Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần
“Ngươi không nghỉ ngơi mà ra đây làm gì vào giờ này?”
“Vậy Hwirim, sao không ngủ mà lại đứng nơi đây?”
Hai người lặng lẽ nhìn nhau, ánh mắt giao nhau trong phút chốc. Rồi, chẳng ai bảo ai, cả hai cùng bật lên tiếng cười khẽ, như thể một sự đồng cảm không cần lời.
“Thấy Myojeong sống an ổn, ta cũng yên lòng.”
Hwirim nói, ánh mắt nàng hướng về phía xa. Myojeong khẽ đưa tay vuốt một bên má, như thể đang trầm ngâm. Qua mắt Hwirim, cả hai, Myojeong và đứa trẻ, dường như đang sống rất tốt. Đứa trẻ quấn quýt bên Myojeong chẳng rời, và Myojeong cũng dành cho nó một tình cảm sâu đậm.
“Vậy sắp tới Myojeong định làm gì?”
Hwirim hỏi tiếp.
Myojeong im lặng một lúc, ánh mắt bất giác liếc về căn phòng nơi đứa trẻ đang say giấc nồng. Hắn hạ giọng, chậm rãi đáp.
“Ta định thực hiện nghi thức phong ấn một lần nữa.”
Hwirim gật đầu, như đã hiểu ý, rồi bất chợt nở một nụ cười nhẹ.
“Sao lại cười?”
“Ta nghĩ Myojeong đã yêu quý đứa trẻ nhiều lắm rồi.”
Hwirim đáp, giọng điệu mang chút trêu ghẹo.
Trước lời ấy, Myojeong thoáng trầm xuống, vẻ mặt trở nên nặng nề. Hắn im lặng, không nói gì. Yêu quý đứa trẻ là sự thật không thể chối cãi. Nhưng nếu hỏi liệu tình cảm ấy là vì đứa trẻ hay vì chính bản thân hắn, Myojeong không dám chắc.
Có lẽ việc giữ đứa trẻ bên mình chỉ là cách hắn lấp đầy sự cô đơn của lòng mình. Hắn biết rõ, đứa trẻ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nương tựa vào hắn. Cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng, khiến hắn tự hỏi liệu mình có đang lợi dụng hoàn cảnh của nó hay không.
“Thật ra, giờ ta chẳng biết điều gì là đúng nữa.”
Myojeong khẽ nói, giọng đầy ngập ngừng.
“Ý Myojeong là sao?”
Hwirim nghiêng đầu, chờ đợi.
“Cái gì mới thực sự tốt cho đứa trẻ…”
Myojeong ngước mắt nhìn ánh trăng xa xăm, giọng trĩu xuống.
“Thật ra, ta nghĩ tất cả chỉ là tham vọng và sự ích kỷ của riêng ta mà thôi.”
Hwirim mỉm cười nhạt, nhẹ nhàng vỗ lên lưng Myojeong.
“Ta nghĩ Myojeong nên có chút tham vọng đi. Là người, ai chẳng mang trong mình khát vọng? Trong ba chúng ta, Myojeong luôn là kẻ chẳng màng đến điều đó. Suhyang thì giấu kín tham vọng của mình, còn ta lại có quá nhiều.”
Nàng ngừng lại một chút, rồi nói tiếp, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ý vị.
“Nếu không có tham vọng, cuộc đời này còn gì đáng sống nữa?”
Myojeong bật cười thành tiếng. Hwirim vẫn vậy, thẳng thắn và chân thành, luôn biết cách làm dịu đi những gánh nặng bằng lời nói nhẹ nhàng. Từ thuở nhỏ, nàng đã là người trước sau như một.
“Myojeong, ngươi có định kể hết sự thật cho Gyeom không?”
Kể hết sự thật ư? Myojeong thoáng chùng xuống. Kể từ đâu? Rằng cha mẹ nó đã bỏ rơi nó, rằng nó vốn không nên được sinh ra đời, rằng cha mẹ chẳng hề yêu thương, thậm chí không buồn đặt cho nó một cái tên, rằng cuộc đời nó là một sai lầm ngay từ đầu, rằng nó sinh ra để làm vật chứa cho thần tai ương bởi chính cha mẹ nó, rằng hắn, Myojeong, cũng là một pháp sư trừ tà như họ, và rằng hắn đã nhận nó về với ý định kết liễu sinh mạng nó?
“Ha…”
Myojeong cười khan, đôi mày nhíu chặt.
“Làm sao ta có thể thốt ra những lời ấy được chứ?”
Hắn không đủ can đảm để đối diện với đứa trẻ bằng sự thật trần trụi như vậy.
“Nhưng giờ đây, chẳng phải Myojeong thật lòng yêu quý đứa trẻ sao?”
Hwirim quan sát hắn, giọng nàng dịu mà chắc.
“Chẳng phải vì thế mà ngươi tự tay đặt tên cho nó là ‘Jaegyeom’ sao?”
Myojeong cúi đầu, lẩm bẩm như tự nói với chính mình.
“Đó chỉ là cái tên để trấn áp thần tai ương mà thôi.”
“Dẫu vậy. Tấm lòng chân thật của ngươi, đứa trẻ chắc chắn sẽ cảm nhận được rõ hơn ai hết. Myojeong, ngươi thật sự muốn trở thành gia đình với nó, đúng không? Nhưng nếu ngươi không nói ra sự thật, mối dây ấy sẽ mãi chẳng thể trọn vẹn. Sao không thử thành thật, xin lỗi nó và kể hết mọi chuyện? Đứa trẻ vốn thẳng thắn, nó sẽ hiểu thôi. Dẫu ban đầu có hoang mang, khó khăn, rồi nó cũng sẽ chấp nhận.”
Hwirim tiếp lời, giọng nàng kiên định.
Myojeong không đáp, khuôn mặt hắn méo mó vì đau đớn, lòng rối như tơ vò.
Hwirim là người hiểu hắn nhất, nhưng nàng không biết hết mọi điều. Dẫu hắn đã giãi bày lòng mình, nàng vẫn không thể thấu rõ con người thật của hắn, cũng giống như đứa trẻ vậy.
“Ta…”
Myojeong cất lời, rồi lại im lặng thật lâu. Hwirim kiên nhẫn chờ đợi. Mãi sau, hắn mới khó nhọc thốt lên.
“Ta… đằng nào cũng chẳng sống được lâu.”
“Ý ngươi là sao?”
Hwirim tròn mắt, kinh ngạc.
“Myojeong mắc bệnh gì ư?”
“Từ khi sinh ra, mọi thứ đã được định sẵn.”
Myojeong chậm rãi kể. Hắn nói về số mệnh đã an bài và lời nguyền từ Bangsangsi, rằng hắn biết mình sẽ sống được bao lâu, tương lai sẽ ra sao, và rằng hắn đã nhìn thấy hết thảy. Hwirim lặng lẽ lắng nghe, nhưng khi hắn kể xong, nàng bỗng nổi giận.
“Sao ngươi không nói sớm hơn?”
Hwirim thở dài, tay ôm lấy trán, giọng đầy bất mãn.
“Ngươi từng nói thích ta, vậy mà chẳng giữ ta lại, rồi quay lưng bỏ đi, cũng vì chuyện này sao? Giờ ta hiểu rồi! Ta cứ tưởng khi giải tán Sở Narye và tìm đến ta đầu tiên, ngươi sẽ rủ ta cùng đi. Nhưng ngươi lại đột ngột rời bỏ để tìm đứa trẻ!”
Nàng trừng mắt nhìn Myojeong, giọng run lên.
“Thật nực cười, ta đã nhìn lầm ngươi…”
Hwirim quay lưng bước đi. Myojeong hoang mang, vội nắm lấy vai nàng, lắp bắp.
“Ngươi giận ư? Nếu ta khiến ngươi giận, ta xin lỗi…”
“Ta hiểu vì sao Bangsangsi nguyền rủa ngươi rồi.”
Hwirim cắt lời, giọng sắc lạnh.
“Ngươi chẳng phải thần thánh gì. Ngươi chỉ là một kẻ hèn nhát, ti tiện và yếu đuối. Chết ở tuổi ba mươi ba? Biết trước tương lai của mình? Đó không phải lời nguyền. Lời nguyền thật sự là việc ngươi cam chịu số phận, sống cả đời trong buông xuôi!”
Nàng nhìn hắn, đôi mắt ngấn lệ nhưng rực lửa.
“Nghe rõ đây. Khi ngươi chấp nhận điều đó, ngươi đã thua cả thế gian.”
Nói xong, Hwirim quay bước vào phòng, để lại Myojeong đứng trơ trọi dưới ánh trăng, lòng nặng trĩu.
***
Ngày hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, Hwirim rời khỏi ngôi nhà tranh mà không ngoảnh đầu lại. Myojeong cố níu giữ nàng mấy lần, nhưng nàng kiên quyết gạt tay hắn ra, thái độ lạnh lùng đến mức chẳng thốt thêm lời nào. Tiễn nàng đi trong vội vã, Myojeong chìm vào suy tư.
‘Khi ngươi chấp nhận điều đó, ngươi đã thua cả thế gian.’
Lời Hwirim văng vẳng bên tai. Việc cấp bách nhất giờ đây là phong ấn thần tai ương. Nếu nghi thức thành công, Myojeong quyết định sẽ kể hết sự thật cho đứa trẻ, cầu xin nó tha thứ và để nó tự chọn con đường của mình.
Một đêm khuya tĩnh lặng, Myojeong cho đứa trẻ uống thuốc sắc, khiến nó chìm vào giấc ngủ sâu. Hắn bước sang căn phòng khác, dán bùa chú khắp nơi, chuẩn bị nghi thức phong ấn, Bát Môn Kim Tỏa Trận. Những tấm lưới giấy treo đầy phòng, trên sàn là một trận đồ khổng lồ vẽ bằng máu động vật. Myojeong đổ máu mình vào chiếc đĩa lớn đặt giữa trận, rồi bế đứa trẻ đang ngủ say, nhẹ nhàng đặt nó vào trung tâm.
Hắn từng đặt tên cho đứa trẻ là ‘Jaegyeom’, ‘gông cùm tai ương’, nhằm trấn áp thần tai ương. Cái tên ấy mang sức mạnh riêng, như trong dân gian, chỉ cần xướng lên đã đủ để ngôn lực phát huy.
Trước tiên, hắn phải trói buộc thần tai ương vào chiếc mặt nạ. Myojeong quỳ trước cửa, mở hộp khảm trai, đeo mặt nạ Bangsangsi lên. Lạnh buốt khi mặt nạ chạm vào da, hắn nhắm mở mắt hai lần, nhìn thẳng vào đứa trẻ.
Bất ngờ, chân danh của thần tai ương hiện ra qua mặt nạ lại trùng khớp với cái tên ‘Jaegyeom’ hắn đã đặt. Hai linh hồn đã hòa làm một, cùng mang một chân danh.
Dẫu ngỡ ngàng, Myojeong nhanh chóng trấn tĩnh. Biết được chân danh, hắn hít sâu, bắt đầu niệm chú.
“Với thiết võng kính, ta giăng trận Kim Tỏa. Nghe đây, đây là bát trận giam cầm ác thần, khóa chặt tám cửa để trói kẻ có tội: Cảnh Môn, Hưu Môn…”
Gió mạnh bất chợt nổi lên, những tấm lưới giấy bay phấp phới, quấn lấy tay chân đứa trẻ đang ngủ. Căn phòng rung chuyển dữ dội, như sắp đổ sụp. Myojeong tiếp tục.
“Người lập danh tuyên rằng, ta dùng tên kẻ có tội đúc xiềng, mỗi nét tên là một khóa, một lưới sắt. Trói buộc chân danh tại đây. Lấy tên làm gông cùm tai ương, ‘Jae’ là tai ương, ‘Gyeom’ là gông cùm…”
Hoàn tất nghi thức phong ấn sâu sắc, Myojeong nhìn đứa trẻ ngủ yên. Chỉ còn một bước cuối. Hắn gọi tên thần tai ương ba lần, rồi ra lệnh.
“Ngươi đứng yên đó! Ngươi vĩnh viễn bất biến! Ngươi không được rời khỏi nơi đây!”