Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần
“…Chủ nhiệm Yoon?”
Kang Yibin ngập ngừng cất tiếng, giọng lạc đi vì bối rối. Bóng dáng đứng lặng trong màn tối mịt mù, khó lòng nhận rõ. Cô khép mắt lại, rồi mở ra, cố gắng điều chỉnh ánh nhìn để quan sát kỹ hơn. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, hình bóng ấy đã tan biến như chưa từng tồn tại.
“Chủ… chủ nhiệm ơi?”
Cô hoảng loạn đưa mắt nhìn quanh, nhưng chẳng còn dấu vết nào của người đó. Lẽ nào mình nhìn nhầm? Trong số những người cô quen biết, chỉ duy nhất một người từng đeo mặt nạ Kẻ Ngốc. Có thể đó chỉ là ảo ảnh thoáng qua, nhưng nếu thực sự không phải ảo giác, thì Yoon Taehee đã khoác lên mình đạo bào đỏ rực của Bích Tà Đoàn và vi phạm điều cấm, đặt chân lên Thần Lộ.
Kang Yibin run rẩy, lẩm bẩm trong ngẩn ngơ.
“Không thể nào…”
Nhưng nếu… đó không phải là ảo giác thì sao?
***
Có lẽ ban đầu, hôm nay cũng chỉ là một ngày bình thường như bao ngày khác, ít nhất là cho đến khi ánh hoàng hôn dần tắt và bóng đêm bao trùm lấy tất cả. Mọi chuyện bắt đầu trở nên kỳ lạ khi mặt trời vừa khuất dạng. Tiếng chuông điện thoại tại Phòng Tình huống của Sở Narye vang lên không ngớt. Những cuộc gọi từ khắp nơi của các pháp sư trừ tà dồn dập kéo đến, ào ạt như cơn lũ, khiến mọi hoạt động gần như rơi vào tê liệt.
Điều kỳ quái là tất cả các cuộc gọi đều mang cùng một nội dung giống hệt nhau.
“Phòng Tình huống Sở Narye xin nghe. Xin hãy trình bày vụ việc.”
“…Tôi vừa nghe được một tin đồn rất kỳ lạ.”
Lũ tạp quỷ ngoài đường phố rỉ tai nhau rằng.
“Tối nay Sở Narye sẽ sụp đổ.”
Nghi ngờ có điều bất thường, các pháp sư trừ tà lập tức bắt giữ vài linh hồn để tra hỏi. Họ gặng hỏi nguồn gốc của tin đồn ấy, nhưng câu trả lời nhận được chỉ vỏn vẹn.
‘Chỉ là lời đồn mà thôi.’
Tối nay, Sở Narye sẽ sụp đổ.
Tin đồn quái gở ấy, hay nói đúng hơn là những lời lẽ hoang đường làm xáo trộn lòng người, bắt nguồn từ đám linh hồn.
Người đứng sau mọi chuyện chính là Saero.
Saero, kẻ sở hữu tài năng kết nối rộng khắp trong giới linh giới, đã triệu tập những linh hồn quen biết và lan truyền một câu chuyện. Rằng Bangsangsi đời trước không chỉ là thần của riêng con người hay linh hồn, mà là vị thần thống trị cả hai cõi. Thế nhưng, Sở Narye hiện tại đang che giấu sự thật này, khiến trật tự rơi vào hỗn loạn. Vị Bangsangsi đích thực chính là Đoàn chủ của Bích Tà Đoàn, và sẽ sớm trở thành chủ nhân mới của Sở Narye.
Nhưng điều khiến tin đồn ấy lan xa chính là nhờ công sức của lũ miêu yêu.
“Các bạn ơi, nhờ cậy cả nhé!”
Saero nói, giao phó cho chúng nhiệm vụ truyền bá câu chuyện rộng rãi nhất có thể.
Miêu yêu vốn nhanh nhẹn, mỗi con lại có địa bàn hoạt động riêng, khiến chúng trở thành phương tiện truyền tin lý tưởng.
“Tôi nói này, mấy bạn miêu yêu à? Có nghe không vậy…?”
Chỉ tiếc rằng, chúng chẳng dễ sai khiến.
Đám miêu yêu lơ đễnh, vừa gãi tai bằng chân sau vừa nghe qua loa. Người đánh thức sự thờ ơ ấy chính là Mập, thủ lĩnh ngõ Sungindong.
“Như các ngươi biết đấy, cách đây không lâu, các ngài của Bích Tà Đoàn đã bảo vệ đồng chí Kim Tròn Vo, kẻ bị áp bức như chúng ta. Nếu không có các Linh quỷ cao cấp ấy, chúng ta đã bị vu oan là lũ ăn gan người, bị trục xuất khỏi đây, hoặc bị đám pháp sư trừ tà của Sở Narye tiêu diệt sạch sẽ rồi!”
Vừa dứt lời, Mập vung đuôi, liếc mắt sắc lẹm về phía lũ miêu yêu.
“Vì vậy, chúng ta phải báo đáp ân nghĩa ấy!”
Lời kêu gọi của Mập dường như phát huy tác dụng. Cả đám miêu yêu đồng loạt ‘meo~’ một tiếng, rồi bật dậy, lao vút vào những con hẻm tối tăm, chật hẹp, mang theo lời đồn lan khắp mọi nơi.
Câu chuyện khởi đầu từ lời truyền miệng nhanh chóng lan rộng giữa các linh hồn có ý thức. Khi truyền qua những linh hồn ôm mối hận với Sở Narye, nội dung dần bị thổi phồng. Cuối cùng, tin đồn biến đổi thành:
‘Bangsangsi sẽ lật đổ Sở Narye để trừng phạt loài người và đứng về phía linh hồn.’
Đám tạp quỷ và oán quỷ vô tri chỉ nhặt nhạnh mẩu tin, ngâm nga như một bài đồng dao.
“Sở Narye sắp sụp đổ rồi.”
“Sở Narye cũng tới hồi kết rồi.”
“Bangsangsi đã trở lại.”
Ban đầu, người ta có thể chỉ xem đây là lời đồn nhảm. Nhưng đúng lúc ấy, một ngọn lửa xanh bùng lên tại vọng đài. Ngọn lửa kỳ bí, bắt nguồn từ đỉnh núi, vô hình với mắt thường của người phàm. Lửa xanh lượn lờ mang đến nỗi sợ vô hình cho kẻ sống, nhưng lại là sự tôn nghiêm kỳ lạ đối với kẻ chết, như một tín hiệu báo trước đại họa.
Cùng thời khắc ấy, một lá thư nặc danh bay tới Sở Narye. Nội dung chỉ vỏn vẹn tám chữ Hán, nguệch ngoạc vội vàng.
方相氏 再臨於穢土
[Bangsangsi sẽ trở lại chốn ô uế này.]
Nhận thấy Bích Tà Đoàn đã áp sát, Sở Narye lập tức ban bố tình trạng khẩn cấp. Ưu tiên hàng đầu là bảo vệ an toàn cho dân chúng và giữ vững đền Jongmyo. Nếu cuộc tấn công của Bích Tà Đoàn là thật, ngay cả những người dân vô tội không hay biết gì cũng có thể bị cuốn vào lốc xoáy.
Khu vực quanh đền Jongmyo nằm giữa lòng Seoul, bao bọc bởi vô số cao ốc và khu thương mại. Để ngăn ngừa thảm họa lan rộng và che giấu vùng tuyệt mật này khỏi ánh mắt công chúng, Sở Narye quyết định phong tỏa toàn bộ khu vực.
Ban Thanh tẩy và Ban Bùa chú phối hợp dựng lên kết giới khổng lồ bao trùm đền Jongmyo cùng khu vực lân cận. Kết giới như tấm màn trong suốt phủ xuống, khiến người ngoài không thể thấy bất kỳ diễn biến nào bên trong.
Đây là sự kiện chưa từng có trong lịch sử Sở Narye. Với quy mô quá lớn, hơn một trăm người đã được huy động cùng lúc để tham gia.
Trong khi Ban Thanh tẩy và Ban Bùa chú lo phòng thủ, các trưởng ban từ mọi đơn vị khẩn cấp hội họp để đối phó với cuộc tấn công từ Bích Tà Đoàn. Các cơ quan chính phủ liên quan cũng được yêu cầu hỗ trợ. Lệnh tổng động viên được ban bố, triệu tập tất cả pháp sư trừ tà, trừ phụ nữ mang thai, trẻ vị thành niên, học viên và thực tập sinh.
Ban Thanh tẩy phụ trách hỗ trợ y tế. Ban Ám hành đảm nhận giám sát và yểm hộ. Ban Bùa chú cung cấp năng lượng phép thuật. Ban Tế cụ lo hậu cần.
Trong tình thế có thể leo thang thành chiến tranh toàn diện, vai trò quan trọng nhất thuộc về Ban Trục dịch, đơn vị tác chiến chủ lực.
Sau cuộc họp, Seok Juryeon triệu tập toàn bộ pháp sư trừ tà cấp trưởng nhóm của Ban Trục dịch. Tất cả đều có mặt, trừ một người duy nhất: Yoon Taehee.
Chỉ thiếu một người, nhưng khoảng trống ấy nặng nề đến lạ. Chủ nhiệm của mỗi bộ phận luôn là trụ cột, và người giữ vị trí ấy tại Ban Trục dịch còn được xem là ứng cử viên kế nhiệm thủ lĩnh tương lai.
Các chủ nhiệm khác bối rối, không hiểu sao Chủ nhiệm Yoon lại vắng mặt. Nhưng Seok Juryeon không hề nhắc đến Yoon Taehee, như thể người ấy chưa từng tồn tại từ đầu.
***
Kết thúc cuộc họp với các chủ nhiệm, Seok Juryeon bước về phòng sở trưởng. Dọc theo hành lang dài, bà đẩy cửa bước vào.
Trái ngược với không khí căng thẳng tại trụ sở chính, nơi đây như một cõi biệt lập, yên bình và tĩnh lặng đến lạ thường.
Lúc ấy, Sở trưởng đang đứng ngoài sân, ngẩng đầu ngắm bầu trời đêm trong trẻo, dáng vẻ như đang chờ đợi ai đó.
Sở trưởng khoanh tay sau lưng, mắt dõi theo những vì sao, khẽ lên tiếng.
“Con à, đến rồi đấy sao.”
Seok Juryeon cúi đầu, nhìn bóng lưng Sở trưởng.
“Có vẻ bên ngoài đang rất náo loạn.”
“Bích Tà Đoàn hình như đang nhắm vào trụ sở chính.”
Seok Juryeon điềm tĩnh báo cáo tình hình. Một lá thư nặc danh đã đến, thông báo Bangsangsi sẽ trở lại, và Bích Tà Đoàn dường như sắp ra tay. Sở trưởng mỉm cười nhẹ.
“Bangsangsi trở lại, à…”
Sở trưởng lẩm bẩm như tự nói với mình.
“Ta đã cho cơ hội rồi mà…”
Sở trưởng tiếp tục thì thầm những lời khó hiểu, rồi bước đi. Seok Juryeon lặng lẽ theo sau. Lên hiên nhà, vào phòng, Sở trưởng ngồi xuống trước bàn trà, rót một chén cho Seok Juryeon.
“Con à.”
“Dạ.”
“Con còn nhớ không?”
Sở trưởng nâng chén trà, giọng trầm tĩnh.
“Khi ấy cũng có ngọn lửa xanh ấy.”
Seok Juryeon, đang quỳ trước Sở trưởng, khẽ ngẩng lên, thoáng sững sờ. Ngọn lửa xanh, điềm báo từ lời tiên tri cổ xưa mà bà đã vô tình quên lãng.
“Đừng lo. Lần này cũng sẽ không có chuyện gì lớn đâu.”
Sở trưởng khẽ nói, nhấp một ngụm trà.
Một khoảng lặng trôi qua. Tiếng côn trùng đêm rả rích vang lên từ đâu đó. Rồi, như chợt nhớ ra, Sở trưởng tiếp lời.
“À, nhưng mà, Juryeon à.”
“Vâng.”
“Con có biết ai là chủ nhân của Bích Tà Đoàn không?”
Seok Juryeon khựng lại, ngẩng lên. Ánh mắt họ chạm nhau.
“… ”
Im lặng bao trùm một khoảnh khắc.
“Tôi…”
Sau hồi lâu, Seok Juryeon mới mấp máy môi, giọng khô khốc.
“Tôi… không biết.”
Sở trưởng lặng lẽ nhìn bà, ánh mắt như muốn hỏi: ‘Con thật sự không biết sao?’ Đôi mắt sâu thẳm ấy như xuyên thấu lòng người, khiến Seok Juryeon bất giác cúi đầu.
Ngay từ trước khi vào phòng, tim bà đã đập loạn. Dù cố giữ vẻ bình tĩnh, tay bà vẫn đẫm mồ hôi. Ngược lại, Sở trưởng vẫn điềm nhiên từ đầu đến cuối.
Trên bàn trà, Sở trưởng đặt xuống một mảnh gỗ dài, dẹt, phát ra tiếng ‘cạch’ nhẹ.
Khoảnh khắc ấy, mắt Seok Juryeon khẽ mở to.
“Ta thì biết đấy.”
Sở trưởng nói, giọng trầm lắng. Mảnh gỗ nhẵn bóng không mang bất kỳ chữ nào, nhưng Seok Juryeon lập tức nhận ra. Nếu lật lại, chắc chắn sẽ thấy một cái tên khắc bên dưới.
“Ta biết ai là kẻ đang mạo danh Bangsangsi.”