh lặng. Đến một lúc, Hwirim khẽ cất tiếng.
“Ngươi nghĩ sao?”
[Về chuyện gì cơ?]
“Về những gì Suhyang nói.”
Myojeong ngẫm nghĩ một lúc, rồi thận trọng hỏi lại.
[Ngươi nghĩ Suhyang sai sao?]
“Không, ta không nghĩ vậy.”
Hwirim nhìn xa xăm, ánh mắt đượm buồn.
“Biết đâu nàng ấy nói đúng, đời người có lẽ đã được định sẵn từ đầu chí cuối. Nhưng…”
Myojeong nghiêng đầu, chờ nàng nói tiếp.
“Nếu quả thực là vậy, chẳng phải điều đó rất đáng buồn sao?”
Myojeong thoáng ngẩn ngơ. Hắn không hiểu sao việc mọi thứ đã được định sẵn lại đáng buồn. Nhưng rồi, hắn dần hiểu ra. Khi điềm báo từng nói Hwirim sẽ không trở lại, Myojeong đã đau lòng khôn xiết. Không rõ điềm báo sai từ đầu hay đã thay đổi vì lý do nào đó, nhưng điều quan trọng là Hwirim đã quay về, đang ở đây, ngay bên hắn.
[Phải, đúng là buồn thật.]
Myojeong gật đầu. Hwirim khẽ nói tiếp.
“Suhyang cũng có lý. Nếu đời người bị trói buộc bởi số phận, sống thuận theo dòng chảy có lẽ là khôn ngoan. Nhưng ta không phải người có thể sống như vậy.”
Nàng lẩm bẩm, tay xoa nhẹ gáy.
“Có lẽ ta giống cha mình.”
[Cha?]
“Đây là bí mật, ta chỉ kể cho ngươi thôi.”
Dặn Myojeong giữ kín, Hwirim bắt đầu kể.
“Cha ta từng tham gia một cuộc khởi nghĩa thời xưa.”
Phụ thân nàng ôm mộng lớn, muốn đổi thay thiên hạ, nên đã dấn thân vào khởi nghĩa. Nhưng cuộc nổi dậy thất bại. Hầu hết kẻ tham gia đều chịu kết cục bi thảm, chỉ riêng ông may mắn sống sót, trốn vào núi sâu, sống ẩn dật suốt đời.
Biết chuyện, Hwirim từng nghĩ: Giá như cha gặp mẹ sớm hơn. Mẫu thân nàng là thầy pháp, dù không thấy rõ tương lai, nhưng có thể cảm nhận những vận hạn lớn. Nếu cha biết trước khởi nghĩa sẽ đổ vỡ, có lẽ ông đã không chọn con đường ấy.
Nhưng lời cha kể lại hoàn toàn trái ngược. Trước khi hành động, ông gặp một vị sư có khả năng tiên tri. Ông hỏi.
‘Việc ta sắp làm, liệu có thành không?’
Vị sư lắc đầu.
‘Tiếc thay, mọi công sức của ông sẽ thành tro bụi. Ông sẽ gặp đại họa, thậm chí mất mạng. Số mệnh ông khắc nghiệt, dù cố cả đời, cũng chỉ được chút phúc mọn. Nếu không cam lòng mà cứ mơ cao xa, ông sẽ tan cửa nát nhà, thân bại danh liệt.’
Kết quả đúng như lời sư thầy. Thế giới không đổi, ông mất tất cả, phải trốn chui trốn lủi. Dù biết trước thất bại, cha vẫn lao vào biển lửa.
Hwirim tò mò. Cảm giác ấy, dấn thân dù biết vô ích, bắt nguồn từ đâu? Sao cha lại dại dột vậy?
Ông chỉ mỉm cười buồn.
‘Chắc là… vì ta sinh ra đã vậy.’
Rồi ông hỏi nàng.
‘Nếu tin mọi thứ đã định sẵn, tất cả quanh con là ‘thứ được ban’. Nếu không tin, mọi thứ là ‘do con tạo ra’. Con muốn sống đời được ban sẵn, hay đời do mình dựng nên?’
Hwirim im lặng, mắt dõi theo dòng suối. Rồi nàng quay sang Myojeong.
“Ngươi chọn lối nào?”
Myojeong ngẩn người. Lựa chọn giữa sống theo số phận hay tự mở đường, điều ấy quá xa lạ. Hắn chưa từng nghĩ mình có quyền chọn. Vì từ khi sinh ra, số mệnh hắn đã định: trở thành Bangsangsi, rồi yểu mệnh khi còn trẻ.