Hỏa Hồn Novel - Chương 320

Giữa khu rừng tĩnh mịch, sáu bóng người đứng lặng lẽ, chỉ một chiếc bóng duy nhất khẽ cử động. Đó là những Linh quỷ với khuôn mặt ẩn sau lớp mặt nạ và Đoàn chủ đeo chiếc mặt nạ Kẻ ngốc kỳ dị. Paehyeon khẽ quay đầu, ánh mắt hướng về phía Đoàn chủ. Đôi mắt mờ ảo sau lớp mặt nạ chẳng để lộ chút cảm xúc nào, khiến không ai có thể đoán được suy nghĩ ẩn sâu trong tâm trí người ấy.

Một làn gió nhẹ lùa qua, mang theo tiếng lá xào xạc khe khẽ.

“Bích Tà Đoàn, hãy bảo vệ Bangsangsi.” 

Tất cả Linh quỷ đồng loạt cúi đầu.

“Đi thôi.” 

Đoàn chủ ra lệnh ngắn gọn.

Và thế là, một đêm định mệnh, nơi cuộc giao tranh giữa các thế lực bắt đầu, đã chính thức mở màn.

***

Kang Yibin ngồi lặng lẽ trong một quán cà phê cách trụ sở chính không xa, gương mặt ủ rũ, ánh mắt vô định hướng ra khung cửa sổ. Lúc này đã là tối muộn, thời khắc giao thoa giữa thứ Bảy và Chủ Nhật. Cô chống cằm, tay cầm ống hút cắm vào ly nước, ngẩn ngơ nhìn dòng người qua lại bên kia tấm kính.

Hôm nay là một ngày nghỉ hiếm hoi, nhưng lòng cô vẫn nặng trĩu. Gần đây, bầu không khí trong văn phòng chẳng chút dễ chịu.

Kang Yibin khẽ thở dài, đôi mắt cụp xuống, chìm vào suy tư.

Đã mấy ngày trôi qua mà Jaegyeom và Chủ nhiệm Yoon vẫn biệt tăm, không một lần xuất hiện tại trụ sở chính. Nếu là Jaegyeom, chuyện này có thể hiểu được vì cậu vốn thất thường, nhưng Chủ nhiệm Yoon thì khác. Dù bề ngoài trông có vẻ thoải mái, anh luôn là người nghiêm túc với bản thân và hoàn thành công việc một cách chính xác, không chút sai sót.

Vụ tai nạn trên đảo cách đây không lâu vẫn còn để lại dư âm. Sau sự kiện ấy, Yoon Taehee từng phải nhập viện một thời gian. Sự vắng mặt của anh giờ đây như một khoảng trống lớn, khiến tâm lý các thành viên đội 1 chao đảo.

‘Không phải anh ấy gặp chuyện gì rồi chứ?’

‘Không lẽ lại giống lần trước…’ 

Mấy ngày qua, cả đội 1 đều sống trong thấp thỏm, mong ngóng tin tức từ anh. Họ đã gọi hàng chục cuộc điện thoại, nhưng chiếc di động của anh vẫn im lặng, chỉ trả về tín hiệu tắt máy.

Cuối cùng, trong cơn bất an, hôm qua họ quyết định tìm đến Seok Juryeon, hy vọng có thể chủ động đi tìm Chủ nhiệm Yoon.

Nhưng câu nói của Seok Juryeon khiến tất cả chết lặng.

‘Cậu ta sẽ không quay lại nữa đâu.’ 

Bà lạnh lùng đáp.

‘…Dạ?’ 

Kang Yibin ngơ ngác thốt lên.

‘Chuyện đó… là sao ạ?’

Cô cố hỏi lại, đầu óc quay cuồng.

‘Cách đây không lâu, cậu ta nói sẽ từ chức.’

Seok Juryeon bình thản giải thích.

Kang Yibin sững sờ. Đây là lần đầu tiên cô nghe đến chuyện này. Các thành viên khác trong đội cũng tròn mắt, không thể tin vào tai mình.

Cho đến tận lúc ấy, chẳng ai nhận ra dấu hiệu gì bất thường. Mọi người vẫn trò chuyện, đùa giỡn với nhau như thường lệ. Dẫu vậy, giờ nghĩ lại, Kang Yibin chợt nhận ra giữa họ và Chủ nhiệm Yoon luôn tồn tại một bức tường vô hình, và thật ra cô chẳng hiểu gì về anh cả.

‘Không… không thể nào như vậy được.’ 

Cô lẩm bẩm, cố phủ nhận.

Các thành viên đội 1 đều không muốn tin. Dù đôi lúc anh có bóng gió về việc nghỉ việc, nhưng tất cả đều chắc chắn Yoon Taehee không phải người vô trách nhiệm, không thể đột ngột rời đi mà chẳng để lại một lời. Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra. Thế nhưng, Seok Juryeon lại tỏ ra thờ ơ trước sự ra đi của anh.

‘Vậy… tại sao ngài không giữ anh ấy lại ạ?’

Kang Yibin hỏi, gương mặt vẫn đượm vẻ hoang mang.

‘Lẽ ra ngài phải từ chối chứ ạ. Sao có thể như vậy mà không nói với chúng tôi lấy một lời…’

‘Tại sao ta phải giữ cậu ta lại?’

Seok Juryeon đáp, giọng lạnh nhạt.

‘Bộ mấy người nghĩ thiếu mỗi cậu ta là Sở Narye sẽ sụp đổ chắc?’

Seok Juryeon nói thêm rằng nếu Chủ nhiệm Yoon không quay lại, bà sẽ hoàn tất thủ tục nghỉ việc cho anh. Chỉ vậy thôi. Các thành viên đội 1 không biết nói gì hơn, lặng lẽ trở về văn phòng trong sự im lặng nặng nề.

Seok Juryeon chẳng hề tỏ ra mong muốn Yoon Taehee quay lại, cũng không chút tiếc nuối. Nhìn thái độ ấy, Kang Yibin cảm thấy một nỗi thất vọng xen lẫn phẫn nộ khó diễn tả thành lời. Cô biết rõ Yoon Taehee đã nỗ lực và cống hiến nhiều như thế nào, vậy mà bà có thể dễ dàng buông tay một người cấp dưới như vậy sao?

Nhưng ngẫm lại, cảm giác này không phải lần đầu cô trải qua.

‘Bỏ kẻ bị bắt lại, những ai còn sống thì ra đây.’ 

Cô nhớ lại câu nói lạnh lùng trong sự kiện tại Trung tâm nghệ thuật Yegwoon.

Sau vụ việc ấy, Kang Yibin đã rơi vào một giai đoạn khủng hoảng. Từ một pháp sư trừ tà đầy nhiệt huyết, cuộc sống của cô dần trở nên tĩnh lặng, nhạt nhòa như giải từng bài tập trong một cuốn sách nhàm chán.

Giữa lúc ấy, tin Chủ nhiệm Yoon lặng lẽ nghỉ việc lại đến.

Sở Narye đã bỏ rơi Yoon Taehee rồi sao? Hay giống như lần trước, lại âm thầm đẩy anh đi nơi khác…?

Suốt những năm qua, Kang Yibin luôn tự hào khi là một phần của Sở Narye. Nhưng gần đây, lần đầu tiên cô nghĩ đến việc từ bỏ. Nếu đội 1 không còn Chủ nhiệm Yoon, cô không muốn ở lại nữa. Và cô biết, những người khác trong đội cũng mang cảm giác tương tự.

Dù chỉ là đồng nghiệp, mối quan hệ giữa người với người không đơn giản như vậy. Có những sợi dây vô hình gắn kết họ với nhau.

Một cuộc sống không còn là pháp sư trừ tà thì sẽ ra sao? Kang Yibin lại thở dài, lòng trĩu nặng.

Ngay lúc đó, ngoài khung kính lớn, một bóng dáng lướt qua. Cô cau mày.

“Gì thế? Hôm nay là ngày gì vậy trời…” 

Cô lẩm bẩm.

Vừa rồi, một đám tạp quỷ cấp thấp chạy rầm rập trên đường. Đây đã là lần thứ tư trong ngày. Nếu là trước đây, dù không phải giờ làm việc, cô cũng đã lập tức lao ra đuổi bắt và thanh trừ chúng. Nhưng giờ đây, chẳng biết từ khi nào, cô lại thờ ơ với những chuyện như vậy.

Khu vực Jongmyo vốn nổi tiếng với linh lực thanh khiết mạnh mẽ, khiến ma quỷ khó lòng thoải mái hiện diện. Trong giới pháp sư, nơi này được xem như ‘vùng an toàn’, chẳng khác gì trụ sở cảnh sát.

Vì thế, các linh hồn yếu hay tạp quỷ thường chỉ dám trốn dưới lòng đất hoặc trong các tòa nhà. Vậy mà hôm nay, chúng lại ngang nhiên xuất hiện theo từng nhóm quanh khu Jongmyo, lặp đi lặp lại đến mức khiến cô bắt đầu cảm thấy bất thường.

Rõ ràng có điều gì đó không ổn, nhưng lúc này Kang Yibin chưa kịp nghĩ sâu xa.

Cô chỉ thở dài, đứng dậy bước ra ngoài. Đêm cuối tuần đã khuya.

Jongmyo, nơi tập trung nhiều công ty và tòa nhà, thường tấp nập vào ngày thường, nhưng đến cuối tuần lại vắng vẻ lạ thường.

Lặng lẽ bước đi trên con phố, Kang Yibin ngẩng đầu nhìn lên. Xa xa trong bóng tối hiện ra triền núi Bugaksan.

Nhưng rồi… trên sườn núi Bugaksan, một ánh lửa xanh lấp lóe.

“Hở?” 

Cô dụi mắt, nghi ngờ thị giác của mình.

Ngay tại vị trí đài lửa cũ, một ngọn lửa xanh rực khổng lồ bùng lên, tựa như một đám lửa hiệu đang cháy sáng.

Dù đã sống ở khu vực này mấy năm, cô chưa từng chứng kiến cảnh tượng ấy bao giờ.

Ngày xưa, trên các dãy núi từng có những đài lửa. Khi xảy ra biến cố hay nguy hiểm, người ta đốt lửa để gửi tín hiệu. Nhưng giờ đây, chúng chỉ còn là những di tích lịch sử.

“C-cái… cái gì vậy chứ…” 

Kang Yibin hoảng hốt lẩm bẩm.

Rõ ràng là một ngọn lửa xanh rực rỡ. Cô đưa mắt nhìn quanh, nhưng người qua đường vẫn vội vã bước đi, chẳng ai để ý. Điều đó có nghĩa là… chỉ mình cô nhìn thấy ngọn lửa ấy.

Trực giác mách bảo cô phải báo cáo chuyện này cho Sở Narye. Vì hôm nay là ngày nghỉ, cô không mang theo thiết bị báo động. Khi bật nguồn chiếc điện thoại từng tắt để xem phim trước đó, một loạt cuộc gọi nhỡ hiện lên.

Đều là từ các thành viên trong đội. Sắc mặt Kang Yibin tái nhợt.

Một cảm giác bất an khó tả lan tỏa trong lòng cô.

Ngay lúc ấy, một nhóm vong hồn yếu từ phía đối diện lướt qua. Đây đã là lần thứ năm trong ngày. Kang Yibin khựng lại, ánh mắt dõi theo chúng.

Chính là đám vừa nãy. Chúng dang rộng hai tay, nhảy nhót tung tăng, miệng lẩm nhẩm một bài hát học lỏm từ đâu đó, lặp đi lặp lại một câu duy nhất.

“Sở Narye sắp sụp đổ rồi đây!”

“Sở Narye sắp tận diệt đấy nha!”

“Sở Narye sắp sụp đổ rồi đây!”

“Sở Narye sắp tận diệt đấy nha!”

…Hả?

Một nỗi sợ hãi kỳ lạ trào lên trong lòng Kang Yibin. Chân cô bất giác bước về phía trụ sở chính.

May mắn thay, nơi đó không quá xa. Vượt qua quảng trường và công viên Jongmyo, cô bắt đầu chạy thẳng về hướng tòa nhà chính.

Từ đằng xa, cánh cổng lớn của Jongmyo dần hiện ra trong tầm mắt.

Giống như các miếu đường, từ đường hay trường học lâu đời khác, nơi đây có cấu trúc ba cổng, gọi là Tam Môn. Cổng ngoài của Jongmyo cũng được chia thành ba phần, phân biệt lối đi của thần linh và con người.

Trong đó, lối giữa là Thần Môn,cổng dành cho linh hồn, nơi chỉ vong hồn bước qua. Người sống tuyệt đối không được đi vào, và cánh cổng này thường luôn đóng kín.

Theo nghi lễ Đông nhập Tây xuất, người ta phải vào từ lối bên phải và ra bằng lối bên trái. Điều này cũng áp dụng cho các pháp sư trừ tà như cô.

Nhưng hôm nay… cánh cổng chính giữa, vốn phải luôn đóng kín, lại đang mở toang.

…Cái gì vậy?

Một cảm giác bất thường xâm chiếm tâm trí cô.

Kang Yibin nuốt khan, hít sâu một hơi rồi vội bước vào trong Jongmyo. Cô nhanh chóng đóng lại cánh cổng đang mở. Tiếng gỗ cũ kêu lên nặng nề, rền rĩ.

Tại sao cổng lại mở ra như vậy…? Lẽ nào có thứ gì đó đã lọt vào?

Nhưng đây là đền Jongmyo,miếu thờ hoàng tộc triều Joseon,một nơi linh thiêng dành cho người đã khuất, không phải không gian của người sống. Những thứ tà đạo không thể dễ dàng đặt chân đến đây.

Lo lắng, Kang Yibin đảo mắt nhìn quanh.

Bên trái là một ao nhỏ tĩnh lặng. Bên phải là trạm bán vé trông như một túp lều nhỏ.

Phía trước là bóng tối bao trùm, cùng con đường lát đá chạy thẳng tắp. Đường đá được chia thành ba lối, bên cạnh có một tấm biển nhỏ cắm ven đường.

[Lối đi giữa là Thần Lộ (Đường của thần linh). Xin hãy tránh đi lại.]

Theo quy tắc Tam Đạo, lối chính giữa là Thần Đạo, con đường chỉ dành cho thần linh. Điều đầu tiên một pháp sư trừ tà được dạy khi ra vào Jongmyo chính là: không bao giờ bước lên lối giữa.

Ánh mắt Kang Yibin dừng lại ở cuối Thần Lộ.

Trong màn đêm, một bóng người đang đứng đó.

Đôi mắt cô từ từ mở to. Một bóng lưng khoác áo choàng đỏ thẫm hiện lên rõ ràng. Khi cô cất tiếng gọi, người ấy chậm rãi quay đầu lại.

Một chiếc mặt nạ Kẻ ngốc méo mó đập vào mắt cô. Và thanh kiếm nắm chặt trong tay.

“…Chủ nhiệm Yoon?”



Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo