Hỏa Hồn - Chương 307

Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần

Kể từ thuở ấy, Myojeong bắt đầu qua lại với Hwirim. 

Hai người thường hội ngộ mỗi độ mùa sang, song phần nhiều là Myojeong chủ động tìm đến. Cứ mỗi khi tiết trời đổi thay, hắn tạm biệt tổ ấm, lên đường đến chốn Hwirim an cư. Tại đó, hắn lưu lại chừng một tuần. Những ngày tháng ấy trôi qua trong thanh nhàn, khi thì thả câu bên suối, lúc lại đối cục cờ vây, cờ tướng.

Sau vài ngày sum vầy bên Hwirim, khi trở về mái nhà xưa, lòng Myojeong thường cảm thấy trống trải khôn nguôi. Lúc ra đi, tâm hồn hắn tràn đầy hân hoan, song trên chặng đường độc hành trở lại, nỗi cô đơn lặng lẽ len lỏi, khiến hắn thấy hiu quạnh lạ thường. 

Thế nhưng, chỉ cần hình dung cảnh đứa trẻ ở nhà reo vang ‘Myojeong! Thầy đã về rồi ư?’ mà chạy ra đón, thì nỗi cô độc trong lòng hắn tức khắc tan biến, tựa như tuyết gặp ánh dương.

Thấm thoắt một năm đã trôi qua kể từ khi Myojeong và Hwirim bắt đầu qua lại. 

Một ngày nọ, Myojeong độc hành ngang qua một thôn trang. Phải mất thêm hai ngày nữa hắn mới về đến nhà. Hắn bước vào làng, định nghỉ chân đôi chút. Song, vừa đặt chân đến chốn ấy, hắn đã cảm nhận một luồng khí tức bám theo sau lưng.

Myojeong thường xuyên bị kẻ khác truy lùng. Lắm lúc là ma quỷ, song cũng không ít lần là khí tức của nhân loại. Trong một hai năm đầu, việc bị theo dõi xảy ra liên miên, nhưng từ khi hắn lĩnh hội bí pháp che giấu khí tức của đứa trẻ, mọi sự yên bình suốt một thời gian dài. Kẻ đang lần theo dấu hắn lúc này, hẳn là do các vị trưởng lão sai phái.

May thay, phố xá khi ấy đông đúc, người qua kẻ lại tấp nập. Myojeong đang bước trên đường, liền kéo vành nón lá xuống thấp, thoăn thoắt rảo chân. Lập tức, luồng khí tức phía sau cũng gia tăng tốc độ. Hắn hòa mình vào đám đông, bước chân nhanh nhẹn, rồi bất ngờ rẽ vào một ngõ hẻm.

Đến một ngõ hẻm vắng vẻ, Myojeong áp mình vào tường, thu liễm khí tức. Kẻ truy lùng đã tiến đến rất gần. Hắn quan sát phương hướng, rồi từ từ tiếp cận góc hẻm nơi Myojeong đang ẩn mình.

Myojeong đang nép bên tường, bằng một động tác nhanh gọn, hắn lập tức khống chế kẻ ấy. Hắn vặn cánh tay đối phương ra sau lưng, đồng thời siết chặt cổ gã, như thể muốn trói buộc. Một tiếng rên khẽ thoát ra từ dưới vành nón lá khi kẻ ấy va vào tường.

Do Myojeong chiếm được vị trí sau lưng, hắn nắm giữ thế thượng phong. 

“Ngươi là ai?” 

Myojeong không chần chừ, đưa cạnh bàn tay kề sát cổ kẻ ấy.

“…Ta là ai, ngài thực không nhận ra ư?” 

Một giọng nói mơ hồ vọng ra từ dưới vành nón. Nghe qua có vẻ gượng gạo, như thể cố tình đè thấp giọng. Myojeong cảm thấy quen thuộc, dường như đã từng nghe giọng này đâu đó. Hắn khẽ nhíu mày.

“Thế này thì quả là… thất vọng quá.” 

Kẻ ấy từ từ giơ tay lên. Myojeong phát ra quỷ khí cảnh cáo, song hắn chẳng hề nao núng, nhẹ nhàng vén vành nón, rồi liếc nhìn Myojeong.

“Tại hạ là Yoon thị, Suhyang đây.” 

Suhyang nở nụ cười rạng rỡ. 

“…Suhyang?” 

Mắt chạm mắt, vẻ kinh ngạc hiện rõ trên gương mặt Myojeong. Suhyang mỉm cười duyên dáng, ánh mắt thoáng nét tinh nghịch.

Dẫu việc giải tán Sở Narye từng khiến quan hệ giữa hai người trở nên ngượng nghịu, song một tri kỷ từng chung hoạn nạn từ thuở ấu thơ, nay tái hợp sau bao năm xa cách, khiến Myojeong mừng rỡ khôn xiết. 

“Ai đây!” 

Một ‘kẻ truy đuổi’ đáng hoan hỉ. Đó là cuộc hội ngộ bất ngờ ngoài dự liệu. Hai người bắt tay, rồi tự nhiên ôm chầm lấy nhau trong giây lát.

Đã mấy năm trôi qua kể từ lần cuối Myojeong gặp Suhyang. Hắn từng dò hỏi tin tức nàng qua Hwirim, song Hwirim bảo hai người đã đoạn tuyệt liên lạc từ lâu, chẳng hay biết gì. Chẳng rõ nguyên cớ, Suhyang lại cải trang thành nam tử. Myojeong thắc mắc, vốn nàng là người tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi quý tộc, sao nay lại khoác nam trang, nhưng hắn nhận ra, trong những năm xa cách, Suhyang đã đổi thay không ít.

“Thời gian qua ngài vẫn khỏe chứ?”

“Ừm, dĩ nhiên là khỏe rồi.”

“Không biết đã bao lâu rồi nhỉ.”

Suhyang đưa tay ôm gáy, làu bàu một cách tinh nghịch.

“Lẽ ra ta cũng phải chăm chỉ rèn luyện mới phải. Thế mà lại bị tóm gọn ngay tức khắc thế này.”

Từ nhỏ, Myojeong đã tinh thông nhiều lĩnh vực, còn Hwirim giỏi kiếm thuật và bí pháp. Suhyang thì say mê khám phá, đắm mình trong chú thuật và bùa chú, thường ru rú trong thư phòng đọc sách.

Nàng kể rằng mình ghé qua thôn trang này để mua dược liệu chế bùa, rồi tình cờ trông thấy Myojeong trên đường nên bám theo. Đó là một sự trùng hợp kỳ lạ, khó mà tin nổi.

Hai người chuyển đến một quán trà gần đó, sau bao năm mới lại ngồi đối diện nhau. Vừa nhấp trà, vừa hỏi han tình hình, rồi hàn huyên. Suhyang nói rằng nàng đang cùng các pháp sư trừ tà khác chu du qua các nha môn địa phương, tiếp tục hành nghề trừ tà cho bá tánh thôn làng.

“Myojeong, ngài có sao không?” 

Đang hàn huyên vui vẻ, bất chợt Suhyang nghiêm mặt. 

“Có chuyện gì?” 

Suhyang cau mày, đưa ngón tay vuốt nhẹ nhân trung. 

“Mũi ngài đang chảy máu…” 

Myojeong noi theo động tác của nàng, đưa tay lau dưới mũi. Quả nhiên, tay hắn dính máu. Hắn khựng lại, vẻ mặt bối rối. Suhyang vội trao cho hắn chiếc khăn tay.

“Ngài có bệnh tật gì chăng?” 

Myojeong vội giấu đi vẻ mặt, lắc đầu. 

“Chắc do gần đây ta lao lực quá độ, khí lực suy nhược đôi phần.” 

Hắn nói lảng sang chuyện khác, tỏ vẻ chẳng có gì đáng ngại, song ánh mắt hắn trầm xuống, lộ vẻ khó hiểu.

Myojeong đang hiến dâng sinh mệnh mình để nuôi dưỡng đứa trẻ. Đứa trẻ nhờ đó mà trưởng thành, và có lẽ vì ảnh hưởng ấy, Myojeong dần suy kiệt từng ngày. Hơn một năm qua, mỗi sáng thức dậy, hắn đều cảm thấy thân thể nặng nề, thời gian ngủ nghỉ kéo dài hơn, và hắn dễ mệt mỏi hơn xưa.

Cuộc đàm đạo xoay quanh những chuyện phiếm. Người này sống ra sao, gần đây có sự kiện gì ở đâu, những câu chuyện về nhân tình thế thái. Chẳng bao lâu, đề tài cạn kiệt, không gian chìm trong im lặng.

Sau một hồi im lặng kéo dài, Suhyang tiến vào trọng tâm. 

“Myojeong.” 

Nàng ta hít một hơi sâu, đặt tách trà xuống. 

“Hãy tái lập Sở Narye.” 

Myojeong đang nâng tách trà lên môi, chợt dừng tay, khẽ nhướng mày. Hắn từng nghe Hwirim nhắc rằng Suhyang có ý định khôi phục Sở Narye.

“Đã mấy năm trôi qua.” 

“Dẫu đã qua mấy năm, song vẫn còn vô số pháp sư trừ tà chưa từ bỏ sứ mệnh. Quá khứ ắt có những điều đáng tiếc. Song, nếu có mâu thuẫn, chỉ cần điều chỉnh theo lẽ phải là được. Ai nấy đều mong mỏi Sở Narye được khôi phục.”

Myojeong nhấp trà mà không đáp, Suhyang lại cất tiếng.

“Nhân loại cần đến pháp sư trừ tà.” 

“…Sao ngươi lại nghĩ vậy?”

“Quý tài sinh ra đã mang sứ mệnh của Quý tài. Vậy nên, Quý tài phải hoàn thành thiên chức của mình. Thiên chức ấy là chỉnh đốn trật tự hỗn loạn giữa ma quỷ và nhân sinh, giữa dương gian và âm giới. Pháp sư trừ tà cần có Bangsangsasi. Vậy nên, hãy trở về đi, Myojeong.”

Suhyang nhìn thẳng vào mắt Myojeong, tiếp lời.

“Trong sử sách chưa từng ghi nhận việc Bangsangsasi từ bỏ Sở Narye.”

“…E rằng Suhyang đang có sự hiểu lầm trầm trọng.” 

Myojeong chậm rãi đặt tách trà xuống. 

“Ta không hề từ bỏ Sở Narye. Sở Narye tự thân đã suy vi rồi.”

“Nếu đã suy vi, sao không tu chỉnh lại?”

“Vạn vật đều có lúc hưng thịnh, ắt có lúc suy tàn. Cũng như một vương triều có lúc thịnh, lúc suy, Sở Narye cũng không ngoại lệ.”

Myojeong nhìn thẳng vào ánh mắt cương nghị của Suhyang, nói thêm.

“Vì lẽ đó, ta quyết không trở lại Sở Narye nữa.”

Giọng điệu trang nghiêm, song Myojeong cũng biểu lộ thái độ từ chối dứt khoát. Tuy nhiên, Suhyang không chịu nhượng bộ. Chẳng bao lâu, không khí căng thẳng như dạo bước trên băng mỏng bao trùm lấy hai người.

“Vạn vật đều nằm dưới sự an bài của thiên ý. Mọi sự tồn tại đều có thiên ý. Myojeong có biết, khi Sở Narye tan rã, thế gian này đảo điên ra sao chăng? Bá tánh vô tội đang rên siết dưới tai ương ma quỷ, tử vong vô số. Trời sinh Quý tài chính là để chỉnh đốn điều ấy.”

“Nếu như Suhyang nói, vạn vật đều do thiên ý an bài, mọi sự tồn tại đều có thiên ý, vậy thì ma quỷ há chẳng phải cũng vậy sao?”

Myojeong vừa dứt lời, sắc mặt Suhyang lập tức sa sầm. 

“…Myojeong đang nói gì vậy?” 

Suhyang trừng mắt nhìn hắn. 

“Myojeong định bênh vực ma quỷ sao? Ma quỷ gây ra mất mùa, dịch bệnh hoành hành, khiến trăm ngàn bá tánh tử vong, vậy mà Myojeong lại che chở cho chúng, ta thật không ngờ.”

“Không phải che chở, mà là từ một góc nhìn khác, có thể lý giải như vậy.”

“Nếu đó không phải là đứng về phía ma quỷ, thì là gì?” 

Suhyang lạnh lùng nhìn Myojeong.

“Chẳng lẽ, Myojeong ở cùng đứa trẻ ấy, rồi bị nó mê hoặc sao?” 

Tay Myojeong đang cầm tách trà chợt khựng lại. Hắn chưa từng tiết lộ về sự tồn tại của đứa trẻ. Vậy mà Suhyang lại biết hắn đang chung sống với một đứa trẻ.

Dẫu nàng ta giả bộ như tình cờ gặp hắn khi qua làng mua dược liệu chế bùa, song thực chất, nàng ta ắt đã theo dõi hành tung của hắn từ lâu. 

“Đứa trẻ nào, ta không hiểu…” 

Myojeong giả vờ ngây ngô, nhưng trên gương mặt Suhyang đã hiện rõ vẻ khinh bỉ và ghê sợ.

“Thần tai ương từng hoành hành tám phương, đột nhiên biến mất không tăm tích. Một thứ khó đối phó như vậy, nếu không phải Myojeong đã diệt trừ, thì ắt đang nuôi dưỡng nó, phải chăng?”



Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo