Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần
“Anh… anh nói gì vậy? …Anh Taehee! Taehee à?”
Cuộc gọi đột ngột bị ngắt, khiến gương mặt Jeongju lập tức tái nhợt. Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng anh ta, như thể vừa nhận được một điềm báo chẳng lành.
“Ngài Jeongju, có chuyện gì vậy ạ?”
Mesani lo lắng hỏi, ánh mắt ánh lên sự quan tâm.
“Cái… cái quái gì đang xảy ra thế này…”
Jeongju lẩm bẩm, giọng run rẩy. Mấy ngày gần đây, Jaegyeom không hề về nhà, cũng không thể liên lạc được. Sự biến mất bí ẩn của cậu khiến Jeongju đứng ngồi không yên, lòng đầy lo lắng về một điều chẳng lành.
Khi nhận được cuộc gọi từ Yoon Taehee, Jeongju đã mừng rỡ khôn xiết, hy vọng sẽ có tin tức về Jaegyeom. Nhưng niềm vui ấy tan biến trong chớp mắt khi cuộc gọi kết thúc đột ngột, để lại anh ta với nỗi bất an ngày càng dâng trào. Jeongju vội vàng gọi lại, nhưng điện thoại của Yoon Taehee đã tắt nguồn. Anh ta tiếp tục thử liên lạc với Jaegyeom, nhưng cũng không có tín hiệu đáp lại.
Đúng lúc ấy, Mesani bước tới gần, giọng đầy lo âu.
“Ngài không sao chứ ạ?”
Jeongju cúi nhìn Mesani nhỏ bé và Namsaeng đang nằm bò trên đất, lòng càng thêm nặng trĩu. Nếu những đứa trẻ này cũng rơi vào nguy hiểm, anh ta biết phải làm sao đây? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?
Trong đầu Jeongju, lời của Yoon Taehee vang vọng không ngừng.
‘Từ giờ có thể sẽ rất nguy hiểm. Nhưng qua hết hôm nay, mọi chuyện sẽ kết thúc. Dù vậy, nếu có nơi nào an toàn để lánh đi, hãy trốn đến đó. Jaegyeom cũng sẽ muốn vậy.’
Jeongju thẫn thờ quay vào phòng, kéo ra một chiếc vali lớn. Hồ môn… mình có nên mở Hồ môn và lánh vào đó không? Anh ta vừa nhét đồ vào vali, vừa lẩm bẩm trong cơn hoảng loạn. Giá như có thể liên lạc được với Jaegyeom thì tốt biết bao… Nhưng nếu không thể, trốn vào Hồ môn có lẽ là lựa chọn an toàn nhất lúc này.
Trong lúc Jeongju vội vã thu dọn đồ đạc, gương mặt trĩu nặng âu lo, Mesani chạy đến bên anh.
“Ngài Jeongju, ngài đi đâu thế ạ?”
“Mở Hồ môn! Chuẩn bị mau lên!”
Jeongju ra lệnh, giọng gấp gáp.
“Dạ? Tại… tại sao ạ?”
Mesani ngơ ngác hỏi.
“Ở Sở Narye… sắp có đánh nhau.”
“Gì cơ? Vậy… còn đại nhân thì sao ạ?”
“Jaegyeom nói phải lánh đi.”
“Chỉ… chỉ có chúng ta thôi ạ?”
“Đúng vậy.”
Mesani mở to mắt, chớp liên tục trong sự bối rối. Namsaeng cũng lộ vẻ hoang mang, như thể không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Jeongju là người duy nhất sớm nhận ra tình hình nghiêm trọng đến mức nào. Anh ta tiếp tục vội vã mở tủ, lấy thêm đồ đạc.
Đúng lúc ấy, Mesani bất chợt ôm lấy cánh tay Jeongju, giọng nghẹn ngào.
“Nếu… nếu đại nhân gặp nguy hiểm thì sao ạ?”
“…Cái gì?”
“Nếu người bị thương nặng thì sao ạ…?”
“Nhưng… Jaegyeom đã nói là…”
“Nếu người định chia tay chúng ta như thế này thì sao ạ?”
Jeongju khựng lại, cúi xuống nhìn Mesani, lòng chợt dâng lên một cảm giác bất an.
“Ơ!” Đột nhiên, Namsaeng bật ra một tiếng kêu kinh ngạc, rồi há to miệng hét lên. “Thư! Có thư ạ!”
Tiếng hét bất ngờ khiến Jeongju giật mình quay lại nhìn Namsaeng.
“Cái gì? Lại đột nhiên gì nữa vậy, cậu đang nói linh tinh gì đấy!”
Bất chợt, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu Yoo Namsaeng.
‘Đó là thư tuyệt mệnh sao?’
Cách đây không lâu, Jaegyeom từng ngồi ở bàn ăn, cẩn thận viết một bức thư. Cậu đã dặn rằng nếu có chuyện gì xảy ra với mình, hãy đọc nó vào lúc đó, và cũng tiết lộ nơi cất giấu bức thư.
Đó là một chỗ mà Yoo Namsaeng không thể tự mình với tới.
“Có thư! Là thư đại nhân đã viết ạ!”
Namsaeng lặp lại, giọng đầy kích động.
“Gì cơ? Thư á?”
Jeongju và Mesani tròn mắt nhìn nhau, một linh cảm chẳng lành đồng loạt dấy lên trong lòng. Jaegyeom không phải kiểu người sẽ lặng lẽ để lại một bức thư trước khi rời đi mà không nói một lời.
“Ở đâu, nó ở đâu cơ?”
Jeongju gấp gáp hỏi.
Yoo Namsaeng lúng túng quơ quào đôi chân ngắn, dẫn đường.
“Bên… bên này ạ! Mau tới xem đi ạ!”
Jeongju và Mesani, mặt mày tái xanh, vội vàng chạy theo sau.
Lồm cồm…
“Này nhãi con! Bước nhanh lên một chút coi! Chậm thế này chắc tôi tức chết mất thôi!”
“Ối dào… tôi đi nhanh hơn thế này làm sao được nữa chứ…”
Quả thật, bước chân của Namsaeng chậm chạp như một con ba ba chính hiệu. Mesani không chịu nổi nữa, liền nhấc bổng Namsaeng lên. Namsaeng, như một chỉ huy tí hon, vừa được bế vừa chỉ đường.
“Kia kìa… cái tủ đó! Ngăn kéo thứ ba từ trên xuống ạ!”
Cả ba người quỳ xuống sàn, tụ lại quanh bức thư.
Trên cùng của bức thư là dòng chữ to như tiêu đề: [Tạm biệt]. Nét chữ nguệch ngoạc, chỗ sai chính tả, chỗ ngắt câu không đúng, nhưng vẫn toát lên sự chân thành.
Mesani nuốt nước bọt đánh ực, rồi cẩn thận nâng lá thư lên. Đây là lần đầu tiên trong đời cậu bé nhận được một bức thư. Nếu là trước đây, Mesani hẳn đã không thể đọc nổi vì không biết chữ. Cậu bé thầm cảm thấy may mắn vì đã học tiếng Hàn, rồi bắt đầu đọc từng chữ, chậm rãi và ngập ngừng.
[Có những lời tôi chưa từng nói với các cậu. Vì nếu chỉ nói miệng, sau này có thể sẽ quên mất nên tôi muốn viết ra giấy để các cậu luôn ghi nhớ. Cảm ơn vì đã luôn ở bên tôi cho đến bây giờ và xin lỗi vì tôi lại rời đi trước. Từ giờ các cậu không cần phải đợi tôi nữa.
Mesani à, hãy nghe lời Jeongju, ăn uống đầy đủ, đừng đi chân trần nữa và phải sống thật hạnh phúc nhé. Jeongju, hãy luôn cẩn thận với xe cộ, làm tất cả những điều anh muốn và sống vui vẻ nhé. Namsaeng, mày có thể tiếp tục ở lại đây, sống vui vẻ lâu dài cùng với Mesani và Jeongju. Và làm ơn hãy chăm sóc Taehee cho tôi vì Taehee là người rất quan trọng đối với tôi.
Cảm ơn vì đã cho tôi được sống đến tận bây giờ.
Tạm biệt mọi người nhé.]
…
…
…
Dù chỉ là một bức thư ngắn, nhưng từng nét chữ đều chứa đựng sự dồn nén và cẩn trọng của người viết.
“Chào… tạm biệt…?”
Mesani ngẩng đầu lên, gương mặt trắng bệch như mất hồn.
***
“Này, thôi đi được không.”
Bầu trời âm u, u ám, mùa mưa vẫn chưa dứt.
“Ngươi buồn cái gì mà buồn đến thế chứ?”
Jaegyeom vẫn đang mắc kẹt trong vực sâu của chính mình. Trong cơn mưa dai dẳng suốt bao ngày, thiếu niên cầm ô đứng đó, rồi mệt mỏi ngồi phịch xuống đất, cất tiếng hỏi.
Không phải để an ủi, cũng chẳng phải để nói rằng ‘sẽ ổn thôi.’ Đó chỉ là một câu hỏi ngây thơ, thuần túy từ một đứa trẻ.
“Ta không hiểu vì sao ngươi lại buồn đến như vậy. Hồi đó ngươi từng muốn giết Myojeong mà. Với lại, Myojeong vốn cũng là người sẽ phải chết. Dù ngươi không giết, thì hắn cũng sẽ chết thôi. Chính ngươi cũng biết khi ấy chẳng còn cách nào khác mà. Vậy sao giờ lại đau lòng đến mức này?”
Đúng là Jaegyeom từng mong Myojeong được hạnh phúc. Dù có phải chia xa, cậu cũng hy vọng ông sẽ có một gia đình trọn vẹn và vui vẻ. Cậu từng tin rằng Myojeong chắc chắn sẽ là một người cha tuyệt vời. Thậm chí, đã có lúc cậu ao ước mình được ở vị trí ấy.
Nhưng rồi Myojeong mất đi người mình yêu, và tự tay chôn cất đứa con của mình.
“Ta đã có lỗi với Myojeong, cũng như với Taehee.”
Cậu tự nhận mình không đủ tư cách để ở bên cạnh anh.
Jaegyeom hiểu rõ lý do Taehee sử dụng Hắc vong điểu. Cậu từng hứa sẽ không bao giờ dối trá hay che giấu nữa… nhưng cuối cùng, con người vẫn không thay đổi. Dù vậy, giờ đây Jaegyeom không muốn trách Taehee. Nếu đó là sự thật, chính cậu cũng mong Taehee sẽ quên nó đi.
Nhưng thiếu niên lại không thể hiểu nổi.
“Tại sao ngươi lại nghĩ mình có lỗi chứ?”
Jaegyeom vùi mặt vào đầu gối, im lặng không đáp.
“…”
Chính cậu là người đã cướp đi cha của Taehee. Chính cậu là kẻ đã phản bội Myojeong. Thế mà lại đi yêu anh ấy nữa. Với tất cả điều đó, Jaegyeom không thể tha thứ cho bản thân.
“Ngươi thấy hết rồi còn gì.”
“Biết chứ, ta đã thấy.”
Thiếu niên ngồi xổm xuống trước mặt Jaegyeom, tiếp lời.
“Nhưng… những gì ngươi thấy, đó là tất cả sao?
Ngươi vốn đã phải chết dưới tay Myojeong rồi. Có lẽ ngay từ khoảnh khắc đầu tiên hắn nhìn thấy ngươi. Nhưng Myojeong đã không giết ngươi. Không phải là không giết mà là không thể giết.
Ban đầu có thể chỉ là sự thương hại hay lòng trắc ẩn. Dù cảm xúc ấy là gì đi nữa, điều quan trọng là: Myojeong đã do dự, dù chỉ trong khoảnh khắc. Chính sự do dự nhỏ bé ấy đã thay đổi cuộc đời của hắn.
Myojeong sinh ra mang dòng máu của Bangsangsi. Ngay từ khi ra đời, vai trò đã được định sẵn. Bangsangsi là người hầu của Bổn hương, là cỗ xe và sứ giả của Bổn hương. Một khi Bổn hương mong muốn dòng chảy nào, thì Myojeong phải thực hiện điều đó.
Vì vậy, suốt cuộc đời trước đó của Myojeong, chưa một lần nào thực sự là của riêng hắn. Nhưng vấn đề là, Myojeong, gã đó, không phải là người xứng đáng để trở thành thần. Bởi vì Myojeong quá đỗi… con người. Một người quá bình thường, yếu mềm, dễ rung động trước những gì nhỏ bé và mong manh. Nếu là một Bangsangsi thực thụ, hắn lẽ ra phải sống cả đời như một cỗ xe trống rỗng.
Thế nhưng Myojeong đã nhồi nhét vào trong cái lòng trống rỗng ấy… một điều không nên có, cảm xúc mang tên ‘tình yêu’. Biết rõ là không nên, vậy mà hắn vẫn không tránh né. Đó là lựa chọn của Myojeong. Vì vậy, chuyện đó không phải lỗi của ngươi.”
Jaegyeom lặng lẽ lắng nghe, rồi lẩm bẩm.
“Vậy… ngươi muốn nói gì?”
“Myojeong chỉ là một người đã tự mình chống lại số phận thôi.”
“Là vì đã gặp Hwirim và sinh ra đứa bé… ý ngươi là vậy sao?”
“Không chỉ vì vậy.”
“…Gì cơ?”
“Hắn đã yêu ngươi mà.”
Thiếu niên nói với giọng hờ hững.
“…”
Jaegyeom ngẩng đầu lên theo phản xạ, nhìn thẳng vào thiếu niên trước mặt, thật lâu, thật lâu, ngây người…
Và vào một khoảnh khắc nào đó, khi thiếu niên thoáng liếc lên bầu trời bằng ánh mắt thờ ơ, hắn gập chiếc ô đang che cho Jaegyeom lại. Khẽ vung ô, hắn rũ sạch những giọt nước mưa.
Mùa mưa tưởng như không bao giờ kết thúc… đã chấm dứt. Không biết từ lúc nào, mưa đã tạnh.
Dưới chân đọng lại một vũng nước trong vắt. Trong vũng nước, bầu trời xanh và mây trắng trôi lặng lẽ.
Như nhìn vào một tấm gương, Jaegyeom chăm chú quan sát mặt nước… Và chợt thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình. Khi ánh mắt cậu giao với chính mình, Jaegyeom nhìn sâu vào đáy mắt.
Bên trong đó là ký ức thời thơ ấu. Là ánh mắt của Myojeong khi nhìn cậu. Khi cậu lơ lửng, treo mình nguy hiểm trên cây, ánh mắt Myojeong đã hướng lên, vững chãi và chân thành. Dưới tán cây ấy, Myojeong lặng lẽ chờ đợi cậu. Không ai biết ông đã đắn đo bao lâu chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy.
Nhưng khi Jaegyeom nhảy xuống, người đó đã đón cậu bằng vòng tay rắn rỏi, hơi ấm dịu dàng, và nụ cười hiền từ.
Cậu nhớ bàn tay múc cơm, nhớ cảm giác được đắp chăn lên tận cổ. Khi ngủ quên ở phía đầu giường lạnh, ông đã nhẹ nhàng bế cậu và đặt vào phần ấm hơn. Cậu nhớ lồng ngực ấy.
‘Đứa trẻ quý giá… con có muốn đi cùng ta không?’
“Đúng vậy.”
‘Trời lạnh rồi, về nhà thôi.’
“Đúng rồi mà…”
Từng khoảnh khắc lướt qua trước mắt.
“Myojeong… đã yêu thương mình rất nhiều.”
‘Gyeom à, con thật may mắn khi được sinh ra.’
“Myojeong đã yêu mình rất, rất nhiều…”
‘Ta mới là người có phúc, vì con không có cha mẹ để mà xa rời ta.’
“Myojeong yêu mình… rất nhiều…”
Jaegyeom khẽ mỉm cười, vô thức mỉm cười, ngẩn ngơ lặp lại lời ấy.
Và rồi, đến một lúc nào đó, giọng nói bắt đầu run lên, cằm cậu khẽ rung, nụ cười rạn nứt biến thành tiếng nức nở.
“Myojeong yêu mình rất nhiều mà…”
Dưới bầu trời xanh, Jaegyeom bật khóc nức nở.