Hỏa Hồn - Chương 305

Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần

Ánh kim quang từ Hoàng Kim Tứ Mục chợt lóe sáng, rồi khói trắng bốc lên nghi ngút từ những tấm lưới giấy đang trói chặt tay chân đứa trẻ. Chỉ trong thoáng chốc, chúng tan biến như sương khói, không để lại chút dấu tích nào. 

Khi nghi thức hoàn tất, những lá bùa dán khắp gian phòng đã rách nát tả tơi, trận đồ khổng lồ vẽ trên sàn cũng tiêu tan chẳng còn tăm hơi. Xung quanh hóa thành một cảnh hoang tàn, đổ nát. Sự rung chuyển kỳ bí từng làm chấn động căn phòng giờ đây cũng lặng hẳn.

Kiệt sức, Myojeong ho ra một ngụm máu tươi. Việc tiêu hao sức mạnh khủng khiếp trong chớp mắt khiến hắn rã rời, toàn thân như muốn tan ra. Phong ấn kép quả nhiên hiểm nguy khôn lường, để lại di chứng nặng nề cho chính kẻ thi triển là Myojeong. Nếu không nhờ Hoàng Kim Tứ Mục, với sức lực thuần túy của bản thân, hắn chắc chắn đã chẳng thể trụ nổi.

Giữa đống hỗn loạn ấy, đứa trẻ vẫn chìm trong giấc ngủ say sưa.

Myojeong chậm rãi bước tới gần đứa trẻ đang ngủ. Hắn quỳ xuống, cẩn thận xem xét. May thay, đứa trẻ trông vẫn bình thường, không hề hấn gì. 

Hắn đưa ngón tay quệt vết máu còn đọng nơi khóe miệng, rồi ấn mạnh lên giữa trán đứa trẻ như đóng một ấn ký. Myojeong viết chữ ‘Khai’ lên lòng bàn tay nó. 

Khi khai mở khí tức, hắn rốt cuộc cảm nhận được luồng khí nguyên vẹn từ đứa trẻ. Khí tức của thần tai ương, vốn mờ nhạt như vài giọt mực rơi loang, nay đã hoàn toàn tan biến.

Đây là minh chứng rõ ràng rằng thần tai ương đã bị trấn áp và trói buộc thành công theo kế hoạch đã định.

Xác nhận nghi thức viên mãn, Myojeong thở dài, khuôn mặt mỏi mệt khôn tả, khẽ thốt lên.

“Được rồi, được rồi…”

Cùng với cảm giác lồng ngực như vỡ òa, ý thức hắn dần mờ mịt. Myojeong ngã khuỵu xuống bên cạnh đứa trẻ.

***

Sáng hôm sau, đứa trẻ tỉnh giấc, đôi mắt mơ màng khẽ hé mở. Đó là một buổi sáng chẳng khác ngày thường. Nó cuộn tròn trong chăn ấm, quay đầu nhìn sang, thấy Myojeong vẫn còn nằm ngủ trên đệm.

“Myojeong, con vừa mơ một giấc mơ kỳ lạ lắm.”

Đứa trẻ chớp mắt đôi lần rồi ngồi dậy.

“…Myojeong?”

Nó định lay gọi thầy đang ngủ, chẳng màng lễ nghi.

“Thầy bệnh à?”

Bất chợt, đứa trẻ mở to mắt, đặt tay lên trán Myojeong. Trán hắn nóng ran như lửa. Kiệt sức sau đêm hôm trước, Myojeong đã phải nằm liệt giường suốt mấy ngày liền.

“Thầy ổn không? Bị sốt rồi sao?”

Myojeong giả vờ rằng mình chỉ trúng gió lạnh rồi lảng sang chuyện khác. Hắn vốn khỏe mạnh như vâm, nay đột nhiên nằm nghỉ, khiến đứa trẻ lo lắng không yên. Nhìn nó tất bật đủ việc, từ nấu cháo đến lên núi hái thuốc, Myojeong không khỏi bật cười.

Dẫu thân thể đau ốm, lòng hắn lại bình yên lạ lùng. Chỉ vài ngày bệnh hoạn để đổi lấy cuộc sống bên đứa trẻ, với hắn chẳng phải điều gì to tát. Myojeong chỉ thấy vui mừng khôn xiết.

Phong ấn đã thành công, đứa trẻ trông vẫn khỏe mạnh, chẳng chút tổn thương. Giờ là lúc để hé lộ toàn bộ sự thật. Sau một tuần nằm liệt giường, khi sức lực dần hồi phục, Myojeong gọi đứa trẻ.

“Gyeom à, con ở đâu vậy?”

Myojeong bước ra sân, đưa mắt nhìn quanh tìm nó.

“Thầy gọi con ạ?”

Lúc ấy, đứa trẻ đang ở gần bếp, vội vàng chạy ra.

“Ta có chuyện từ lâu muốn nói với con…”

Myojeong thận trọng mở lời, nhưng rồi ngừng lại, bật cười. Chắc nó vừa dọn lò sưởi, cả người đen nhẻm, phủ đầy tro bụi. Hắn quỳ xuống trước mặt đứa trẻ.

“Bộ dạng gì thế này.”

Myojeong vươn tay về phía đứa trẻ đang đứng đó, lớp bồ hóng bám đầy người. Hắn phủi tro bụi, nhưng khi tay chạm đến đầu gối nó, đứa trẻ khẽ kêu ‘ây da’ và nhíu mày. Thấy nó làm bộ đau, Myojeong nghiêng đầu hỏi.

“Sao thế, con?”

“Đầu gối con bị trầy.”

Myojeong lập tức xắn ống quần đứa trẻ lên. Quan sát kỹ, quả nhiên có một vết thương hắn chưa từng thấy trước đây. Máu vẫn rỉ ra, chắc mới bị, kèm theo một vết bầm tím sẫm.

“Ôi, phải cẩn thận chứ. Bị thương bao giờ vậy?”

“Chắc khoảng sáu ngày trước. Con đi hái thuốc thì vấp phải hòn đá, ngã.”

Sáu ngày trước là lúc Myojeong còn ốm nằm giường. Nó từng nói sẽ lên núi hái thuốc trị cảm, hẳn đã bị thương khi ấy. Myojeong đang bình thản xem xét vết thương, bỗng khựng lại.

“Sáu ngày trước…”

Vết thương trên đầu gối vẫn tươi rói, khiến hắn tưởng mới xảy ra hôm qua hay hôm kia. Nhưng nếu đã sáu ngày, dù chưa lành hẳn, máu cũng phải ngừng chảy và đóng vảy rồi. Vậy mà vết thương vẫn nguyên vẹn, chẳng chút tiến triển.

“Con có bôi thuốc lên vết thương chưa?”

Đứa trẻ bĩu môi lẩm bẩm.

“Rồi ạ. Hôm qua con cũng bôi mà.”

Nét mặt Myojeong dần đông cứng lại.

“Sao thế ạ?”

Thấy vẻ mặt hắn khác lạ, đứa trẻ ngạc nhiên hỏi.

“Mà thầy vừa bảo có chuyện muốn nói với con?”

Vết thương lẽ ra phải lành nhanh chóng, vậy mà vẫn còn nguyên. Điều này nghĩa là gì? Myojeong nhìn chằm chằm vào vết thương, từ từ nhắm mắt. Một điềm gở lạnh buốt bất chợt dâng lên từ sâu thẳm trong lòng. Chắc chắn có gì đó không ổn. Không, không thể nào.

Hắn im lặng hồi lâu, mãi sau mới khẽ lắc đầu.

“Không, không có gì đâu con.”

***

Myojeong, nhận ra điều bất thường, quyết định dành thời gian quan sát kỹ lưỡng tình trạng đứa trẻ. Đến ngày thứ ba mươi, hắn đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

Vết thương lẽ ra phải lành nhanh lại chẳng hề khép miệng theo thời gian. Chiều cao của đứa trẻ, vốn lớn phổng phao mỗi ngày, nay vẫn giữ nguyên như cũ. Nó dường như chẳng nhận ra sự đổi thay trong mình, nhưng Myojeong, người đã chứng kiến nó trưởng thành, dễ dàng nhận thấy sự khác biệt.

Sự phát triển của đứa trẻ đã ngừng lại.

Hơn nữa, cơ thể nó không còn khả năng tự lành vết thương. Nói cách khác, thân thể đứa trẻ đã ngừng sinh trưởng. Đây rõ ràng là hậu quả từ sau khi Myojeong thực hiện phong ấn.

Đó là tác dụng phụ của phong ấn khiến linh hồn bất biến. Linh hồn và thể xác vốn gắn bó khăng khít, trong một sinh mệnh, chúng luôn tương tác chặt chẽ với nhau. Vì linh hồn của thần tai ương và sinh hồn của đứa trẻ đã hòa lẫn, phong ấn kép áp lên thần tai ương chắc chắn đã ảnh hưởng đến thân thể nó.

Việc tách rời hoàn toàn cả hai chỉ có thể thực hiện khi sinh mệnh chấm dứt. Linh hồn đứa trẻ bị phong ấn trong trạng thái bất biến, nên thể xác nó cũng ngừng lại theo.

Liệu đây còn gọi là một sinh mạng sống nữa không?

Myojeong cảm thấy vô cùng thất bại.

Không thể tan biến, không thể lớn lên, chỉ tồn tại trong trạng thái tĩnh lặng vĩnh viễn.

Dù là vật chứa thần tai ương, đứa trẻ vốn vẫn là một con người bình thường. Cho đến nay vẫn vậy. Nhưng sau phong ấn kép, nó đã hóa thành một thực thể kỳ lạ, bất biến mãi mãi, không thể lành vết thương, không thể trưởng thành.

Sinh linh sống vốn phải không ngừng vận động và đổi thay. Thế nhưng, cuộc đời đứa trẻ đã bị đóng khung, trói buộc cùng thần tai ương, chẳng thể nhúc nhích. Kẻ khiến nó ra nông nỗi này, chính là Myojeong.

‘Myojeong, ngươi thật sự muốn trở thành gia đình với nó, đúng không? Nhưng nếu ngươi không nói ra sự thật, mối dây ấy sẽ mãi chẳng thể trọn vẹn. Sao không thử thành thật, xin lỗi nó và kể hết mọi chuyện?’

Gia đình. Gia đình ư?

Myojeong rơi vào tuyệt vọng. Hắn cúi đầu, bật ra một tiếng cười chua chát.

Hắn đã tin rằng đây là việc làm vì lợi ích của đứa trẻ. Nhưng kết quả, hắn lại biến nó thành kẻ dị biệt, lạc lõng khỏi quy luật tự nhiên. Cuối cùng, Myojeong chìm trong nỗi đau khổ khôn tả. Nếu giải phong ấn bất biến, linh hồn thần tai ương sẽ cướp mất sinh hồn của đứa trẻ. Nhưng nếu giữ nguyên như vậy, nó sẽ mãi không lành được vết thương, sống trong một thân thể chẳng bao giờ lớn lên, lạc lõng ngoài vòng xoay thời gian.

Myojeong ôm mặt, đau đớn khôn nguôi.

‘Ta nghĩ Myojeong nên có chút tham vọng đi.’

‘Ngươi chẳng phải thần thánh gì. Ngươi chỉ là một kẻ hèn nhát, ti tiện và yếu đuối.’

Từ lâu, Myojeong đã tự hỏi ‘điều duy nhất không thể có’ trong lời nguyền của Bangsangsasi là gì. Hắn từng nghĩ, bất kể đó là gì, chỉ cần không ham muốn điều gì, hắn sẽ chẳng phải chịu khổ. Hắn đã quyết tâm sống như thần thánh và chết như thần thánh.

Và đây là cái giá phải trả khi từ bỏ quyết tâm ấy.

Myojeong mơ màng suy tư, rồi nhìn xuống lòng bàn tay mình.

Để đứa trẻ sống mãi trong vĩnh cửu, hay giết nó đi?

Hắn sẽ chết năm ba mươi ba tuổi. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là, dù có làm gì, hắn cũng chẳng thể chết trước thời khắc ấy. Vậy thì, nếu có thể chia sẻ sinh mệnh này cho đứa trẻ…

Không còn chỗ cho do dự.

Và, không phải là không có cách.

_____

Xin lỗi mọi người, thứ 4 tuần này tui đang thi tiếng Anh nên muộn mất lịch up chương. 

Tui up bù các bồ nha~



Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo