Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần
“Ta, với quyền năng của Bổn hương, ra lệnh cho ngươi: Không được nghe lời kẻ không phải chủ nhân của mình.”
Cơn bạo tẩu đã kết thúc.
Làn sương đỏ bao quanh thiếu niên tan biến tức thì, và thiếu niên ngã mạnh xuống sàn, như thể bị một sức nặng vô hình đè lên.
Myojeong quỳ một gối, mắt không rời khỏi thiếu niên đang nằm bất động như đã chết. Hắn khắc ghi hình ảnh ấy vào tâm trí, không thể rời đi. Sau một lúc lâu, hắn mới lảo đảo đứng dậy. Myojeong bước đi, để lại sau lưng căn nhà tranh đang chìm trong biển lửa.
Hắn chậm rãi tiến về phía bóng tối. Tiếng xà nhà và cột đổ sập, mái nhà sụp xuống, nhưng Myojeong không hề ngoảnh đầu. Tro tàn và đốm lửa bay lất phất, nhưng mắt hắn mờ đi, không thể nhìn rõ.
Hắn không biết mình đã đi bao lâu, chỉ mải miết bước về phía trước cho đến khi đột nhiên dừng lại.
Khi tỉnh táo trở lại, hắn nhận ra mình đang ở giữa một ngọn núi tối tăm và rậm rạp. Myojeong đứng sững, rồi ngẩng đầu nhìn lên. Bầu trời đêm bao la, với vầng trăng tròn đầy, không một khuyết điểm, như đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Tiếng cú kêu vang vọng từ xa, như một ảo giác. Mọi chuyện vừa xảy ra dường như không thực, tựa hồ một giấc mơ. Myojeong nâng bàn tay buông thõng lên. Ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên lòng bàn tay dính máu, nhuộm nó thành màu đỏ. Khóe mắt hắn khẽ run lên.
Đây là tội lỗi không thể rửa sạch.
Đó là một đêm trăng buồn vô hạn.
Khi tỉnh dậy, thiếu niên sẽ nhận ra mình khác biệt với người thường. Chỉ sau một đêm, cơ thể nó đã trở nên bất tử, không thể chết hay già đi. Và nó sẽ căm ghét, oán hận Myojeong vì điều đó. Myojeong biết rằng đứa trẻ mồ côi ấy không còn ai để nương tựa ngoài hắn.
‘Con đừng trở thành một kẻ ngu ngốc.’
‘Con đừng sống như ta.’
Hắn ôm mặt, khuỵu gối xuống, thốt lên.
“A, aaa…”
Lúc này, hắn mới hiểu ý nghĩa thực sự của những lời đó.
***
Việc đầu tiên Myojeong làm là tìm kiếm Suhyang.
Hắn lang thang khắp nơi suốt nhiều ngày, nhưng không tìm thấy dấu vết nào của ả. Mãi đến nửa tháng sau, hắn mới có được manh mối. Giá mà hắn có thể triệu hồi Thiên mã để được giúp đỡ, nhưng mọi thứ đã bị bỏ lại trong căn nhà cháy rụi, nên hắn không thể làm gì. Các vật dụng trong kho có lẽ vẫn còn nguyên vẹn sau đám cháy, để thiếu niên có thể sử dụng sau này.
“Lâu rồi không gặp.”
Suhyang, người hắn gặp lại sau nhiều năm, điềm nhiên chào đón Myojeong. Không nói lời nào, Myojeong ngồi xuống đối diện ả. Suhyang mời trà, nhưng Myojeong không động đến, chỉ lướt mắt quan sát căn phòng. Hắn cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo, nghiêm nghị bao trùm, do vô số bùa chú bao phủ không gian. Ả ta chắc hẳn đã đoán trước sự xuất hiện của hắn và đang chờ đợi.
Trước đây, việc lấy lại mặt nạ từ Suhyang sẽ dễ dàng. Nhưng giờ đây, Myojeong đã suy yếu rất nhiều. Dù vẫn sinh hoạt bình thường, hắn thỉnh thoảng ho ra máu. Hắn đã truyền sức sống cho đứa trẻ từ khi nó còn nhỏ cho đến khi lớn lên, và các nghi thức liên tục đã làm hắn kiệt quệ.
“Hãy trả lại thứ ngươi đã lấy từ đệ tử của ta.”
Myojeong nói thẳng, không vòng vo.
Suhyang không chớp mắt, nhấc tách trà lên uống. Ả không phủ nhận hay khẳng định, chỉ điềm nhiên thưởng trà, không chút xao động.
Myojeong hít thở sâu, tập trung cảm nhận khí trong phòng. Hắn đã phong ấn hộp khảm trai chứa mặt nạ, nên nếu Suhyang mở phong ấn, hắn sẽ nhận ra. Nhưng hắn không cảm nhận được khí tức của Hoàng Kim Tứ Mục. Hắn không biết mặt nạ được cất ở đâu, có thể ở nơi khác hoặc ngay trong phòng mà chưa mở phong ấn. Hắn cần biết rõ ý định của Suhyang.
“Ta sẽ không hỏi gì thêm.”
Myojeong ngồi thẳng, giọng lạnh lùng.
“Đó là thứ ngươi không thể sở hữu.”
Suhyang mân mê tách trà, rồi mỉm cười.
“Theo lời các bậc thánh hiền, bề tôi phải can gián nếu bề trên lầm đường. Nếu không nghe, phải sửa sai. Ngươi đã không làm tròn trách nhiệm, phá vỡ nền tảng, vậy sao có thể nói mình có tư cách?”
Myojeong sa sầm mặt. Hắn biết Suhyang sẽ không dễ dàng trả lại mặt nạ. Nhưng không biết mặt nạ ở đâu, hắn không thể dùng vũ lực với ả.
“Rốt cuộc, ngươi muốn gì?”
“Quân chủ ngu muội đáng bị lật đổ. Ngươi không xứng làm Hiện Thân. Ngươi đã từ bỏ nghĩa vụ và sứ mệnh, ta sẽ khôi phục vị trí Hiện Thân đúng đắn.”
Myojeong nheo mắt. Suhyang có vẻ không biết gì.
“Không phải ai có mặt nạ cũng trở thành Hiện Thân được.”
Hắn ngước mắt, chậm rãi nói.
“Tham lam thứ không thuộc về mình, sẽ phải trả giá đắt.”
Myojeong nhìn chằm chằm vào Suhyang.
“Dòng dõi vương hầu có gì khác biệt?”
Suhyang nhấp trà và nói.
“Ta không cho rằng lòng tham của mình là sai. Dù hiện tại không phải, nhưng tương lai, khi thế giới thay đổi, suy nghĩ của ta có thể đúng.”
“Ngươi thực sự tin thế à?”
Myojeong khẽ cười.
“Ta sẽ đưa đứa trẻ về vị trí của nó.”
Dù ngươi có mang nó đi, nó cũng không bao giờ thuộc về ngươi.”
“Ngươi chắc chắn chứ?”
“Vì nó ngang như cua vậy…”
Myojeong thì thầm, mỉm cười.
“Nếu có quy luật tuyệt đối trên đời, đó là không gì vĩnh cửu. Nhưng đứa trẻ ấy sẽ làm điều bị cấm, và không bao giờ ngoan ngoãn làm theo thúc giục. Từ nay, nó sẽ sống cuộc đời của riêng mình, không thuộc về ai.”
“Ngươi nói gì vậy?”
“Ngươi có nghĩ có thứ gì vĩnh cửu không?”
Lúc đó, một giọng nói vang lên từ ngoài.
“Thưa ngài.”
Một thủ hạ của Suhyang bước vào, có vẻ khẩn trương, nhìn Myojeong và Suhyang, rồi cúi đầu, ngập ngừng. Suhyang liếc Myojeong, rồi ra hiệu cho thủ hạ nói.
“Có tin ở Pyeongando có dấu hiệu nổi loạn, quan quân đã tấn công.”
***
Pyeongando là nơi Hwirim ở.
Cảm thấy bất an, Myojeong đứng phắt dậy. Hwirim từng nói còn nửa tháng nữa mới hành động, nhưng quan quân đã tấn công sớm. Nghe tin, Myojeong choáng váng. Hắn phải biết Hwirim có an toàn không.
Myojeong điên cuồng tìm kiếm nàng. Tin đồn rằng có nội gián trong phe nổi loạn, tiết lộ thông tin cho quan quân. Quan quân mai phục và có trận chiến lớn.
“Thật không?”
“Thật. Tất cả kẻ phản loạn đều đã bị chặt đầu.”
“Vậy phụ nữ và trẻ con?”
“Họ nói không giết, chỉ đày làm nô tỳ.”
Khắp nơi đều nói về cuộc nổi loạn. Nhưng nếu phụ nữ và trẻ con được tha, chắc Hwirim còn sống. Myojeong tuyệt vọng. Dù hỏi khắp nơi về Hwirim, không ai biết. Hwirim không dễ bị bắt, có lẽ nàng đã trốn thoát. Nàng có lẽ đang ẩn náu đâu đó. Vì đã hứa, Hwirim sẽ giữ lời.
Sau nhiều ngày lang thang, Myojeong đến biệt viện cũ của nàng. Nàng từng nhắc sẽ chọn nơi có hồ rộng và sườn núi yên tĩnh để ở.
Tại đình viện hoang, Myojeong ngồi chờ. Ngày qua ngày, hắn không ngủ, không ăn, chỉ đợi Hwirim. Sau mấy ngày, Myojeong ngẩng đầu, cảm nhận có người đến. Hắn quay đầu, mắt mở to. Không phải Hwirim, mà là Yiwoldaek, người từng chăm sóc nàng.
Yiwoldaek lấm lem, ôm chặt một bọc trong lòng. Nhìn Myojeong, Yiwoldaek biến sắc, lắp bắp không nói nên lời. Bà lảo đảo tiến đến, rồi khuỵu xuống, nức nở.
Myojeong vội đến bên bà.
“Sao bà lại ở đây?”
Hắn định đỡ bà dậy, nhưng khựng lại. Yiwoldaek chìa ra chiếc khăn bọc. Bên trong là một đứa trẻ sơ sinh đang ngủ say.