Hỏa Hồn - Chương 317

Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần

“Ngươi, rốt cuộc là gì vậy?”

Đôi mắt đỏ rực như hạt lựu của Shishi khẽ nheo lại.

“Khó nói lắm.”

Shishi thè lưỡi liếm nhẹ, rồi nghiêng đầu sang một bên.

“Ta chỉ là Shishi của ngươi thôi.”

“Vậy thì hãy nói rõ lý do ngươi tìm đến ta.”

“Ngươi thật sự không biết sao? Seonoh à. Hẳn là đã có lúc ngươi cảm thấy như thể cả thế giới đang thì thầm gọi tên ngươi. Một sức hút vô hình kéo ngươi đi mãi, về một nơi mà chính ngươi cũng chẳng rõ là đâu. Có những khoảnh khắc, ngươi thấy lòng bồn chồn, như thể phải đặt chân đến một chốn nào đó. Dù chưa biết mình phải làm gì, ngươi vẫn luôn sống với cảm giác rằng có một sứ mệnh đang chờ đợi, đúng không?

Ta đã đặt lên bàn cờ của ngươi không ít quân cờ. Bao nhiêu thuộc hạ, bao nhiêu linh hồn, và cả đứa trẻ ấy nữa…

Vượt qua vô số câu chuyện, thử thách và lớp bụi lịch sử, ngươi đã đi đến được nơi này. Chắc hẳn ngươi cũng từng cảm nhận thấy những bàn tay vô hình nâng đỡ mình. Khi lạc lối, luôn có kẻ dẫn đường. Nơi ngươi ngồi, nắng luôn rọi chiếu. Đứng trước vạch qua đường, đèn tín hiệu chẳng bao lâu sẽ đổi màu. Bước vào một quán cà phê bất kỳ, bản nhạc ngươi yêu thích sẽ vang lên. Đôi mắt ngươi biết tìm ra những cuốn sách quý giá. Mọi thứ lọt vào tầm nhìn của ngươi đều ẩn chứa ý nghĩa.

Ngươi nghĩ đó là vì sao, Seonoh? Ngươi phải trở thành một điều gì đó vĩ đại. Ngươi phải hoàn thành một sứ mệnh lớn lao. Ngươi phải khắc dấu ấn của mình lên thế gian này. Ngươi không được phép sống một đời tầm thường rồi chết đi trong quên lãng. Ngươi không thể chỉ là một con người bình thường.

Ngươi phải là anh hùng, là thần linh, là Bangsangsi, là chủ nhân mới của Sở Narye.

Hãy vứt bỏ mọi thứ tầm thường và bước theo vận mệnh vĩ đại của mình. Ngươi phải trở thành sứ giả của Bổn Hương, kẻ cai trị cả nhân gian lẫn linh hồn. Đó chính là lý do ta dẫn ngươi đến đây.”

Shishi ngừng lời, nghiêng đầu nhìn Seonoh chăm chú.

“Nếu không có ta, ngươi đã chẳng thể thoát ra khỏi ‘nơi đó’.”

Lòng Yoon Taehee không chút ý định phủ nhận. Bởi lẽ nếu không có Shishi, cánh cửa ấy mãi mãi đóng chặt. Dù là trong cơn bão tuyết ngoài hiện thực hay trong giấc ảo ảnh bị giam cầm từ thời thơ ấu, mọi thứ đều như vậy.

Một ngày nọ, một kẻ dẫn đường bí ẩn xuất hiện dưới hình hài một con rắn, một sinh vật không hẳn là ma quỷ, cũng chẳng phải linh vật, mà là một tồn tại kỳ lạ. Một con rắn đen nhỏ bé, mảnh như sợi chỉ buộc tay. Có lẽ, nó chính là một phần của anh.

“Ra là vậy sao…”

Yoon Taehee khẽ thì thầm, như thể vừa chạm đến một chân lý. Và rồi, khi tiếng gọi của vận mệnh vang lên, anh đã hiểu.

“Ngươi chính là… Bổn hương.”

Con rắn đen im lặng rất lâu. Nó chậm rãi khép mắt, rồi lại mở ra, ánh nhìn sắc lạnh khóa chặt vào Yoon Taehee. Đến một lúc, Shishi vốn chỉ như một hình xăm bám trên da, bất ngờ nhô đầu ra khỏi cổ tay anh. Từ một hình ảnh phẳng lì khắc trên da thịt, nó hóa thành một sinh vật sống động, ba chiều. Shishi ngẩng đầu, đôi mắt đỏ như hạt lựu nheo lại, chiếc lưỡi nhỏ thè ra nhẹ nhàng.

“Hãy nhớ kỹ. Nếu không có ta, ngươi đã chẳng thể mở được cánh cửa ấy.”

“Phải rồi… có lẽ là thế.”

Yoon Taehee đáp, giọng bình thản. Shishi từng nói với anh, khi anh còn là một đứa trẻ nhỏ bé và yếu đuối, rằng hãy mở cánh cửa và bước ra ngoài. Và phía sau cánh cửa ấy, nơi Shishi dẫn lối, là cả một thế giới rộng lớn.

“Nhưng dù vậy, người mở cửa và bước ra… là ta.”

Những điều tất yếu, ẩn mình dưới lớp vỏ ngẫu nhiên, đang tuôn rơi như mưa sao băng.

“Ta sẽ trở thành một điều gì đó. Nhưng đó không phải là thứ ngươi muốn ta trở thành. Xin lỗi, nhưng ta không phải kẻ sẽ ngoan ngoãn bước theo con đường ngươi vạch sẵn. Không chỉ ta phải trả giá, Bổn Hương cũng phải gánh hậu quả vì đã chọn ta. Vậy nên, hãy đi và nói với Bổn Hương rằng…”

Yoon Taehee đưa ngón trỏ nâng nhẹ cằm Shishi. Khi cái đầu nhỏ bé của nó tựa lên móng tay gọn gàng, đôi mắt đỏ khẽ nheo lại. Nhìn xuống Shishi với gương mặt không chút cảm xúc, anh đột nhiên bật cười khẽ.

“Hãy nói rằng kẻ lẽ ra phải trở thành anh hùng… lại sa ngã vì tình yêu.”

Đôi mắt đỏ rực của Shishi nhắm hờ, ánh sáng trong đó dần mờ đi.

“Đồ ngu ngốc…”

Đôi mắt đỏ tựa hồng ngọc chớp nháy một lần nữa, rồi hoàn toàn tắt lịm.

***

Sau khi Shishi chìm vào giấc ngủ, Yoon Taehee ngồi lặng lẽ rất lâu, tay xoay tròn một quân cờ tướng trong lòng bàn tay. Từ giờ phút này, việc lập kế hoạch dường như chẳng còn ý nghĩa. Cuối cùng, khoảnh khắc tâm trí trở nên sáng tỏ đã đến.

Anh đứng dậy, với tay lấy chiếc áo choàng đỏ treo cạnh bàn. Đẩy cửa bước ra hành lang vắng lặng, Yoon Taehee sải bước dứt khoát, khoác áo lên một vai.

“Paehyeon.”

Chỉ vừa dứt lời, một bóng người lặng lẽ hiện ra bên trái, không chút tiếng động.

“Tôi cần đi một chỗ. Muộn nhất là sáng mai sẽ quay lại.”

“Ngài sẽ trở lại đình viện này chứ?”

“Ừ.”

“Rõ rồi.”

“Heukje.”

Lần này, một bóng người khác xuất hiện bên phải.

“Trong lúc tôi vắng mặt, hãy ở lại và trông chừng anh ấy.”

“Nếu sau đó thì ngài định thế nào ạ?”

“Ta sẽ đưa anh ấy về nhà.”

“Nếu… cậu ấy vẫn không tỉnh lại thì sao ạ?”

“Cứ tiến hành theo kế hoạch.”

Heukje và Paehyeon, mỗi người một bên, cùng bước theo chủ nhân dọc hành lang dài.

Thời gian còn lại giờ đây chưa đầy hai ngày. Nếu thiếu niên kia không tỉnh dậy, họ sẽ không thể lấy lại mộc bài của Đoàn chủ. Mà không có mộc bài, Đoàn chủ chẳng thể chính thức đối đầu với Sở Narye. 

Ai được lợi, ai chịu thiệt trong tình thế này là điều quá rõ ràng. Đoàn chủ chắc chắn cũng hiểu điều đó. Nhưng anh vẫn không hoãn ngày đã định, vẫn kiên quyết phá tan Sở Narye đúng như kế hoạch.

Paehyeon lặng lẽ quan sát gương mặt Đoàn chủ từ bên cạnh. Chủ nhân của anh ta luôn như vậy. Mỗi khi kế hoạch lệch hướng hay đối mặt với bài toán nan giải, anh sẽ nhốt mình trong phòng hàng ngày, một mình chơi cờ tướng.

Và khi trở lại vào những ngày như hôm nay, ánh mắt của Đoàn chủ luôn mang vẻ lạnh lùng, không chút dao động, ánh mắt của kẻ tin tưởng tuyệt đối vào thế trận mình đã bày ra.

Có lẽ, Đoàn chủ đã tìm ra cách đối phó Sở Narye mà không cần thiếu niên kia, cũng chẳng cần đến mộc bài.

“Rõ rồi.”

Đoàn chủ rời khỏi đình viện với những bước chân vững chãi. Heukje theo lệnh, hướng về căn phòng nơi thiếu niên vẫn đang chìm trong giấc ngủ. Còn Paehyeon thì quay lại căn phòng mà Đoàn chủ vừa rời đi.

Đó là thói quen của Paehyeon. Bằng cách quan sát thế trận cờ mà Đoàn chủ để lại, anh có thể phần nào đoán được ý định của chủ nhân.

Paehyeon vén rèm bước vào. Dưới ánh nắng xuyên qua cửa, bàn cờ tướng vẫn nằm đó như mọi khi. Nhưng ngay khi ánh mắt anh chạm đến, Paehyeon chợt khựng lại.

Bàn cờ đã được gấp đôi lại. Tất cả quân cờ đều đã được cất gọn vào hộp.

“……” 

Đoàn chủ không hề đánh cờ.

***

Tối thứ Sáu, thời khắc ma quỷ tung hoành.

Yoon Taehee đứng trên tầng cao nhất của một tòa nhà chọc trời. Bộ suit đen ôm sát tôn lên dáng người cao gầy, hai tay đút túi quần, gương mặt lạnh lùng không chút biểu cảm. Anh lặng lẽ ngắm nhìn thành phố rực rỡ ánh đèn trong đêm.

Anh đã đứng đây từ lúc hoàng hôn, chờ đợi màn đêm buông xuống. Như một con chim ưng rình mồi, Yoon Taehee dõi theo khung cảnh thành phố dần chìm vào bóng tối.

Đêm phủ xuống, đèn pha ô tô lóe sáng hỗn loạn trên đường phố, các biển hiệu lần lượt bật lên ánh neon. Dòng người bên dưới nhỏ bé như đàn kiến bò qua những con đường chật hẹp.

Đứng ở độ cao này, người ta có cảm giác như đang lơ lửng giữa trời.

Một cơn gió từ xa thổi đến. Yoon Taehee đưa tay vuốt lại mái tóc lòa xòa trước trán. Mái tóc khẽ bay nhẹ trong gió, tà áo choàng đỏ khoác hờ trên bộ suit cũng phấp phới tung bay.

Anh rút chiếc điện thoại từ túi áo. Thiết bị đã tắt nguồn suốt mấy ngày qua. Trong năm ngày qua, Yoon Taehee không hề xuất hiện tại Sở Narye. Không một tin nhắn, anh biến mất hoàn toàn. Chẳng có gì ngạc nhiên khi cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chất đầy như núi.

Anh lướt qua danh sách cuộc gọi với vẻ mặt lãnh đạm. Seok Juryeon. Kang Yibin. Pyo Jiho. Go Junhyung. Lee Youngshin… Rất nhiều cái tên, bao gồm cả các thành viên Đội 1. Trong đó có cả Jeongju, có lẽ vì không liên lạc được với Jaegyeom nên anh ta đã gọi nhiều lần.

Yoon Taehee trầm ngâm một lát, rồi áp điện thoại lên tai. Chỉ vài giây sau, một giọng nói vang lên từ đầu bên kia.

“Vâng, cậu Jeongju. Là tôi đây.”

Anh nói, mắt vẫn hướng về đường chân trời đang chìm trong bóng tối.

“Ở Sở Narye sắp xảy ra một cuộc chiến.”

Từ tầng thượng, anh có thể nhìn thấy toàn bộ khu vực Jongmyo. Đứng ngay mép lan can, Yoon Taehee khẽ nhấc gót giày, giọng nói vẫn đều đều, không chút gợn sóng.

Nếu ai đó chứng kiến cảnh này, hẳn sẽ thấy vô cùng nguy hiểm. Nhưng với Yoon Taehee, kẻ đứng chênh vênh bên rìa vực, mọi thứ dường như chẳng có gì đáng bận tâm.

“Từ giờ có thể sẽ rất nguy hiểm. Nhưng qua hết hôm nay, mọi chuyện sẽ kết thúc. Dù vậy, nếu có nơi nào an toàn để lánh đi, hãy trốn đến đó. Jaegyeom cũng sẽ muốn vậy.”

Nói xong, anh tắt nguồn điện thoại. Không chút do dự, Yoon Taehee ném thẳng chiếc điện thoại ra sau lưng. Dù nó có vỡ tan hay hỏng hóc, điều đó chẳng còn quan trọng. Vì giờ đây, anh không còn nơi nào để liên lạc… và cũng chẳng còn ai sẽ gọi đến.

Một khung cảnh đêm tuyệt đẹp. Những tòa nhà chọc trời san sát. Toàn bộ Jongmyo trải rộng trong tầm mắt.

Yoon Taehee chậm rãi đeo chiếc mặt nạ lên mặt. Đó là chiếc mặt nạ Kẻ Ngốc với nụ cười méo mó đầy ám ảnh.

Gió tự do thổi qua, mát lạnh và phóng khoáng. Yoon Taehee nhắm mắt lại, để tà áo choàng đỏ tung bay theo ngọn gió từ phương xa.

“Đẹp thật.”

Một đêm thành phố đầy nguy hiểm… và rực rỡ.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo