Hỏa Hồn - Chương 323

Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần

Tiếng đàn của Yeonok réo rắt vang lên, kéo theo một luồng không khí u hoài, bí ẩn. 

Mọi thứ trước mắt dần trở nên mờ mịt, như thể cả thế giới đang chìm vào một cơn ảo giác không lối thoát. Một lực hấp dẫn khổng lồ, vô hình mà nặng nề, đè ép lên toàn thân, khiến người ta không thể kháng cự. 

Âm thanh bi ai từ cây huyền cầm len lỏi qua từng ngóc ngách tâm trí, sắc bén như những mũi dùi vô tình đâm thẳng vào màng nhĩ. Giai điệu ấy khơi dậy những nỗi hoài niệm không tên, lôi kéo tất cả vào một địa ngục trần gian, nơi ký ức đau thương từ quá khứ trỗi dậy như chất độc, gặm nhấm tinh thần từng chút một. 

Những pháp sư trừ tà yếu đuối về tâm hồn rên rỉ trong đau đớn, lần lượt gục ngã xuống đất. Đa số còn lại hoặc nôn thốc nôn tháo dữ dội, hoặc rơi vào trạng thái hoảng loạn tột độ, hoàn toàn mất kiểm soát trước cơn tổn thương tinh thần nghiêm trọng.

Giữa cơn đau đầu dữ dội, Lee Youngshin ôm chặt miệng, cố gắng kìm nén sự giày vò trong đầu. Đột nhiên, một giọng nói lạ lùng xuyên qua tâm trí rối bời của anh, vang vọng giữa khung cảnh hỗn loạn.

“Yeonok của chúng ta chơi đàn cũng giỏi quá.”

Rồi tiếp theo là một câu ra lệnh nhẹ nhàng.

“Thế là đủ rồi.”

Bản nhạc u uất, thê lương dần lắng xuống, tan biến vào không gian tĩnh lặng.

“Chị Đoàn chủ đến rồi~!”

Yeonok vừa đắm chìm trong từng cung đàn, ngẩng đầu lên, nở một nụ cười tươi rói rạng ngời. Người được gọi là ‘chị Đoàn chủ’ dang rộng đôi tay, đứng đó như sẵn sàng chờ đợi. Như đã mong mỏi khoảnh khắc này từ lâu, Yeonok lập tức nhảy tót vào lòng người ấy. ‘Chị Đoàn chủ’ thuần thục ôm trọn cô bé trong vòng tay, động tác tự nhiên như một thói quen đã khắc sâu qua thời gian.

“Em chơi hay không? Nói là hay đi mà” 

Yeonok ôm lấy cổ ‘chị đoàn chủ’, giọng nũng nịu đầy trẻ con.

“Yeonok của chúng ta là giỏi nhất luôn. Ăn cái gì mà vừa khỏe vừa dễ thương thế hả? Nè~ Yeonok làm hết luôn nè~”

“Vậy giờ Yeonok về đứng cạnh Daga đi nhé?”

Giữa những tiếng rên rỉ thống khổ vang vọng khắp nơi, giọng nói ngọt ngào ấy nổi lên, khác biệt đến lạ thường. Một cảm giác quen thuộc thoáng qua trong tâm trí Lee Youngshin: Mình đã nghe giọng này ở đâu đó… chắc chắn biết người này.

Anh ta nghiến chặt răng, gồng mình mở to mắt. Ý thức dần trở lại, dù chỉ còn chút sức lực sót lại, anh ta vẫn gượng ngẩng đầu lên. 

Ở chính giữa phòng Nhạc công, nơi không có tường che chắn, anh ta trông thấy một người đang ôm đứa trẻ bằng một tay. Lee Youngshin dụi mắt, không dám tin vào cảnh tượng trước mặt: một chiếc áo choàng đỏ khoác ngoài bộ vest, cùng chiếc mặt nạ Kẻ ngốc.

“Chào~”

***

Trước khi đặt chân vào khuôn viên Jongmyo, Yoon Taehee phát hiện ba pháp sư trừ tà thuộc Ban Ám hành đang tuần tra xung quanh khu vực. Đeo chiếc mặt nạ Kẻ ngốc, anh bất ngờ xuất hiện ngay trước mặt họ.

“Các anh vất vả rồi.”

Ba pháp sư giật mình, vội lùi lại một bước, ánh mắt lóe lên vẻ cảnh giác. Nhưng khi nhận ra chiếc mặt nạ quen thuộc, họ dường như hiểu rằng đây là đồng nghiệp cùng ngành, sự đề phòng phần nào dịu xuống. 

Họ biết người trước mặt là pháp sư trừ tà thuộc Ban Trục dịch, nhưng không nhận ra đó chính là Chủ nhiệm Yoon Taehee. Ngay sau lời chào, Yoon Taehee đột ngột kêu lên.

“Ơ! Trên trời kìa…!”

Vừa dứt lời, anh giơ tay chỉ về một hướng phía sau lưng họ. Theo phản xạ, cả ba lập tức quay đầu nhìn theo. Ngay khoảnh khắc ấy, một luồng sức mạnh khủng khiếp từ phía sau đánh thẳng vào gáy từng người. Thủ phạm là Heukje, kẻ đang ẩn mình trong bóng tối dưới chân tường.

“Ưm!”

Cả ba không kịp phản ứng, lập tức mất ý thức và ngã gục tại chỗ. Yoon Taehee bình thản bước đến gần những cơ thể bất động. Anh quỳ một gối xuống, lục lọi trong túi áo khoác và các túi khác trên người họ, nhanh chóng tìm thấy chiếc thẻ ra vào dạng dây đeo cổ. 

Với vẻ mặt lãnh đạm, anh ném chiếc thẻ vừa lấy được sang một bên, đứng dậy, khẽ hất cằm rồi dùng mũi giày đá nhẹ vào hai người, nói.

“Giờ có thể vào được rồi.”

Heukje tiến tới, làm sâu thêm cơn mê của ba người vừa ngất. Sau đó, Heukje, Saero và Paehyeon lần lượt chiếm lấy thân xác của từng người. 

Saero nhăn nhó, tỏ vẻ như đang mặc một bộ đồ không vừa ý.

“Thưa Đoàn chủ, nhất định phải làm đến mức này sao?”

Thấy Saero nhăn mặt như sắp khóc vì bộ đồ không ưng, Đoàn chủ mỉm cười nhẹ.

“Cố chịu chút thôi.”

Chiếc thẻ đeo cổ do Ban Bùa chú phát hành mang sức mạnh của một lá bùa hộ thân, ngăn chặn quỷ ám hay nhập xác. Khi còn đeo thẻ, quỷ không thể xâm nhập vào cơ thể. Loại bùa này đủ mạnh để khiến việc nhập xác trở nên vô cùng khó khăn đối với quỷ.

“Nếu không làm vậy, cho dù là các cậu, cũng không thể trụ nổi đâu.”

Jongmyo, nơi lưu giữ bài vị của các vị vua và hoàng hậu, đồng thời là điện thờ tổ tiên quốc gia thời Joseon, hiện đang được bảo vệ bởi một kết giới kiên cố. Nếu một linh hồn bất cẩn bước vào khuôn viên, nó sẽ nhanh chóng suy kiệt. Vì là Linh quỷ cấp cao, chúng mới chịu đựng được phần nào, nhưng thời gian cũng không nhiều.

Mục tiêu là gian thứ hai mươi trong Chính điện. Để đến được đó, ba Linh quỷ phải mở đường.

“Đi thôi.”

Cũng đúng lúc ấy, tiếng huyền cầm từ xa vọng đến, rồi dần im bặt. Khi khúc nhạc chấm dứt, ngoại trừ những pháp sư đã bất tỉnh, những người còn lại gượng dậy trong khó khăn.

Đoàn chủ, vừa đứng giữa phòng Nhạc công không tường bao, bất ngờ xuất hiện trên mái ngói cao. Tiểu quỷ chơi đàn bên cạnh cũng đã biến mất không dấu vết.

Lee Youngshin, đang nằm rên rỉ trên đất, ngẩng đầu lên. Kẻ ngốc? Không thể nào… Ánh mắt sau chiếc mặt nạ chạm thẳng vào anh ta. Khi nhận ra Lee Youngshin, Yoon Taehee giơ tay lên gần vai, khẽ vẫy ngón tay.

“Chào?”

Giọng nói ấy lạnh lùng và hờ hững đến lạ. Không thể tin rằng đây là cùng một người đã nói chuyện dịu dàng với đứa trẻ lúc nãy, bởi giờ đây giọng điệu không còn chút hơi ấm nào.

Lee Youngshin vô thức mở miệng, vẻ mặt sửng sốt.

“…Chủ nhiệm Yoon?”

Dù mạch máu trong mắt đã vỡ, trán căng lên vì áp lực, ý thức của anh ta vẫn khá tỉnh táo. Trong khi hầu hết pháp sư khác chưa thể hoàn hồn, sự gắng gượng của anh ta khiến người ta phải nể phục. Bình thường trông có vẻ ngờ nghệch, nhưng giờ mới thấy đúng là cấp chủ nhiệm.

“Ch-chuyện gì đang xảy ra thế? Tại sao… cậu lại…”

Ngay lúc đó, Yoon Taehee, đứng trên đỉnh mái, bước ra phía trước. Mỗi bước chân trên ngói phát ra tiếng lách cách rõ ràng. Tất cả ngẩng đầu, im lặng nhìn anh dưới ánh trăng.

Yoon Taehee chỉnh lại chiếc mặt nạ bằng một tay, rồi từ từ giơ thanh kiếm trong tay kia lên.

“Tôi chỉ nói một lần, nên hãy nghe cho rõ.”

Anh chỉ kiếm về phía trước, chậm rãi nói.

“Từ đây… đến đây.”

Yoon Taehee nhìn xuống các pháp sư đang bố trí quanh phòng Nhạc công, chỉ định một đoạn khá rộng. Sau khi kẻ một đường thẳng bằng mũi kiếm, anh đột ngột nói thêm.

“Tôi sẽ truyền quỷ khí vào kiếm rồi chém ra.”

Cái gì? Lee Youngshin há hốc miệng, ngơ ngác.

“Đã tử tế nói trước sẽ đánh vào đâu rồi, mà nếu không tránh được thì đúng là ngu ngốc, đúng không?”

Nói xong, Yoon Taehee rút vỏ kiếm, ném mạnh ra sau, rồi lập tức vung kiếm xuống.

Rầm rầm rầm!

Quỷ khí dồn nén trong thanh kiếm tỏa ra theo hình lưỡi liềm. Vì đã được ‘thân thiện báo trước’, phản xạ tự nhiên khiến tất cả hành động trước khi kịp suy nghĩ. Các pháp sư quanh phòng Nhạc công lập tức nhảy sang hai bên, tránh né theo bản năng.

Không ai trúng đòn trực tiếp, nhưng cảnh vật xung quanh bị tàn phá tan hoang, tòa nhà phía sau thậm chí đổ sập. Dù là đòn tấn công bất ngờ, nhờ thông báo trước, phần lớn đã kịp tránh. Tuy nhiên, một số người vẫn bị thương bởi cây đổ hoặc công trình vỡ vụn. Tiếng rên rỉ vang lên khắp nơi.

“Yoon Taehee! Cậu điên rồi à?!” 

Lee Youngshin, may mắn thoát khỏi đòn tấn công, ngã sấp xuống đất và thét lên.

“Không biết là pháp sư trừ tà không được tấn công nhau à?!”

“Biết chứ, Youngshin à. Làm sao tôi lại không biết.” 

Yoon Taehee đáp, giọng điệu bình thản.

“Biết mà cậu còn…”

Lee Youngshin định nói nốt câu ‘Cậu còn dám làm thế à?’, nhưng đột ngột im bặt.

“Đừng nói là… cậu…”

Đúng lúc ấy, Yoon Taehee ngắm nghía thanh kiếm dưới ánh trăng, thì thầm thờ ơ.

“Ừm… Có vẻ tạm ổn.”

Lee Youngshin lại một lần nữa há hốc miệng. Lý do Yoon Taehee ‘tử tế’ báo trước chỗ sẽ tấn công chẳng qua là để kiểm tra phạm vi sử dụng quỷ khí trong giới hạn cấm kỵ. Anh đang thăm dò giới hạn hành động của mình.

“Cậu điên rồi hả?” 

Lee Youngshin hét lên.

Yoon Taehee bất giác bật cười nhẹ.

“Chắc là vậy?”

Xông vào Sở Narye mà vẫn bị trói buộc bởi cấm kỵ chẳng khác nào tự sát. Yoon Taehee không thể tự do sử dụng sức mạnh. 

Trong tình trạng vẫn phải tuân theo quy tắc không làm hại người khác hoặc dùng quỷ khí mà không báo trước, mọi thứ đều bất lợi cho anh. Nếu tự mình dùng quỷ khí tấn công, anh sẽ chịu phản ứng ngược nghiêm trọng. Trước khi kịp vào bên trong Sở Narye, cơn đau sẽ hành hạ anh đến mức không đứng dậy nổi. Anh đã từng trải qua, nên hiểu rõ.

Nhưng mà…

“Nghĩ kỹ lại thì, ngược lại cũng vậy thôi.”

Tuy đang đứng đây với tư cách chủ nhân Bích Tà Đoàn, Yoon Taehee vẫn là một pháp sư trừ tà. Lee Youngshin không biết Taehee đã nỗ lực bao nhiêu để vượt qua rào cản này. Và giờ, mọi nỗ lực ấy đều trở nên vô nghĩa.

Ban đầu, mục đích kéo Jaegyeom vào chỉ để lấy lại mộc bài, vậy mà giờ Yoon Taehee đứng đây, không có Jaegyeom, cũng chẳng có mộc bài.

Tự dưng lại thấy buồn cười.

Yoon Taehee luôn là người hành động sau khi tính toán kỹ lưỡng. Anh không phải kiểu liều lĩnh lao đầu vào nguy hiểm, và anh biết rõ điều đó. Nhưng giờ đây, anh có cảm giác… mình đang dần giống một ai đó.



Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo