Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần
Myojeong cầm bút viết thư gửi tới Hwirim. Đó là một bức thư bày tỏ lòng hối lỗi chân thành, bởi lẽ hắn đã giấu kín sự thật trong dĩ vãng, và bởi hắn thiếu dũng khí níu giữ nàng ở lại bên mình.
Đang viết, Myojeong chợt ngừng bút, lòng thoáng do dự, rồi thêm một dòng.
[Liệu còn có thể tái hợp chăng?]
Dẫu biết Hwirim từ xưa nay chưa từng đáp lại thư từ, lòng hắn chẳng dám ôm nhiều hy vọng. Thế nhưng, kỳ lạ thay, chỉ vài ngày sau khi thư được gửi đi, Hwirim đã hồi âm tức thì.
[Nếu muốn gặp, ngươi cứ đến đây.]
Lời lẽ ngắn gọn, ý tứ rõ ràng.
Myojeong vội vàng thu xếp hành trang, tức tốc lên đường. Sau khi hoàn tất nghi thức phong ấn kép, đứa trẻ đã dần ổn định, chẳng khác nào một phàm nhân bình thường. Dẫu trong lòng thấp thỏm khi để nó ở lại một mình, hắn vẫn cho rằng giữ nó tại gia sẽ an toàn hơn là mang theo trên chặng đường xa thẳm.
Chốn Hwirim ẩn cư là một vùng đất heo hút, cách trở.
Khi Myojeong đặt chân tới ngôi làng nơi Hwirim ngụ sau mấy ngày đường dài, hắn không khỏi thở dài.
Không khí nơi đây nặng nề, u ám. Nghe đâu, chẳng xa chốn này, bá tánh đã tụ họp khởi nghĩa. Chưa rõ lời đồn ấy thực hư ra sao, nhưng quan quân trấn giữ cổng thành tra xét nghiêm ngặt lạ thường. Myojeong lòng đầy lo lắng, chẳng hiểu sao Hwirim lại chọn ẩn mình nơi hỗn loạn như vậy, liệu nàng có gặp nguy hiểm chăng?
Hắn lần theo địa điểm ghi trong thư Hwirim gửi. May thay, việc tìm gặp nàng chẳng mấy khó khăn. Hwirim nói nàng đang tá túc trong một căn biệt phủ nhỏ bé.
“Ôi chao, xem ai đến đây này?”
Hwirim, tựa lưng bên cột hiên, vừa trông thấy Myojeong liền buông lời trêu chọc.
“Không ngờ ngươi lại vội vã tìm đến ngay khi ta vừa mở lời.”
Dẫu đã hồi âm, nàng vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, như còn vương chút oán hờn chưa tan. Myojeong tháo nón lá trên đầu, khẽ nở nụ cười.
“Nàng vẫn khỏe chứ?”
“Vẫn khỏe.”
Sau vài câu thăm hỏi ngắn ngủi, Hwirim bĩu môi hỏi tiếp.
“Myojeong đến đây có việc gì?”
“Do nhớ nàng mà đến.”
Một thoáng im lặng trôi qua.
“Gyeom sao không đi cùng?”
Im lặng hồi lâu, Hwirim lại lên tiếng, giọng đã dịu dàng hơn hẳn.
“Nếu có dịp, lần sau ta sẽ dẫn nó theo.”
“À, phong ấn mà ngươi nhắc trước đây, giờ thế nào rồi?”
Myojeong lặng thinh.
“…”
Hắn chẳng đủ can đảm để thổ lộ sự thật cùng Hwirim. Nếu xét về việc cứu đứa trẻ thoát khỏi lưỡi hái tử thần, phong ấn có thể xem là thành công. Song, cái giá phải trả là biến cả đời nó thành một thứ dị dạng, với Myojeong, đó là một thất bại đau đớn chẳng thể nào bù đắp.
Hắn điềm nhiên đáp.
“Đã hoàn tất tốt đẹp.”
“Vậy là tốt rồi. Thế ngươi đã nói thật với Gyeom chưa?”
Myojeong lặng yên, rồi lắc đầu.
“Chỉ cần chưa quá muộn, mọi sự rồi sẽ ổn.”
Hwirim không nói thêm gì. Nàng hiểu đó là chuyện khó lòng giãi bày, dù Myojeong đã quyết tâm. Hắn ngồi vắt vẻo trên hiên, đưa mắt nhìn quanh biệt phủ của Hwirim. Đồ đạc tuy mộc mạc, nhưng đủ cho một người an cư. Chẳng có hàng xóm láng giềng gần kề, khiến nơi đây thêm phần hoang vắng. Biệt phủ của Hwirim nằm lẩn khuất ở một góc xa xôi của thôn làng.
“Nghe nói quanh đây có loạn dân…”
“Ừ, không phải làng này, nhưng qua một ngọn núi là đến nơi.”
“Chỉ cách một ngọn núi, không nguy hiểm sao?"
“Nguy hiểm gì đâu. Ta vẫn sống được đấy thôi.”
“Dẫu vậy, chẳng ai lường trước được sự đời. Hay nàng đổi chỗ ở thì hơn?”
Hwirim nghiêng đầu, như muốn hỏi sao hắn đột nhiên lại nói vậy.
“Ta e nàng sẽ bị cuốn vào loạn lạc, lỡ xảy ra chuyện thì…”
“Không sao đâu. Ta với họ là đồng bọn mà.”
Nghe lời ấy, mắt Myojeong chợt mở to, đầy kinh ngạc.
“Đồng bọn là ý gì?”
Hwirim khẽ kể rằng nàng đang góp sức vào cuộc khởi nghĩa. Trước đó, khi Myojeong hỏi nàng sống thế nào, nàng đã lảng tránh, chỉ nói mình phiêu bạt khắp chốn. Sắc mặt Myojeong bỗng tối sầm lại.
“Sao nàng lại chọn con đường ấy?”
“Ôi dào, chẳng phải cùng một giuộc cả sao."
Hwirim nhún vai, giọng điệu thản nhiên tiếp lời.
"Xem ra dòng máu của phụ thân ta chẳng lẫn đi đâu được."
“Nếu sơ suất, e rằng tính mạng nàng khó toàn.”
“Đừng lo. Giữ cái mạng này có gì khó đâu.”
Dẫu sao, nàng cũng là thiên hạ đệ nhất kiếm. Myojeong hơn ai hết hiểu rằng Hwirim mạnh mẽ đến mức ít ai sánh bằng. Vậy mà, hắn vẫn muốn tìm mọi cách ngăn nàng lại.
Dù Hwirim nói năng nhẹ nhàng như không có gì, con đường nàng chọn lại đầy hiểm nguy. Đó chẳng phải việc một bậc quý tài nên làm, huống chi còn là chuyện thế gian chẳng liên can tới Myojeong.
“Dẫu muốn thành công cũng chưa chắc đã được, sao nàng lại chọn lối đi gian nan thế?”
“Dẫu sao thì cũng chẳng còn cách nào khác. Đời người vốn vậy mà.”
Myojeong bỗng thấy lòng mình trĩu nặng. Hwirim là một linh hồn tự do. Nàng luôn sống theo ý mình, trung thực với bản tâm. Hắn chẳng hề muốn trói buộc sự tự do ấy.
Chỉ là, càng trân quý một người tự do, hắn càng sợ mất nàng.
“Nàng muốn thay đổi thế gian sao?”
Myojeong hỏi, đôi mắt trầm tĩnh nhìn nàng. Hwirim lập tức lắc đầu.
“Không, ta chẳng muốn thay đổi thế gian.”
Tham vọng của Hwirim chẳng lớn lao đến thế.
“Chỉ là…”
Hwirim ngừng lời, ánh mắt hướng về Myojeong.
“Ta chỉ muốn thay đổi cuộc đời mình mà thôi.”
Thế gian này, như nằm trong một dòng chảy vĩ đại do ai đó an bài. Nó vừa là lẽ tự nhiên, lại vừa xa rời tự nhiên. Phàm nhân vốn có những giới hạn chẳng thể vượt qua: sinh lão bệnh tử, thân phận nữ nhi, hay số mệnh định sẵn từ khi lọt lòng. Nhưng Hwirim tin rằng, đó chẳng phải tất cả của đời người.
“Chẳng qua cũng chỉ là cuộc đời ta mà thôi.”
Sẽ thấy gì, nghe gì? Sẽ làm gì? Chỉ là một kiếp người nhỏ bé, dẫu có bao lời hoa mỹ như ‘thiên lý’ hay ‘vận mệnh’ tô vẽ, thì chúng có ích gì đâu?
“Myojeong, ngươi còn nhớ thuở ở Tự Thiện Viện, ta với ngươi thường ra suối chứ?”
“Nhớ.”
“Hồi đó, đôi ta còn cùng nhau xuống nước đùa vui. Nhưng lớn lên, nam nữ khác biệt, chẳng thể vô tư như trước. Từ ấy đến nay, ta chưa từng một lần nhảy xuống sông như ngày xưa.”
Hwirim hồi tưởng, khóe môi thoáng nở nụ cười nhạt.
“Lúc đó ta buồn lắm. Muốn xuống sông, phải đợi đêm vắng chẳng ai nhìn thấy, hoặc chỉ có thể cùng những nữ nhân khác. Bằng không, sẽ thành trò cười cho thiên hạ. Ta từng nghĩ mình chẳng thể xuống sông bắt cá, cũng chẳng thể tự tay bơi qua sông được nữa.”
Hwirim nhìn xa xăm, rồi bất chợt, đôi mắt nàng sáng lên, quay lại nhìn Myojeong.
“Nhưng giờ ngẫm lại, ta chẳng hiểu sao mình từng buồn đến vậy. Nếu chẳng thể tay không bắt cá dưới sông, thì dùng cần câu; nếu chẳng thể tự bơi qua sông, thì dùng thuyền chèo. Chẳng phải vậy sao?”
Vì là người, nên có những điều vẫn làm được. Chẳng bắt cá bằng tay thì dùng cần, chẳng vượt sông bằng sức thì dùng thuyền nhỏ.
“Chỉ là thêm chút bất tiện mà thôi. Đôi khi thấy ấm ức, nhưng cũng chỉ thế.”
Nhìn dòng sông trôi, nơi đàn cá lội tung tăng, nếu sông là thế gian, thì vận mệnh tựa như tấm lưới khổng lồ. Nó giăng bẫy đời người hết lần này đến lần khác, như gông cùm vô hình. Song, Hwirim là kẻ có thể thoát khỏi tấm lưới ấy.
“Myojeong nghĩ sao?”
“Nghĩ sao về điều gì?”
“Ngươi nói mình mang lời nguyền của Bangsangsasi, mệnh đã an bài. Vậy ta muốn hỏi, Myojeong định cứ tin vào số phận chết năm ba mươi ba tuổi, rồi sống nốt quãng đời còn lại như thế sao?”
Trước câu hỏi sắc bén, Myojeong khựng lại, nhìn Hwirim.
“…”
Hắn chẳng tìm ra lời đáp, đành cúi đầu im lặng.
“Thực ra, gần đây ta đang tìm cách.”
“Cách gì?”
Hwirim khẽ hạ mắt, nhỏ giọng đáp.
“Cách để cứu ngươi khỏi vận mệnh.”
Giọng nàng trầm thấp, Myojeong từ từ ngẩng đầu.
“Chẳng hay, Myojeong từng nghe đến người cá chưa?”