Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần
Cho đến nay, Myojeong chưa từng ôm ấp một khát vọng nào cho riêng mình. Bởi vậy, trong mắt hắn, Hwirim và Suhyang hiện lên như hai kẻ lạ lùng. Cả hai đều mang trong lòng một khao khát mãnh liệt được trở thành pháp sư trừ tà. Dù Hwirim và Suhyang là hai cá thể hoàn toàn khác biệt về quan điểm sống lẫn cách suy nghĩ, nhưng họ vẫn trở thành đôi bạn tri kỷ chính nhờ điểm chung ấy: khát vọng.
Được trở thành pháp sư trừ tà có nghĩa là một người có thể hoàn toàn đảm đương vai trò của mình, điều đó vốn đã vô cùng quý giá. Trong thời đại mà thân phận, xuất thân, giới tính và nhiều giới hạn hiện thực khác còn rõ ràng và khắc nghiệt, giá trị ấy càng trở nên rực rỡ. Việc có thể đứng vững trên nền tảng vốn có của bản thân chính là một sự an ủi lớn lao.
Vì lẽ đó, cả hai đều mang trong lòng một cảm thức trách nhiệm sâu sắc với việc trở thành pháp sư trừ tà sau này. Họ tin rằng điều đó sẽ giúp ích cho dân chúng và quốc gia, sẽ góp phần bảo vệ sự bình an của mảnh đất này. Dù cách đối diện với cuộc đời có khác biệt, chỉ riêng việc cùng nhìn về một hướng cũng đủ để họ trở thành điểm tựa lớn của nhau.
Chừng nào họ còn có điểm giao nhau trong cách nhìn nhận cuộc sống, thì chừng đó họ vẫn sẽ là đôi bạn tri kỷ, là đồng chí trọn đời. Cho nên, dù từng có lúc tranh cãi, mối quan hệ giữa họ chưa từng trở nên xa cách hay lạnh nhạt.
“Giá như cả ba chúng ta có thể cùng vào Sở Narye thì tốt biết mấy.”
[Sẽ là như vậy thôi.]
“Sao ngươi biết?”
Myojeong không trả lời mà chỉ mỉm cười khẽ. Nếu Hyeonsin về trời và hắn kế nhiệm trở thành Bangsangsi, thì việc triệu Hwirim và Suhyang vào quan phủ với tư cách pháp sư trừ tà sẽ không phải là điều quá khó khăn.
***
Myojeong không biết nhiều về cha mẹ mình. Những gì hắn biết chỉ là: mẹ đã qua đời không lâu sau khi sinh hắn, còn cha, cũng như hắn, là người kế vị đời trước để trở thành Bangsangsi hiện thân. Đó là toàn bộ những gì Myojeong biết.
Hyeonsin tuy là con người nhưng lại giống một vị thần. Thông thường ông rất hiếm khi xuất hiện. Ngoài những lúc cử hành trừ tà hay làm nhiệm vụ với tư cách Bangsangsi, gần như không thể thấy được ông. Khi bước đi, không phát ra tiếng động, không mở miệng nói lời nào, cũng chẳng để lộ cảm xúc. Các nguyên lão thường tụng ca ông là hiện thân chân chính của Bangsangsi, và quả thật, dù là con người, có những lúc ông giống như một vị thần thực thụ.
Điều duy nhất mà Myojeong biết rõ về ông, là ông không thích mình. Không phải là ghét bỏ, đúng hơn là hoàn toàn không có chút quan tâm nào. Chưa từng có một lời nói dịu dàng, chưa từng được ôm vào lòng hay được xoa đầu. Ông luôn lạnh nhạt với Myojeong, và giữ một thái độ hờ hững triệt để. Những lúc vô tình chạm mặt, ông chỉ liếc nhìn hắn như nhìn một hòn đá bên đường, rồi quay đi ngay sau đó.
Với mối quan hệ như vậy, giữa họ làm gì có cái gọi là tình thân hay sợi dây liên kết gia đình. Dù cùng huyết thống, họ còn chẳng bằng người dưng. Người nuôi dưỡng và chăm sóc Myojeong là vú nuôi và các nguyên lão. Quan hệ giữa hai người, trước khi là cha con, đơn thuần chỉ là hiện thân của Bangsangsi và người kế vị, chỉ vậy mà thôi.
Thế nhưng, đã có một lần duy nhất, Myojeong trông thấy một khía cạnh mang tính con người nơi ông. Đó là vào một đêm khuya, khi hắn đang đi dạo trong chính điện thì tình cờ chạm mặt ông, lúc ấy đang say rượu. Myojeong nghĩ ông sẽ làm như thường lệ mà lờ đi, nhưng thật bất ngờ, ông loạng choạng tiến lại gần. Khi Myojeong cúi đầu hành lễ, ông không tỏ vẻ gì đặc biệt, chỉ lạnh nhạt cất tiếng.
‘Tại sao con lại được sinh ra?’
Một câu hỏi thật đột ngột và vô lý, nhưng Myojeong không hề bối rối mà đáp ngay.
‘Con được sinh ra để sau này trở thành Bangsangsi.’
Trước câu trả lời của Myojeong, Hyeonsin không nói gì. Sự im lặng kéo dài khiến Myojeong vô thức ngẩng đầu lên. Ánh mắt hắn chạm phải ánh nhìn của Hyeonsin đang dõi xuống mình. Ngay khoảnh khắc nhìn vào mắt ông, Myojeong hiểu được một điều, ông căm ghét và bi quan về cuộc đời mình. Đó là điều không cần lời nói cũng có thể cảm nhận được. Trong đôi mắt sâu thẳm kia là một khoảng trống rỗng hiển hiện rõ ràng.
Hyeonsin cất tiếng hỏi.
‘Con thấy vui không?’
Đó là một câu hỏi không rõ ý nghĩa. Myojeong ngước lên nhìn người cha mình. Khi hắn còn đang lưỡng lự chưa biết trả lời thế nào, ông lại hỏi.
‘Ta hỏi là… con thấy vui khi được sinh ra trên mảnh đất này không?’
‘Con không vui cũng không buồn.’
‘Vậy thì, tại sao con sống?’
Không biết phải trả lời thế nào cho đúng, Myojeong ngập ngừng một lát rồi đáp.
‘Vì con đã được sinh ra.’
‘Vậy con có muốn được sinh ra không?’
Đó là một câu hỏi vô cùng kỳ lạ.
‘Con… không rõ.’
‘Không rõ à?’
‘Vâng, trước khi kịp suy nghĩ gì thì con đã được sinh ra rồi.’
‘Phải rồi…’
Ông khẽ lẩm bẩm trong im lặng kéo dài.
‘Nhưng ta thì… ta chưa từng muốn con được sinh ra.’
‘…’
‘Vậy mà sao con lại sinh ra?’
‘…’
Câu hỏi lại quay trở về điểm khởi đầu.
‘Con được sinh ra để trở thành Bangsangsi…’
Câu nói còn chưa kịp dứt thì một tiếng cười khẽ vang lên phía trên đầu hắn. Hình như Hyeonsin đã bật cười. Vì muốn được nhìn thấy nụ cười ấy, Myojeong liền ngẩng đầu, nhưng ông đã chậm rãi xoay người quay lưng lại.
‘Vậy thì, con cũng sẽ sống giống như ta thôi.’
Chẳng bao lâu sau câu nói ấy, Myojeong đã được đưa đến Tự Thiện Viện. Đó là theo lệnh của Hyeonsin.
Tự Thiện Viện là một học viện tư nhân chuyên đào tạo quan viên, nơi có nhiều người đồng trang lứa với Myojeong. Đáng lẽ ra, hắn phải ở lại trong công đường của đô thành và được huấn luyện với tư cách là người kế vị Hyeonsin. Vì lý do đó, các bậc nguyên lão đã phản đối, cho rằng việc đưa hắn đến Tự Thiện Viện là trái với lẽ thường. Nhưng ông vẫn không thay đổi quyết định.
Bị tống đến Tự Thiện Viện như thể bị đuổi đi, Myojeong không khỏi cảm thấy bối rối. Chỉ sau một đêm, hắn như quả trứng rơi xuống sông, không nơi nương tựa, bị vứt bỏ nơi đây.
Ở Tự Thiện Viện, Myojeong đơn thuần chỉ là một con người. Dù hắn có suy nghĩ thế nào đi nữa cũng không thể hiểu được lý do Hyeonsin đưa mình đến đây. Có lẽ vì quá chán ghét đến mức không muốn thấy mặt hắn nữa, đành tống khứ đi, hắn chỉ có thể ngầm đoán như thế.
Ban đầu, cuộc sống nơi đây thật hỗn loạn và bối rối. Nhưng theo thời gian, Myojeong dần cảm thấy yêu thích cuộc sống tại đây. Việc thấu hiểu lòng người, khám phá một thế giới mới mẻ khiến hắn cảm thấy thích thú.
Điều tuyệt vời nhất là hắn đã gặp được hai người bạn, Hwirim và Suhyang. Cuộc sống ở Tự Thiện Viện thật sự hạnh phúc. Nếu khi ấy Hyeonsin lại hỏi ‘Con thấy việc được sinh ra có tốt không?’, thì lần này Myojeong sẽ không ngần ngại mà đáp rằng. ‘Dạ, tốt ạ.’
Rồi một ngày nọ, Hyeonsin triệu tập Myojeong. Đó là vào một đêm sâu khuya. Khi bước vào nơi Hyeonsin cư ngụ, căn phòng nhỏ chỉ sáng bằng một ngọn đèn dầu, toát ra vẻ tối tăm mà ấm cúng. Hyeonsin lúc đó đang thay sang y phục ngủ, trông chẳng khác gì một con người bình thường.
Myojeong quỳ gối ngồi xuống.
“Lại đây nào.”
Ông vẫy tay. Khi Myojeong quỳ gối lết lại gần, điều bất ngờ đã xảy ra: Hyeonsin dang tay chậm rãi hướng về phía Myojeong. Như bị cuốn theo bản năng, hắn lao vào lòng ông.
“Con mệt lắm rồi nhỉ. Giờ hãy ngủ đi.”
Vừa ôm lấy Myojeong, ông vừa nhẹ nhàng xoa đầu hắn. Myojeong mở to mắt ngỡ ngàng, chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra. Hyeonsin cứ thế ôm lấy hắn và cùng nhau nằm xuống. Đây là lần đầu tiên trong đời
Myojeong được ôm trong vòng tay cha mình, cũng là lần đầu tiên được ngủ cùng ông.
Chăn gối được sưởi ấm bằng hơi người thật êm ái và ấm áp. Hyeonsin đưa một cánh tay cho Myojeong gối lên, rồi cẩn thận kéo chăn lên tận cổ cho hắn. Ông chăm chút tỉ mỉ để không khí lạnh không thể len vào.
Nằm trong vòng tay rộng lớn của Hyeonsin, Myojeong ngẩng đầu lên. Hắn lặng lẽ nhìn khuôn mặt ông. Khuôn mặt nhắm mắt thở đều ấy trông rất bình yên, và vì lý do nào đó lại trông vô cùng mệt mỏi. Chỉ nhìn gương mặt ông như vậy cũng khiến cơn buồn ngủ kéo đến.
Myojeong từ từ nhắm mắt lại. Dù ông luôn tỏ ra lạnh lùng, hờ hững, chưa từng dành cho Myojeong chút tình cảm nào, nhưng trong khoảnh khắc được ôm vào lòng như thế này, Myojeong lại cảm thấy như bản thân trở nên thật quý giá đối với ông. Vòng tay ấy vô cùng ấm áp, và mang lại cảm giác an yên.
Đêm ấy, Myojeong đã chìm vào giấc ngủ thật sâu và mơ một giấc mơ.
Đây là đâu vậy...?
Không biết từ khi nào, Myojeong đang đứng giữa một thảo nguyên rộng lớn. Cảm giác của những cọng cỏ chạm vào bàn chân thật sống động đến ngạc nhiên. Đang ngẩn ngơ đứng giữa cánh đồng, hắn chợt nhận ra miệng mình đang bị dán một thứ gì đó như một lá bùa, thứ chưa từng thấy trước đây.
Cảm thấy khó chịu ngột ngạt, Myojeong cố gắng gỡ lá bùa ra khỏi miệng, nhưng nó dính chặt như thể được dán bằng keo da trâu, hoàn toàn không nhúc nhích. Sau một hồi loay hoay khổ sở, hắn đành từ bỏ việc gỡ bỏ và bắt đầu đưa mắt nhìn quanh.
Từ xa, hắn nhìn thấy một túp lều nhỏ. Như thể có thứ gì đó dẫn đường, Myojeong tiến lại gần và bước vào căn lều gỗ nhỏ ấy. Bên trong hoàn toàn trống rỗng, không có lấy một món đồ nào. Khi hắn đang chậm rãi quan sát khắp gian phòng thì…
Đột nhiên, hắn cảm thấy có ai đó đang nhìn mình. Theo phản xạ, Myojeong quay đầu lại mà không nghĩ ngợi gì, nhưng ngay lập tức cặp mắt hắn mở to kinh ngạc.
Từ nơi nào đó, làn khói đen bắt đầu tụ lại một chỗ. Làn khói ấy tụ lại thành một khối, rồi dần dần hóa thành hình bầu dục, lơ lửng giữa không trung. Chẳng mấy chốc, nó biến đổi thành một hình dạng rõ rệt. Bốn con mắt, chiếc mũi to bè như nắm đấm, đôi môi hở toang hoác và gương mặt như được đẽo gọt, đó là chiếc mặt nạ của Bangsangsi.
Bốn con mắt ấy lóe lên ánh sáng vàng rực, rồi bất ngờ cất tiếng hỏi Myojeong.
“Ta giúp ngươi nói được nhé?”
_____
Việc cha Myojeong đưa hắn đến Tự Thiện Viện có lẽ là do không muốn hắn bị các trưởng lão thao túng lúc nhỏ.
Taehee cũng là hiện thân của Bangsangsi vì vậy chắc chắn anh có liên quan đến Myojeong. Nhưng người anh yêu lại là cụ, nên đâu thể sinh con được đâu, không biết lời nguyền có tiếp tục không?
Cốt truyện hay quá đi~