Hỏa Hồn - Chương 322

Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần

Một làn gió lạnh buốt tràn qua khu rừng trong khuôn viên, nơi bóng tối sâu thẳm đang bao trùm. Khi tình trạng khẩn cấp được ban bố, lực lượng Sở Narye nhanh chóng được chia thành ba nhóm. 

Nhóm 1 đảm nhiệm bảo vệ công viên Jongmyo, quảng trường và vùng xung quanh. Nhóm 2 được bố trí quanh khu chính điện, trong khi Nhóm 3 đóng quân bên trong trụ sở Sở Narye.

Tại khu chính điện rộng lớn và trang nghiêm, hàng loạt pháp sư trừ tà đã xếp thành đội hình sẵn sàng. Cánh cổng thứ hai mươi của chính điện, một lối vào vô hình với mắt thường, chính là đường dẫn đến Sở Narye, đồng thời là cửa ngõ then chốt. 

Vì thời điểm và địa điểm xảy ra cuộc tấn công vẫn là ẩn số, khu chính điện Jongmyo trở thành mục tiêu cần bảo vệ hàng đầu. Nếu Nhóm 1 ở vòng ngoài bị xuyên phá, Đoàn Bích Tà sẽ tràn vào Jongmyo. Và nếu Nhóm 2 tại chính điện cũng thất thủ, lũ ác quỷ sẽ đặt chân vào sâu trong Sở Narye. Để ngăn chặn kịch bản này, việc phong tỏa lối vào và chặn đứng sự xâm nhập từ bên ngoài là ưu tiên tuyệt đối lúc này.

Lee Youngshin, chủ nhiệm Ban Tế cụ, cùng các thành viên trong đội đang di chuyển quanh khuôn viên, tỉ mỉ sắp đặt các tế cụ. Đội 1 của Ban Tế cụ từ lâu đã mang tiếng là nhóm yếu nhất trong bộ phận, thậm chí bị chỉ trích là không xứng đáng với vị trí của mình. Nhưng hôm nay, mọi chuyện đã khác. Khi nói đến việc phát huy tối đa hiệu quả của tế cụ, không đội nào sánh bằng họ. Với vẻ mặt nghiêm nghị chưa từng thấy, Lee Youngshin và đồng đội miệt mài làm việc quanh các công trình trong khuôn viên.

Lee Youngshin dồn hết giác quan vào từng động tác, cẩn thận đặt những mảnh bùa nhỏ ở các góc bậc thềm và buộc dây thừng quanh những cột trụ vững chãi. Anh còn dùng mực đỏ đóng dấu khắp nơi, để lại những dấu vết rõ ràng. Mọi thứ đều nhằm mục đích giăng bẫy trên các tuyến đường trọng yếu, tạo nên một mạng lưới phòng thủ giống như tấm lưới nhện để đối phó với cuộc xâm nhập của Đoàn Bích Tà.

Đội 1, vốn nổi tiếng với những cuộc trò chuyện rôm rả, giờ đây chìm trong im lặng. Tất cả đều lặng lẽ vì họ hiểu rằng một trận chiến đang đến rất gần. Lee Youngshin, với sự nghiêm túc hiếm có, nhận thức rõ rằng không ai biết cuộc tấn công sẽ bắt đầu từ đâu hay vào lúc nào.

Suốt quá trình làm việc, nỗi sợ hãi âm thầm len lỏi trong lòng các thành viên. Họ luôn thấp thỏm, lo lắng rằng Đoàn Bích Tà có thể bất ngờ xuất hiện bất cứ lúc nào. Cuối cùng, mọi thứ cũng hoàn tất, và đã đến lúc trở về khu chính điện.

Họ lặng lẽ quan sát xung quanh, cẩn thận quay lại con đường vừa đi qua. Bỗng nhiên, quản lý Park dừng bước và hét lớn.

“Á!”

“Gì, gì vậy?!”

“Chuyện gì thế!!!”

Tiếng hét bất ngờ khiến cả nhóm giật mình, tim như nhảy khỏi lồng ngực.

Lẽ nào là Đoàn Bích Tà?! Và chúng lại xuất hiện ngay trước mặt chúng ta đầu tiên sao?!

“Tôi để quên điện thoại ở phòng Nhạc công rồi.” 

Quản lý Park ngượng ngùng thú nhận, tay gãi đầu.

“…”

“…”

“…”

Vì gây hoảng loạn không đáng có, cậu ta lập tức bị cả nhóm ‘hội đồng’ bằng những lời trách móc. Tội của cậu ta là làm mọi người thót tim chỉ vì một chuyện cỏn con. 

Với đôi mắt rưng rưng, quản lý Park cầu xin.

“Có thể… đi cùng tôi lấy điện thoại được không? Một mình tôi sợ lắm…”

Nhìn vẻ mặt đáng thương ấy, cả nhóm chỉ biết thở dài ngao ngán. Dù sao, khẩu hiệu của Đội 1 Ban Tế cụ vẫn là ‘Tình yêu của chúng ta là bất diệt ♡.’ Thế là, để lấy lại chiếc điện thoại, cả đội khoác tay nhau, miễn cưỡng quay ngược đường cũ.

Băng qua khuôn viên tối đen như mực, họ cảm giác như đang lạc trong một khu rừng sâu không ánh sáng. Lee Youngshin và các thành viên dừng lại khi đến gần khu vực trung tâm nhất của khuôn viên. Phòng Nhạc công, nằm cạnh Yeongnyeongjeon, là nơi các nhạc công nghỉ ngơi và luyện tập trong các nghi lễ. Cấu trúc của nó hoàn toàn mở, bốn phía không có vách ngăn.

May mắn thay, khi nhìn quanh, họ không thấy bóng dáng ai. Đang thở phào nhẹ nhõm và khoác tay tiến về phía phòng Nhạc công, bỗng một tiếng sột soạt vang lên từ bụi rậm phía sau. Ngay lập tức, một thứ gì đó lao ra.

“UaaaAAAHHH—!”

Do đang khoác tay nhau, cả nhóm đồng loạt ngã nhào về phía sau. Lee Youngshin là người đầu tiên bật dậy. Nếu đó thật sự là Đoàn Bích Tà, các thành viên sẽ rơi vào nguy hiểm. Dù không thuộc đội chiến đấu, anh vẫn là một chủ nhiệm. Tuy ít khi đối mặt trực tiếp với quỷ hồn, khả năng của anh không hề thua kém phần lớn pháp sư trong Ban Trục dịch. Anh có thể cầm cự vài phút cho đến khi đội tiếp viện từ chính điện đến.

“Các cậu chạy đi! Để đây tôi lo…”

Lee Youngshin đứng phắt dậy, dang tay che chắn cho đội, nhưng đúng lúc ấy…

“Hử?”

“Ưm?”

Thứ lao ra từ bụi cây hóa ra là… một đứa trẻ. Một cậu bé với mái tóc đầu nấm trông như đội mũ bảo hiểm, đôi mắt tròn xoe ngước nhìn Lee Youngshin. Dáng người nhỏ bé ấy đeo sau lưng một cây huyền cầm lớn hơn cả cơ thể mình. Lee Youngshin và cả đội sững sờ tại chỗ.

“Bị giật mình hở?”

Cậu bé chớp mắt vài lần, rồi nở nụ cười toe toét.

“Thế thì, cháu xin lỗi nhé.”

Nó quay sang các thành viên, cười rạng rỡ. Gương mặt căng thẳng của Lee Youngshin dần giãn ra. Đứa trẻ trông như học sinh mẫu giáo, hai răng cửa bị rụng tạo nên nụ cười đáng yêu không cưỡng nổi.

Trời đất… suýt nữa ngất… hóa ra chỉ là một đứa trẻ…

“Xin chào! Cháu tên là Yeonok ạ~!”

Dù phát âm hơi ngọng, cậu bé vẫn rất lễ phép, vẫy tay chào kèm nụ cười. Nụ cười lộ răng sún cùng má lấm tấm tàn nhang khiến nó trông càng tinh nghịch. Lee Youngshin, vốn rất yêu trẻ con, bối rối đến mức lắp bắp đáp lại.

“Ch-chào… cháu…”

“Chị ơi! Tên chị là gì vậy?”

“Hử? Tên… chị á? À… chú là… Lee… Lee Youngshin…”

Ngay khoảnh khắc đó, trợ lý Shin vội nắm chặt tay Lee Youngshin. Anh quay sang, bắt gặp ánh mắt của trợ lý Shin như muốn hét lên: ‘Anh có tỉnh táo không vậy?!’

“Là Đoàn Bích Tà đấy! Chính là Đoàn Bích Tà!”

Trợ lý Shin thì thầm gấp gáp, cố giữ giọng thật thấp. Lee Youngshin lập tức tỉnh ngộ, mặt cắt không còn giọt máu. Thật khó tin một người cẩu thả như vậy lại làm chủ nhiệm. Pháp sư trừ tà tuyệt đối không được phép tiết lộ tên thật hay danh tính cho quỷ, vậy mà anh vừa thốt ra tên mình trước một con quỷ.

Trời ơi…

Lee Youngshin chết lặng, vội vàng che miệng. Anh ta lập tức nhìn xuống chân đứa bé. Không có bóng.

Trí óc sắc bén và vẻ ngoài giống người đến mức nếu không để ý kỹ dưới chân, ai cũng sẽ lầm tưởng đó là người thật. Đứa trẻ trước mặt họ chính là một linh quỷ cấp cao, thứ mà họ chỉ từng nghe qua tin đồn.

Xét theo logic, một đứa trẻ đang rụng răng, lang thang một mình không người lớn đi kèm, vào giờ này, tại nơi này, là điều hoàn toàn bất thường. Hơn nữa, đây là khu vực được bảo vệ bởi kết giới của Jongmyo.

“Đừng bị lừa. Nó không phải người đâu.”

Trợ lý Shin thì thầm cảnh báo, ánh mắt lộ rõ vẻ hoảng hốt khi nhìn chằm chằm vào đứa bé.

Tương truyền, Đoàn Bích Tà là đám ác quỷ kinh hoàng từng quét sạch chi nhánh Gyeongju và Gongju. Vậy mà giờ đây, chứng kiến một con quỷ mang hình hài một đứa trẻ nhỏ bé thế này, thật khó mà tin nổi. Đặc biệt, cậu bé không hề toát ra chút tà khí hay sát ý nào thường thấy ở ác quỷ.

“Có vẻ nó bị lạc một mình. Đây là cơ hội của chúng ta.”

Trợ lý Shin thì thầm nhanh vào tai anh ta, đồng thời ra hiệu bằng cằm.

“Anh dùng Pin Ẩn Luân đi! Em sẽ trói nó bằng dây. Rồi chúng ta chạy ngay!”

Đứa nhóc trông vô hại thế kia mà là thành viên của Đoàn Bích Tà sao…?

“Nhanh lên! Sao anh còn chưa ném Pin Ẩn Luân?!”

Bị Shin hối thúc, Lee Youngshin giả vờ lục túi.

“À, biết rồi… nhưng… dùng Pin Ẩn Luân với một đứa bé nhỏ xíu thế này thì hơi…”

Lại bắt đầu rồi, lại nữa rồi!

Các thành viên ôm đầu ngao ngán. Đúng là phát điên mất thôi.

“Nếu anh yêu trẻ con đến thế thì nghỉ làm pháp sư đi, qua làm giáo viên mầm non cho xong!”

Nhanh lên!!! Trợ lý Shin trợn mắt gằn giọng, giục giã đầy căng thẳng. Nhưng như dự đoán, Lee Youngshin vẫn chần chừ. Giữa tình thế khẩn cấp, sự do dự của chủ nhiệm khiến trợ lý Shin chỉ muốn bật khóc vì tức giận.

“Trời đất, đến cả mấy con quỷ thế này mà cũng không dứt khoát được thì làm sao?!”

Quản lý Park cũng thở hổn hển, đập ngực tức tối.

“Thật không chịu nổi! Lần trước cũng thế, giờ lại thế, lại nữa rồi!”

Bỗng nhiên, một cảm giác kỳ lạ thoáng qua trong tâm trí mọi người, như thể một ký ức mơ hồ vừa lướt qua.

“…Lại nữa rồi sao?”

“…Lại nữa.”

Các thành viên ngừng nói, nhìn nhau đầy nghi hoặc.

“…”

“…”

“…”

Khoan đã… trước đây từng xảy ra chuyện như thế này sao?

Quản lý Park đột nhiên đứng yên. Lee Youngshin cũng hóa đá, vẻ mặt mơ màng. Gì vậy chứ? Cảm giác như từng trải qua rồi… Rõ ràng có gì đó… nhưng không tài nào nhớ ra…

“Chậc, cái gì vậy? Như có điều gì đó…”

“Tôi cũng thấy thế… rốt cuộc là gì nhỉ…”

Cả nhóm chìm vào cảm giác déjà vu kỳ lạ, nhìn nhau với ánh mắt đầy dấu hỏi. Và đúng lúc ấy, Yeonok đã kịp cầm huyền cầm, chỉnh tư thế ngay ngắn.

“Bây giờ! Hãy lắng nghe phần biểu diễn tuyệt vời của bé Yeonok nào~!”

Ngay khi cậu bé ngồi xuống trước cây huyền cầm, luồn cần dạo qua dưới dây đàn… thì từ phía sau điện Yeongnyeongjeon, một đám pháp sư trừ tà bất ngờ ùa đến. Trong số đó có các pháp sư từ Ban Trục dịch, với quân số lên đến hàng chục người.

“Chuyện gì đang xảy ra thế này?!”

Những pháp sư đang chờ lệnh ở chính điện cảm nhận được sự bất thường, lập tức chạy tới.

Ting… Ting…

Và ngay khoảnh khắc ấy, tiếng đàn của Yeonok bắt đầu vang lên.



Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo