Hỏa Hồn - Chương 298

Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần

“Sở Narye giờ… không còn nhân văn nữa.”

Trước lời nói ấy của Hwirim, ánh mắt Suhyang thoáng chốc trở nên méo mó.

“Không còn nhân văn ư?”

Nàng đặt mạnh chén rượu trong tay xuống bàn, tiếng ‘cạch’ vang lên khô khốc giữa không gian im lặng.

“Ngươi thừa biết ma quỷ đã gây ra bao tai họa, vậy mà vẫn thốt ra được lời như thế sao? Quỷ vốn là dị vật trái với đạo trời, làm sao có thể dùng nó để luận bàn về tâm ý của người sống?”

Suhyang nghiêm nghị nhìn thẳng vào Hwirim, đôi mắt sắc lạnh không chút nhượng bộ.

“Nếu trái cây bị sâu thì phải cắt bỏ, tương sinh giòi thì phải cắt đi, đó chẳng phải lẽ thường tình sao?”

“Nhưng sâu trong trái cây hay giòi trong tương cũng là một phần của sự hài hòa trong trời đất. Nếu chỉ xét về sự tồn tại, làm sao dễ dàng phán định đúng sai?”

“Lẽ nào ngươi muốn nói rằng một vong hồn lại đáng giá hơn mạng sống con người?”

“Không, ta không có ý đó.”

“Hwirim, ngươi đang phủ định Sở Narye.”

“Ta không phủ định. Ta chỉ nghĩ… con đường ấy không dành cho ta.”

“Ngươi quên rồi sao? Chúng ta đã cùng nhau nỗ lực đến hôm nay vì điều gì?”

Cuộc trò chuyện vốn yên bình như mặt hồ giờ đây hóa thành sóng gió. Ánh mắt hai người trao nhau lạnh buốt, tựa hồ băng mỏng có thể vỡ tan bất cứ lúc nào. Từng cùng đứng chung chiến tuyến, vậy mà chẳng rõ từ bao giờ, họ đã lạc lối, ngày càng xa cách.

“Myojeong, ngài nói gì đi chứ!”

Suhyang quay sang, giọng đầy thất vọng, nhưng Myojeong chỉ lặng thinh. Hắn tự hỏi, dù có lên tiếng, liệu có thay đổi được gì? Hắn không đủ dũng khí, cũng chẳng đủ tự tin để giữ người ấy ở lại.

***

Myojeong ngồi trong thư phòng từ sáng sớm.

Trời hôm nay trong vắt, không một gợn mây, là một ngày đẹp hiếm có. Hắn uể oải nhìn đống sách và trát thư chất cao trên bàn, những báo cáo về hoạt động của ma quỷ từ khắp nơi gửi về. Chiều nay, hắn còn phải họp với các nguyên lão trong Sở Narye, rồi sắp tới sứ thần ngoại quốc sẽ đến, cần gấp rút chuẩn bị nghi lễ trong cung. Công việc chồng chất, nhưng tâm trí hắn lại trống rỗng.

Đang mải nghĩ ngợi, Myojeong khẽ gục đầu xuống bàn.

“Thưa đại nhân.”

Một phó quan bước vào, cung kính thưa.

“Có thư từ thị vụ quan Lee Chiwon thuộc bộ Giám sát ở Pyongan gửi đến. Gần đây, nơi ấy chịu nạn đói lớn, quỷ dữ sinh sôi khắp chốn. Một loại quỷ mang dịch bệnh đang hoành hành dữ dội, đêm đêm lẻn vào nhà dân, gieo rắc bệnh tật khiến người người lâm vào cảnh đau ốm triền miên. Ngài ấy khẩn cầu phái người ứng cứu ngay.”

Phó quan nói xong, đứng chờ hồi đáp, nhưng Myojeong không trả lời.

Mấy ngày nay, hắn đã rơi vào trạng thái vô lực khó hiểu. Nhưng sâu thẳm, hắn biết rõ nguyên do: từ khi Hwirim tuyên bố sẽ từ quan và rời đi.

Cuộc tranh luận hôm ấy kết thúc trong bế tắc, không ai nhượng bộ. Myojeong hiểu rằng Hwirim sẽ thật sự ra đi, và tình bạn giữa ba người họ sẽ không bao giờ trở lại như xưa. Nhận ra điều đó, mọi thứ với hắn đều trở nên nhạt nhẽo, từ món ngon quý hiếm, sách vở hấp dẫn, đến cảnh đẹp mê hồn.

“Thưa đại nhân, chúng ta nên xử lý ra sao?”

Thấy hắn im lặng quá lâu, phó quan thận trọng hỏi lại. Myojeong, vẫn gục đầu, đáp bằng giọng nhạt như nước lã.

“Tập hợp các pháp sư giỏi bùa chú và trừ tà, phái họ đến hỗ trợ.”

Hắn từng nghĩ, nếu không tham cầu quá nhiều, mọi thứ sẽ ổn thỏa. Hắn luôn tin rằng ngày phải chia xa Hwirim sẽ là dấu chấm hết cho cuộc đời mình. Nhưng không ngờ, khoảnh khắc ấy lại đến sớm hơn hắn tưởng.

Myojeong không thể tiếp tục ngồi yên. Sau nhiều ngày trăn trở trong lo âu, hắn quyết định tìm Hwirim. Lấy cớ ra phố có việc, hắn rủ Hwirim cùng đi, và người ấy gật đầu không chút đắn đo.

Myojeong bước bên cạnh Hwirim trên đường phố.

“Ngươi bảo… khi nào sẽ rời đi?”

“Ngày mai.”

Lời ‘Không đi được không?’ đã dâng lên tận cổ, nhưng sau một thoáng lưỡng lự, Myojeong cố gắng nuốt xuống. Hắn hỏi Hwirim đã tìm được chỗ ở chưa. Hwirim điềm nhiên trả lời rằng chẳng lẽ lại không có chỗ nào để trú chân.

“À, ngài nghe chuyện này chưa?”

Hwirim kể rằng có lời đồn về một ác thần mạnh mẽ xuất hiện, mang theo sương đỏ.

“Có lẽ là một thần tai ương.”

“Thần tai ương?”

“Vâng, nghe nói mạnh gấp bội so với những vong hồn bình thường.”

“Thật có chuyện ấy sao…”

Myojeong thấy khó hiểu vì sao tin tức như vậy lại chưa từng lọt vào tai mình. Thấy vậy, Hwirim cũng tỏ vẻ kỳ lạ, hỏi lại rằng chưa nghe thấy lần nào thật sao.

“Nếu thứ đó vào kinh thành, e là đất nước sẽ gặp đại họa. Ngài nên cẩn trọng.”

Hwirim nói thêm rằng điều đặc biệt ở thực thể được gọi là ‘thần tai ương’ này có hình dạng như một đứa trẻ, luôn mang theo sương đỏ. Tin đồn về nó đã lan khắp dân gian: nơi nào nó đi qua, nơi đó chịu bệnh dịch, nạn đói, cây cối héo tàn, đất đai thối rữa, cả làng hóa hoang phế.

Dù Hwirim nói với vẻ nghiêm trọng, Myojeong lại chẳng chú tâm. Tâm trí hắn chỉ xoay quanh một ý nghĩ: làm sao giữ Hwirim ở lại. Ngày mai Hwirim sẽ đi, vậy mà người ấy vẫn bình thản như không. Hắn muốn van xin Hwirim đừng rời bỏ mình, nhưng lại chẳng tìm ra lý do chính đáng.

“Hwirim, ngươi có thấy sống là điều khó khăn không?”

“Sao tự dưng hỏi vậy?”

“Ta… thật sự không hiểu sống là gì nữa.”

“Sao lại đi nghĩ những chuyện như thế chứ.”

Hwirim bật cười rồi quay sang nhìn Myojeong.

“Sống mà, ai chẳng thế. Ta tin rằng chúng ta sinh ra ắt có lý do. Nếu ta là đá hay cây, làm sao biết đến nỗi đau? Nhưng được sinh ra để cảm nhận oan ức, cô đơn, buồn bã… hẳn cũng có ý nghĩa riêng, đúng không?”

Myojeong im lặng hồi lâu, rồi lưỡng lự hỏi.

“…Nếu có thứ gọi là số mệnh mà ta không thể thoát ra, ngươi sẽ làm gì?”

Hwirim trầm ngâm. Nếu con người chỉ biết thuận theo định mệnh, hẳn họ đã được tạo ra như vậy từ đầu. Nhưng trời cao lại ban cho họ khả năng trăn trở và khát khao…

“Nước chảy từ cao xuống thấp, suối dẫn ra sông, sông đổ vào biển. Cá không thể sống ngoài nước. Nhưng ngài có biết không?”

“Biết gì?”

“Có loài cá hồi bơi ngược dòng, từ biển về nơi chúng sinh ra.”

Hwirim ngừng lại, nhìn Myojeong bằng ánh mắt sáng rõ.

“Biết đâu chống lại số mệnh… cũng là một phần của định mệnh?”

***

Đi thêm một đoạn, cả hai đến khu chợ. Hwirim thoăn thoắt bước giữa các quầy hàng, vui vẻ mặc cả với tiểu thương, thỉnh thoảng quay lại vẫy tay gọi.

“Ngài xem cái này đi!”

Một người bán hàng gần đó bắt chuyện với Myojeong.

“Ngài có mắt tinh tường đấy. Thứ này quý lắm!”

Myojeong cúi mắt nhìn thì thấy trên quầy là đủ loại norigae* tinh xảo, rực rỡ, tua chỉ đung đưa mềm mại, toát lên vẻ thanh nhã, rõ là vật đắt giá.

(*norigae: là một loại trang sức cài đầu đặc trưng của phụ nữ Hàn Quốc thời phong kiến, được dùng để trang trí trang phục hanbok.)

“Nếu ngài có người trong lòng, nên mua tặng nàng một cái. Không nữ nhân nào không thích!”

Nghe thế, Myojeong liếc sang Hwirim đang chăm chú xem đồ cách đó không xa. Hắn chạm tay vào những chiếc nổi kê, rồi chọn cái đẹp nhất, đắt nhất.

Trên đường về, Myojeong đưa món đồ cho Hwirim.

“Cái này là gì?”

“Thấy hợp với ngươi, nên ta mua tặng.”

Tim hắn đập thình thịch như thiếu niên mới lớn, nhưng giọng vẫn cố giữ bình thản. Hwirim ngơ ngác nhận lấy.

“Cảm ơn. Gắn vào bao kiếm chắc sẽ đẹp lắm.”

Không phải… Không phải vì thế mà ta tặng…

Myojeong định lên tiếng, muốn nói rõ đó không chỉ là món trang sức. Dù norigae có làm xiêu lòng mọi nữ nhân, với Hwirim, nó chỉ là vật trang trí cho bao kiếm.

“Thật ra nàng biết cả rồi…”

Hắn khẽ thốt lên, nhìn bóng lưng Hwirim dần xa.

“Ta biết nàng giả vờ không hiểu… dù nàng rõ hết mọi chuyện.”

Hwirim dừng bước.

“Nếu ta cũng giả vờ không biết… liệu chúng ta có thể mãi là bằng hữu không?”

Myojeong xưa nay chưa từng cho rằng mình là kẻ quá đỗi tham lam. Trong lòng hắn, sự tự do và lòng dũng cảm của Hwirim, người dám sống thật với bản ngã, vừa khiến hắn ngưỡng mộ, lại vừa dấy lên niềm ghen tị khôn nguôi. Hắn tin chắc rằng, nếu Hwirim cất lời, ‘Hãy bỏ lại hết thảy và cùng ta đi muôn nơi,’ Myojeong sẽ chẳng chút do dự mà từ bỏ mọi thứ để theo bước nàng.

Một khoảng lặng dài dằng dặc, tựa hồ như vô tận. Myojeong khẽ cụp mi. Dẫu đã cố gắng nói bằng giọng điệu bình thản, nhưng ngay khi lời vừa thốt ra, cảm xúc tựa thác lũ vỡ bờ, thiêu đốt cuống họng hắn.

Hắn định sẽ bày tỏ tất cả: rằng bản thân vốn chẳng còn sống được bao lâu, thời gian còn lại không nhiều, nên cầu xin Hwirim hãy ở bên cạnh cho đến khi ấy…

"Vì ta là nữ nhân… nên chẳng thể ở bên ngài như một bằng hữu.”

Hwirim chậm rãi xoay mình, đối diện với Myojeong.

"Xin lỗi. Ước gì ta là một nam tử thì đã tốt biết bao…”

Nếu nàng là một cánh chim trời, Myojeong chỉ ước mình có thể bẻ gãy đôi cánh ấy mà nhốt vào lồng, để nàng không thể bay xa. Thế nhưng, nếu thật lòng yêu thương nàng, thì phải cầu chúc cho nàng được tự do tự tại, được giải thoát khỏi mọi ràng buộc.

Myojeong lặng lẽ cúi đầu. Điều đau đớn nhất chính là nhận ra rằng sự tồn tại của mình, đối với nàng, chẳng khác nào một gánh nặng và chướng ngại vật.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo