Hỏa Hồn - Chương 308

Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần

“Lẽ nào Myojeong chung sống cùng đứa trẻ ấy, rồi bị nó mê hoặc chăng?” 

Suhyang đưa mắt lạnh lùng nhìn Myojeong. Dường như Suhyang đã biết chuyện Myojeong ở cùng đứa trẻ. Myojeong không chối bỏ, chỉ lặng lẽ đặt chén trà xuống.

“Chuyện này chẳng liên can gì đến đứa trẻ cả.”

“Myojeong, đứa trẻ ấy chỉ là vật chứa của thần tai ương mà thôi.”

Myojeong trầm ngâm một thoáng, rồi điềm nhiên đáp. 

“Vậy thì những kẻ đã biến đứa trẻ thành vật chứa của thần tai ương, giờ này đang ở nơi đâu, làm gì?”

Trước lời trách cứ nhắm vào đám pháp sư trừ tà, Suhyang khẽ hít sâu một hơi. Một khoảng lặng kéo dài trôi qua.

“Myojeong, phong ấn một kẻ sống vốn là cấm thuật không nên thi triển, bởi thế việc ấy hẳn là đáng tiếc. Song nếu đã chẳng thể cứu vãn, thì theo đạo lý, phải trừ bỏ nó đúng như ý định ban đầu. Đứa trẻ ấy mai sau sẽ thành mầm mống của bất hạnh. Nó là một tồn tại trái với tự nhiên, nghịch lại lẽ thường.”

Suhyang ngừng lời, mắt nhìn xoáy vào Myojeong.

“Hãy nghĩ đến trăm họ đang chịu khổ đau.”

“Ta hiểu lòng Suhyang vì trăm họ. Nhưng ngoài trăm họ ra, lẽ nào trên đời này chẳng thể có nổi một kẻ đứng lên vì đứa trẻ vốn đã thành vật hiến tế cho tham vọng của pháp sư trừ tà hay sao?”

“Myojeong mang sứ mệnh của Hiện Thân.”

“Đây chẳng phải chuyện Suhyang có thể nhúng tay vào.”

Myojeong lạnh lùng vạch rõ giới hạn, khiến nét mặt Suhyang thoáng chốc đổi khác.

“...”

Chẳng bao lâu, vẻ mặt Suhyang lộ rõ sự khinh miệt và ghê sợ.

“Chủ nhân Sở Narye lại đi bao che cho lũ ma quỷ ư...”

Suhyang cúi đầu lẩm nhẩm một mình, rồi thở dài thêm lời. 

“Sở Narye đáng ra đã phải biến mất.”

“Nếu Sở Narye biến mất, há chẳng phải đó cũng là thiên lý cao cả mà Suhyang hằng theo đuổi sao?”

“Phải, nếu là Sở Narye của Myojeong thì đúng vậy.”

Nói đoạn, Suhyang quả quyết đứng dậy. Áo choàng tung bay phần phật, nàng ta chỉnh lại nón lá, rồi quay lưng bước đi, chẳng để lại một lời từ biệt. Myojeong lặng nhìn bóng dáng Suhyang khuất dần.

Bất chợt, Myojeong cảm thấy cô quạnh. Hắn chẳng màng níu kéo hay bước theo nàng ta. Chỉ thấy lòng buồn bã, trống trải, khi nhận ra mình sẽ chẳng còn dịp nào đối diện nàng ta nữa. Khoảng cách giữa hai người bạn thân từng chung lớn khôn thời ấu thơ giờ đây dần trở nên xa thẳm. Myojeong hiểu rằng duyên phận với Suhyang đã cạn.

Rời Suhyang, trở về chốn nhà tranh, Myojeong lập tức dời đến nơi heo hút hơn, cắt đứt mọi liên hệ với người ngoài, trừ Hwirim. Suốt thời gian ấy, hắn từng kết thân nhiều mối quan hệ khi ngao du đây đó, nhưng đều dứt bỏ chẳng chút luyến lưu. Đó là để che giấu hành tung, bởi hắn cho rằng cần đề phòng Suhyang. Myojeong vẫn còn nhớ ánh mắt cuối cùng của nàng ta.

Sau này, khi kể lại cuộc gặp Suhyang cho Hwirim nghe, Hwirim cũng khuyên rằng tốt nhất nên thận trọng với Suhyang. Thế là suốt một thời gian dài, hắn tránh lối đi đông người, mỗi lần ra ngoài đều chuẩn bị kỹ càng để không lộ dấu vết. Đứa bé, chẳng hay biết gì, vẫn ăn uống khỏe mạnh, sống đời an ổn.

Từ sau lần hội ngộ ấy, Myojeong chẳng còn gặp lại Suhyang. Mọi tin tức về nàng đều bặt vô âm tín.

***

“Chẳng hay Myojeong đã từng nghe nói đến người cá chưa?”

Hwirim kể rằng vài năm trước, khi nàng chu du khắp chốn, nàng gặp một nam nhân. Tình cờ, Hwirim giúp y vượt qua gian khó, cứu mạng y. Có lẽ vì tin Hwirim đáng dựa, y bèn thổ lộ rằng mình là người cá đang ẩn mình giữa nhân gian.

‘Thưa ngài, ngài có thể giúp chúng tôi không?’

Theo lời nam nhân ấy, từ một thời điểm nào đó, trong dân gian bắt đầu lan truyền tin đồn rằng ăn thịt người cá sẽ trường sinh bất lão. Vài năm gần đây, việc săn bắt người cá càng thêm rầm rộ. Y kể gia đình mình đã bị loài người bắt đi, đưa đến một chốn nào đó, rồi khẩn cầu Hwirim ra tay cứu giúp.

Hwirim nhận lời trợ giúp nam nhân, tìm lối thoát cho đám người cá bị giam cầm, đưa họ trở về biển khơi. Họ bày tỏ lòng tri ân với Hwirim, dặn rằng nếu ngày sau nàng mắc trọng bệnh hay gặp hiểm nguy, hãy tìm đến họ, rồi liên tục hứa hẹn sẽ đền ơn trước khi về với biển cả.

“Người cá được cho là có thể giúp người ta trường thọ chẳng già, vậy sao ta không thử tìm đến họ giúp xem?”

Đến mùa xuân năm sau, Myojeong và Hwirim lại gặp nhau.

“Ta đã tìm được nam nhân ấy. Nhưng...”

Hwirim dò la khắp chốn, cuối cùng cũng gặp lại nam nhân từng quen biết. Việc ấy mất nửa năm. Muốn gặp người cá dưới biển sâu, nàng phải nhờ qua y. Hwirim tìm đến, kể rõ sự tình: ‘Một người thân quen của ta muốn tránh lời tiên tri chết ở tuổi ba mươi ba, liệu ngươi có thể giúp ta gặp người cá không?’

Song, một vấn đề bất ngờ xảy đến. Người cá đã rời nơi ở cũ, dời đến chốn khác. Điều ấy cũng dễ hiểu, bởi bao năm đã trôi qua.

“Người cá đã đổi nơi ở, e rằng sẽ mất nhiều thời gian hơn dự liệu. Dẫu vậy, Myojeong chớ quá lo, ta nhất định tìm ra họ trước khi chàng ba mươi ba tuổi.”

Chỉ tìm được người cá quen biết đã ngốn gần nửa năm, huống chi mọi sự càng thêm khó khi người cá dưới biển sâu đã di cư đến một vùng biển xa xôi. Chẳng rõ mất bao lâu mới tìm thấy họ. Con đường ấy dường như còn xa vời lắm, mà thời gian sót lại cho Myojeong chẳng còn bao.

“Hwirim, vì ta mà nàng phải lao tâm đến vậy sao?”

Thực lòng, Myojeong chẳng mong cầu nhiều. Nếu có ước muốn, chỉ là một ngày nào đó được giãi bày hết sự thật với đứa trẻ, nhận sự thứ tha, rồi suốt kiếp còn lại, vẫn qua lại, bên Hwirim như giờ đây. Thấy Myojeong do dự, Hwirim lên tiếng.

“Myojeong quả thực rất ngốc nghếch.”

“Nàng nói thế là ý gì?”

“Chẳng lẽ không hiểu? Ta muốn cùng Myojeong thành một gia đình.”

Trước lời tỏ tình bất ngờ của Hwirim, mắt Myojeong từ từ mở lớn.

“Chẳng ai sinh ra mà mong được sinh ra. Nhưng dù sinh mệnh là điều chẳng tránh khỏi, con đường đến cái chết lại do người định đoạt. Đây chẳng phải chuyện sống hay chết, mà là chết ra sao. Vậy sao không thử bẻ cong vận mệnh một chút?”

Hwirim ngừng lời, nhìn Myojeong.

“Thay vì cam chịu kiếp sống bị nguyền rủa mà buông xuôi, sao không thử tìm cách đối đầu với thế gian này? Dù có phải nghịch lại lẽ thường. Ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra?”

“...”

“Myojeong, dù chẳng vì lời nguyền, kẻ đoản mệnh trên đời vẫn nhiều. Chàng tự cho mình thông thái, sao chưa ngã mà đã ngã trước? Sao vội quỳ khi chưa đến lúc? Dẫu thế gian thế này, Myojeong định cứ ngồi yên sao?”

Cuối cùng, nét mặt Myojeong tối sầm.

“Dù ta tránh được lời nguyền, nếu cùng nàng thành gia đình, nàng cũng sẽ bị cuốn vào số mệnh của ta. Dẫu ta chết trước, ta chẳng muốn mất nàng trước mắt.”

Điều cốt yếu là quyết tâm và sự chuẩn bị để sống trọn kiếp này bằng mọi giá. Vậy mà Myojeong vẫn chẳng dám cùng Hwirim nên duyên gia thất. Bản chất lời nguyền chẳng chỉ là cái chết ở tuổi ba mươi ba, mà còn là mất đi tất thảy những người thân yêu, những kẻ hắn đã dựng nên một mái ấm.

“Myojeong có thể ngu muội, nhưng ta lại lắm mưu kế. Chàng nghĩ ta dễ dàng khuất phục trước số phận sao? Ta sẽ vùng vẫy, sẽ tranh đấu dù xấu xí đến đâu.”

“...”

“Nếu ta phải chết để ở bên Myojeong, ta chẳng giống chàng, kẻ mang oan khuất. Bởi ta đã biết trước, tự nguyện chọn lối này. Thế nên, chẳng sao cả.”

“...”

“Myojeong sợ rằng giữ hy vọng, mọi sự sẽ tan vỡ, khiến chàng thất vọng ư? Vậy cứ xem như chẳng có gì. Từ hôm nay, ta sẽ chẳng nhắc đến người cá nữa, chàng hãy quên đi. Nhưng nếu ta may mắn tìm được lối thoát, lúc ấy ta sẽ hỏi lại chàng lần nữa.”

Thế là, vài mùa lặng lẽ trôi qua.

Chẳng bao lâu, Myojeong chỉ còn hơn hai năm. Trong thời gian ấy, đứa trẻ đã lớn thành thiếu niên, gần tròn mười năm sống cùng Myojeong, và chẳng bao lâu nữa, Myojeong sẽ bước sang tuổi ba mươi ba.

Rồi vào mùa thu năm ấy, một phong thư từ Hwirim gửi đến.

[Đã tìm thấy người cá.]

Myojeong cầm thư trong tay, khép mắt lại.



Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo