Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần
Đêm ấy, trăng tròn vằng vặc soi sáng vạn vật, ánh bạc trải dài trên lối núi hoang vu tĩnh lặng.
Myojeong, nhờ ánh trăng mà lần bước, chậm rãi men theo con đường gập ghềnh trở về chốn cũ. Đến nơi, trước mắt hắn là căn nhà tranh đơn sơ, nơi đứa trẻ đã chìm vào giấc ngủ sâu. Dẫu lòng hắn nóng như lửa đốt, chỉ muốn tức thì gặp nó, song nhìn thấy nét mặt thanh thản của nó trong mộng mị, hắn không nỡ đánh thức.
Đợi đến khi trời hửng sáng, ta sẽ nói rõ mọi điều, hắn tự nhủ. Nhẹ nhàng, Myojeong nín thở khép cánh cửa giấy, sợ rằng chỉ một tiếng động nhỏ cũng làm kinh động giấc ngủ của nó.
Bất chợt, từ trong bóng tối sâu thẳm, giọng nói của đứa trẻ vang lên, vừa điềm nhiên lại phảng phất nét nghẹn ngào.
“Myojeong, thầy đã về rồi ư?”
Myojeong giật mình, lòng sinh nghi, vội đưa mắt nhìn kỹ khuôn mặt nó. Sắc mặt hắn lập tức đanh lại. Đứa trẻ trông tiều tụy, dáng vẻ thảm hại khác thường. Một linh cảm chẳng lành thoáng qua, hắn trầm giọng hỏi.
“Gyeom, sao mặt con lại ra nông nỗi này?”
Mấy ngày hắn rời đi, liệu nó có gây lộn cùng kẻ nào ngoài kia, hay vướng vào chuyện bất tường chăng? Thấy nó mãi im lặng trước câu hỏi ‘Có chuyện gì vậy?’, Myojeong phải giục giã.
Nhưng lời đáp từ miệng nó thốt ra lại khiến hắn sững sờ.
“Myojeong, thầy là pháp sư trừ tà sao…”
Hắn như ngừng thở, tai ù đi trong khoảnh khắc. Nó nói tiếp, giọng run run.
“Và… thầy có người yêu… lại chính tay giết cha mẹ con…”
Myojeong ngây người, đôi mắt dán chặt vào khuôn mặt lem luốc của đứa trẻ. Rồi nó chậm rãi ngẩng đầu, nước mắt lặng lẽ đọng trên khóe mi.
“Đó có phải sự thật không?”
Đứa trẻ vốn kiêu ngạo, bao năm qua số lần nó rơi lệ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Vậy mà giờ đây, nó mang vẻ mặt thê lương, như sắp òa khóc. Myojeong cảm thấy tim mình như bị ai khoét rỗng, lạnh buốt. Quan trọng hơn, làm sao nó biết được những điều này?
“Con đã gặp Suhyang.”
Nó khẽ thốt, giọng đầy uẩn khúc.
Nghe cái tên ấy, mắt Myojeong từ từ mở lớn.
Suhyang làm sao có thể…
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Hắn bật dậy, như có tia sét lóe lên trong đầu, vội vàng lục tung những vật dụng giấu trong vách tường. Nhưng thứ quý giá nhất, vật bất ly thân của hắn, hộp xà cừ chứa Hoàng Kim Tứ Mục, đã không còn. Hắn cảm giác như toàn bộ huyết mạch trong người bị rút cạn, thân thể lảo đảo.
“Nói đi, thầy thật sự đã lừa con sao?”
Giọng đứa trẻ vang lên, sắc lạnh.
Myojeong ngẩng đầu, khuôn mặt thất thần. Đứa trẻ hắn từng quen thuộc giờ đã khác. Từ một hài tử chỉ cao ngang hông, nay nó đã lớn phổng phao, ngang vai hắn, hóa thành thiếu niên sắc sảo.
Nhìn vào đôi mắt nó, Myojeong chợt nhận ra mình vẫn bị giam trong bàn tay khổng lồ của định mệnh. Có lẽ đây là hình phạt cho kẻ dám chống lại số phận.
“Myojeong đã giết cha mẹ con, có thật không?”
Thiếu niên khó nhọc hỏi, từng lời như dao cắt.
“Thầy đưa con về đây, thật sự là để giết con sao?”
Câu hỏi sắc bén ấy đâm thẳng vào tim Myojeong, khiến mắt hắn dao động dữ dội. Sự thật từ miệng nó thốt ra như xé toạc lòng hắn. Hắn suýt buột miệng phủ nhận, nhưng rồi không thể thốt nên lời. Không, hắn không thể. Tất cả những gì Suhyang nói đều là sự thật.
Ta là pháp sư trừ tà, chính tay ta đã giết cha mẹ con, và ta có một người yêu tên Hwirim.
Lẽ ra hắn chỉ cần giải thích vì sao mọi chuyện ra nông nỗi này. Rằng đứa trẻ sinh ra để làm vật chứa cho thần tai ương, rằng nó vốn mang lỗi lầm từ lúc lọt lòng, đáng lẽ đã chết từ lâu. Rằng hắn từng cố cứu nó, nhưng phong ấn thất bại, cuối cùng lại hủy hoại nó… Lẽ ra hắn phải nói rõ sự thật ngay lúc này.
‘Cha mẹ con chắc chắn đã yêu con rất nhiều. Từ khi con còn trong bụng mẹ, họ đã xoa bụng, mong ngóng ngày con chào đời. Làm sao không yêu một đứa trẻ như con được. Gyeom à, con thật tốt. Thật tốt khi con được sinh ra.’
Nhưng tất cả những điều đó… là vì con…
Myojeong mấp máy môi, rồi im bặt.
Không, dù có nói gì, cũng chỉ là lời biện minh. Bao năm qua, nó thỉnh thoảng vẫn hỏi về cha mẹ, về chính hắn. Hắn luôn giả vờ không biết, nuôi nấng, chăm sóc nó gần mười năm, nhưng thực ra, đó là vì chính hắn. Hắn giữ nó bên mình để xoa dịu tội lỗi, để lấp đầy cô đơn, để cảm thấy mình cần thiết cho ai đó. Không phải vì nó, mà vì hắn, hắn mới để nó sống. Hắn sợ nó quay lưng, nên mãi lừa dối, dù trong lòng khao khát được thứ tha. Đó mới là sự thật.
‘Myojeong, ngài không muốn bẻ cong vận mệnh sao?’
Bẻ cong vận mệnh. Một sai lệch nhỏ cũng có thể đổi thay cả đời người. Và giờ đây, ở cuối con đường ấy, Myojeong đang rơi mãi không ngừng. Hắn không thể trách ai. Chính hắn thiếu dũng khí, dù đã có vài lần cơ hội. Hắn chần chừ, do dự, sợ hãi.
“Phải, con đã gặp Suhyang rồi sao.”
Hắn khàn giọng hỏi.
Mấy năm không tin tức, hắn từng nghĩ duyên nợ đã dứt. Dẫu Suhyang có tìm đến, hắn cũng không ngờ mục đích của ả là Hoàng Kim Tứ Mục. Hắn tưởng ả sẽ hại đứa trẻ, hoặc nhắm vào hắn, chứ không phải mặt nạ của Bangsangsi. Sự lơ là ấy chính là sai lầm. Myojeong chợt nhớ lại lời đối thoại với Suhyang.
‘Nếu Sở Narye biến mất, đó cũng là thiên lý, phải không?’
‘Phải, nếu là ‘Sở Narye của Myojeong’ thì đúng vậy.’
Giờ hắn mới hiểu ý nghĩa thâm sâu trong lời ấy.
“Ha ha…”
Myojeong bật cười khan, giọng chua chát.
“Con sâu độc này cuối cùng cũng hủy hoại tất cả…”
Hoàng Kim Tứ Mục hẳn đang trong tay Suhyang. Hắn cố trấn tĩnh, nhắm mắt hít sâu. Nếu ả dùng vật ấy để tái lập Sở Narye, chắc chắn ả sẽ lại tìm đến đứa trẻ. Có thể ả sẽ lợi dụng thần tai ương, như những pháp sư trừ tà trước đây.
Myojeong ôm trán, lòng rối bời. Hắn phải lấy lại Hoàng Kim Tứ Mục. Nhưng nếu không thể thì sao?
Đôi mắt hắn bỗng lạnh lẽo. Bảo vệ đứa trẻ quan trọng không kém việc đoạt lại bảo vật. Nếu cứ thế này, Suhyang sẽ dụ dỗ nó, hoặc giải phóng thần tai ương. Dù thế nào, ả không được phá phong ấn, và đứa trẻ không thể thành con rối trong tay ả. Để làm được điều đó…
Lần trước, khi đặt phong ấn kép lên thần tai ương, hắn đã gọi tên nó, buộc nó quy phục. Nếu dùng điều này ngược lại, hắn có thể bảo vệ đứa trẻ.
“Đúng vậy, lời con nói đều là sự thật.”
Myojeong lạnh lùng đáp, gạt phăng thiếu niên ra.
“Ta đã giết cha mẹ con.”
Hắn ném thanh kiếm về phía nó.
“Ta cho con một cơ hội. Con sẽ chạy trốn chứ?”
Hắn biết, nếu khiêu khích, thiếu niên sẽ đối đầu trực diện. Sống bên nó bấy lâu, Myojeong hiểu rõ tính nó, ngay thẳng, đôi khi liều lĩnh, kiên cường không thoái lui dù bất lợi. Quả nhiên, thiếu niên lau nước mắt, nhặt kiếm lên.
Myojeong nay đã yếu đi nhiều, hậu quả của việc chia sẻ sinh lực cho thiếu niên. Dẫu vậy, hắn vẫn dễ dàng gạt kiếm nó ra. Trong nhát kiếm của thiếu niên vẫn còn do dự, vấn vương. Dù bị phản bội, tình cảm bao năm không thể xóa nhòa trong chốc lát. Trước mặt hắn không phải vật chứa thần tai ương, mà là một thiếu niên non nớt, tổn thương, chỉ là con người bình thường.
Myojeong đâm kiếm vào sườn thiếu niên.
“Nếu không có ta, sinh mệnh con đã tận từ lâu.”
Thiếu niên gục xuống, rên rỉ như thú thương.
“Gyeom à, ghi nhớ điều này.”
Hắn trầm giọng.
“…”
“Con sai lầm khi gặp ta.”
“…”
“Con hiểu không?”
“…”
“Đệ tử đáng thương của ta, cầu mong con đi ngược lại số phận.”
Nói xong, Myojeong cúi nhìn nó. Mắt hắn mờ dần, ý thức chìm vào hư vô. Chẳng bao lâu, hắn sẽ ngất đi. Hắn đứng dậy, quay lưng, bước từng bước chậm rãi. Một bước, hai bước, ba bước… Khi cách thiếu niên vài trượng, Myojeong bỗng cảm nhận khí tức thần tai ương, liền dừng lại.
Phía sau, khí tức ấy cuộn trào. Thần tai ương đã thức tỉnh khi cơ thể lâm nguy. Quỷ khí đỏ rực bùng lên dữ dội. Myojeong quay đầu. Tóc thiếu niên dựng đứng, nó nằm gục, bất tỉnh, tròng trắng mắt lộ rõ, dáng vẻ như quỷ dữ. Hắn tiến lại gần.
“Tọa trấn.”
Hắn quát.
Thần tai ương giãy giụa, rồi khựng lại như bị trói chặt, đổ sụp xuống sàn. Myojeong vuốt đầu thiếu niên, giọng run run.
“Với quyền năng của Bổn hương, ta ra lệnh…”
Hắn nhắm chặt mắt.
“Ngươi, không được nghe kẻ không phải chủ nhân của ngươi.”
_____
Myojeong lẽ ra đã có thể kể hết mọi chuyện cho cụ. Thế nhưng, sâu thẳm trong lòng, hắn luôn day dứt bởi cảm giác tội lỗi, khiến hắn chấp nhận lời Suhyang nói là sự thật. Hắn sợ cụ sẽ không thể tha thứ, sợ cụ sẽ tổn thương khi biết mình bị cha mẹ hiến tế làm vật chứa. Myojeong đã tự ti mà đánh giá thấp vị trí của mình trong lòng cụ, và cho rằng cụ luôn khao khát được có cha mẹ ruột.
Những lời nói tàn nhẫn ấy, Myojeong thốt ra chỉ với một mục đích duy nhất: khiến thần tai ương lộ diện, để cụ không bị Suhyang lợi dụng. Bởi lẽ, hắn thương cụ vô vàn.
Nếu các bồ có ý kiến khác hoặc thắc mắc gì có thể cmt bên dưới để tui rep nhaaaaa~