Hỏa Hồn - Chương 325

Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần

Đoàn chủ tiến về phía chính điện.

Theo truyền thống, một pháp sư trừ tà phải vào chính điện qua cửa Đông, nhưng lần này, anh lại rẽ bước về cửa Nam, lối đi dành riêng cho thần linh, cấm kỵ với người thường.

 Paehyeon, Saero và Heukje đi trước để mở đường cho Đoàn chủ.

Yoon Taehee đẩy toang cánh cửa chính giữa và bước vào chính điện. 

Nơi đây lát đá cẩm thạch rộng lớn, một con đường linh thiêng trải dài thẳng tắp ở giữa, hai bên là dãy phòng thờ thần linh kéo dài bất tận. Nhưng lúc này, toàn bộ khu vực chính điện chìm trong hỗn loạn. Những binh lính làm từ bã rượu do Hyungwoon tạo ra đang quần thảo với các pháp sư trừ tà trong tiếng gào thét dữ dội và âm thanh vũ khí va chạm không ngớt. 

Các ‘Đoàn chủ giả’, với ngoại hình giống hệt Yoon Taehee, gây ra sự nhầm lẫn khủng khiếp. Các pháp sư trừ tà gần cửa Nam trông thấy anh, nhưng vì đang mải đối phó với những kẻ giả mạo trước mặt, họ không thể ngăn cản bước tiến của Đoàn chủ thật sự.

Yoon Taehee sải bước trên con đường linh thiêng giữa đống hỗn loạn. Heukje, Saero và Paehyeon vây quanh anh thành một vòng tròn bảo vệ, vừa chặn đứng mọi đòn tấn công, vừa mở lối cho anh tiến lên.

Thỉnh thoảng, một vài pháp sư nhận ra Yoon Taehee và lao tới, nhưng trước khi kịp ra tay, họ đã bị Daga, ẩn nấp trong rừng như một lính bắn tỉa, đánh bật. Những lưỡi dao tâm trí từ xa của cô ta chính là lớp hậu vệ vững chắc, bảo vệ Đoàn chủ khỏi mọi mối nguy.

"Đoàn chủ, xin người chỉ cần nhìn về phía trước.”

Mỗi bước anh đi, tà áo đỏ bay phấp phới. Nếu bùa chú lao tới, Saero vung tay phá giải; nếu tà khí lởn vởn, Paehyeon lập tức rút kiếm chặn đứng; còn khi bước vào khu vực có kết giới hay trận pháp, Heukje mở rộng bóng của Đoàn chủ thành một vòng tròn, vô hiệu hóa tất cả. 

Nhiệm vụ của các Linh quỷ là hộ tống Yoon Taehee đến trước cửa Sở Nary an toàn. Dù mạnh mẽ, họ không thể bước vào nội bộ Sở Nary, nơi chỉ con người như Đoàn chủ mới được phép tiến nhập. Khi anh đã vào trong, phần còn lại sẽ do họ xử lý.

Tại căn phòng thứ hai mươi của chính điện, Yoon Taehee rút từ trong áo khoác chiếc thẻ ra vào đeo ở cổ.

"Thưa ngài Taehee, xin hãy trở lại với tư cách là Bangsangsi chân chính.”

Heukje, Saero và Paehyeon đồng loạt quỳ một gối, cúi đầu sâu. Anh cắm thẻ vào khe, một tia sáng lóe lên từ cánh cửa. Nó bật mở, ánh sáng chói lòa tràn ngập, khiến đôi mắt đã quen với bóng tối phải nheo lại.

Yoon Taehee từ từ mở mắt. Trước mặt anh, sảnh chính của Sở Nary hiện ra, được thắp sáng rực rỡ nhưng vắng tanh, không một bóng người, thậm chí không có nổi một con kiến bò qua. Anh lặng lẽ đưa tay đóng cửa lại sau lưng. 

Cộp… cộp… cộp… 

Tiếng gót giày vang vọng đều đặn trên nền đá cẩm thạch, lạnh lùng và cô độc.

Khi bước đến trung tâm sảnh, anh khựng lại.

“...Thật là vinh dự cho tôi.”

Yoon Taehee cất lời, giọng trầm lạnh, ánh mắt sắc bén lướt quanh.

"Không ngờ các người lại ra tận đây nghênh đón tôi như thế." 

Chỉ mới giây trước, nơi này còn trống rỗng, nhưng trong chớp mắt, anh đã bị bao vây. Từ mọi hướng, tám bóng người đeo mặt nạ xuất hiện, kiếm của họ chĩa thẳng vào cổ anh, sắc bén đến mức chỉ cần rung nhẹ cũng có thể xuyên thủng.

"Lập tức buông vũ khí và đầu hàng.”

Một giọng nói nghiêm nghị vang lên. Tổng cộng tám người, các đội trưởng của Ban Trục Dịch, vây quanh Yoon Taehee không một tiếng động. 

Anh, tay vẫn nắm chặt kiếm, khẽ nhún vai, ánh mắt lướt qua từng người. 

"Nhắc lại lần nữa. Thủ lĩnh Bích Tà Đoàn hãy lập tức buông vũ khí và đầu hàng." 

Lời cảnh cáo được lặp lại, trang trọng và đanh thép.

"Nếu tôi không muốn thì sao?"

Yoon Taehee nghiêng đầu, giọng điệu thản nhiên đầy khiêu khích. 

Một khoảng lặng ngắn bao trùm. 

Ngay khi mũi kiếm gần chạm vào mặt nạ Kẻ Ngốc, một giọng nói trầm thấp cắt ngang từ phía sau.

“Dừng lại.”

"Tất cả hạ kiếm xuống." 

Chỉ một mệnh lệnh ngắn gọn, tám lưỡi kiếm lập tức thu về. Yoon Taehee quay đầu. Một dáng người bước ra, đeo mặt nạ Học Giả, gương mặt nghiêm nghị, đôi mắt lồi ánh lên sự lạnh lẽo, toát ra giận dữ hoặc sát khí nồng nặc. Anh lướt mắt từ đầu đến chân người ấy, nhận ra đôi giày đế thấp và vết sẹo cũ kỹ trên mu bàn chân.

“……”

Khóe miệng Yoon Taehee nhếch lên thành một nụ cười nhẹ.

"Lâu rồi mới thấy chị đeo mặt nạ đấy.”

Anh nói, hạ kiếm xuống, đứng thẳng người. 

“Trưởng ban Seok.”

Seok Juryeon, ánh mắt không chút dao động sau mặt nạ, nhìn chằm chằm vào Yoon Taehee.

“Tất cả lui xuống.”

Bà ra lệnh cho các đội trưởng. 

"Tôi sẽ trực tiếp đối chiến với cậu ta."

Lời tuyên bố ấy mang ý nghĩa rõ ràng: từ giờ trở đi, bất kể điều gì xảy ra giữa bà và Yoon Taehee, không ai được phép can thiệp.

“Nhưng mà…” 

“Thưa trưởng ban!”

Một vài đội trưởng bước lên, định phản đối.

“Đây là mệnh lệnh.”

Seok Juryeon cắt lời, giọng không cho phép tranh cãi. 

"Không ai được phép can thiệp."

Từ khoảng cách xa, Kẻ Ngốc và Học Giả lặng lẽ đối diện nhau. 

Seok Juryeon từng hy vọng Yoon Taehee sẽ biến mất mãi mãi, sống lặng lẽ ở một nơi xa xôi, quên đi quá khứ. Bà không cần gặp lại anh, chỉ cần biết anh còn sống yên ổn là đủ. Nhưng giờ đây, anh đứng trước mặt bà, đeo mặt nạ Kẻ Ngốc của Ban Trục Dịch, khoác áo choàng đỏ của thủ lĩnh Bích Tà Đoàn.

Bà từng muốn hỏi: Tại sao anh làm vậy? Điều gì đã khiến anh trở thành thế này? Nhưng bà chưa bao giờ cất lời, vì một khi hỏi, sẽ không còn đường lui. Thay vào đó, bà chỉ lặng lẽ ra hiệu: Đừng hối hận. Hãy rời đi và quên hết mọi chuyện.

"Cậu muốn nói gì?"

Seok Juryeon mở lời, giọng thờ ơ.

“Nhiều điều lắm chứ.”

Yoon Taehee cúi đầu, khoanh tay sau lưng, khẽ bật cười. Anh nhớ lại ngày xưa, khi cùng Seok Juryeon chọn mặt nạ. Lúc ấy, bà là chủ nhiệm, còn anh là lính mới của Ban Trục Dịch. Trong vô số mặt nạ, anh đã chọn Kẻ Ngốc. Seok Juryeon từng hỏi.

Trong bao nhiêu cái, sao lại chọn mặt nạ đó?’

Anh chỉ đáp. 

‘Chỉ là… vậy thôi.’ 

Rồi mỉm cười, không giải thích gì thêm.

"Chị có biết lúc đó tôi đã nghĩ gì mà chọn chiếc mặt nạ này không?"

Kẻ ngốc, kẻ ngốc nghếch luôn cười tươi mà chẳng bao giờ có lý do.

“Chị đã từng nghĩ về điều đó chưa?”

Kẻ ngốc, dẫu có thể tự do sống cuộc đời mình, vẫn không rời khỏi Học giả.

“Tại sao Kẻ ngốc lại không rời khỏi Học giả?”

Đôi mắt cười, nhưng không có cằm, mãi mãi không bao giờ hoàn chỉnh.

“Tôi nghĩ về điều đó mỗi ngày.”

Hắn ta muốn trả thù Học giả. Đang chờ cơ hội để tự tay giết ông ta. Kẻ ngốc thật sự là những kẻ tin vào gương mặt luôn tươi cười kia.

Yoon Taehee đưa tay lên từ tốn tháo mặt nạ.

“Tôi đã chờ đợi khoảnh khắc này suốt bao nhiêu năm rồi.”

Kẻ ngốc từng sống thu mình lặng lẽ suốt bao lâu nay, giờ đây đã để lộ gương mặt thật. Đứa bé từng chỉ biết nín thở sống trong chiếc hộp nay đã không còn tồn tại.

“Chị không nhận ra tôi sao, Trưởng ban?”

Câu hỏi nhẹ nhàng khiến ánh mắt Seok Juryeon khẽ dao động.

 "Chị còn nhớ Yoon Wonjung, pháp sư trừ tà thuộc Ban Bùa Chú chứ?"

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy...

Yoon Taehee không bỏ lỡ ánh mắt xao động phía sau chiếc mặt nạ của Seok Juryeon.

‘Juryeon à, không còn ai nữa chứ?’

Đôi mắt Seok Juryeon mở to dần.

“……”

Tay cầm kiếm của bà bắt đầu khẽ run.

“Cậu…”

Seok Juryeon nhớ lại ánh mắt của Yoon Taehee khi còn nhỏ, nơi chất chứa sự thù hận sắc bén như lưỡi dao.

Lúc nhìn thấy anh lần đầu, đứa trẻ bám theo bà đến cửa hàng tiện lợi, bà đã cảm thấy một sự quen thuộc kỳ lạ, như nhìn thấy chính mình trong quá khứ phản chiếu qua anh.

Rồi, một ngày nọ, Sở trưởng đã nói…

‘Juryeon à, con chưa từng trái ý ta lần nào nhỉ.’ 

Nhưng thực ra, có một lần bà đã phản kháng.

Hơn mười năm trước, từng có một lời tiên tri. 

‘Vào ngày ngọn lửa xanh bùng cháy, Bangsangsi sẽ quay trở lại.’

Khi ấy, Sở trưởng dốc lòng truy tìm dấu vết của lời tiên tri. Rồi một ngày đông, báo cáo cho hay ngọn lửa xanh lớn đã xuất hiện trên núi. Khu vực ấy thường xuyên bị hỏa quỷ hoành hành, gây ra những vụ cháy lớn mỗi mùa, nơi các pháp sư trừ tà phải liên tục đối đầu. Ngọn lửa kỳ lạ ấy thiêu rụi mọi thứ, nhưng vô hình với mắt người thường.

Nhận tin, Seok Juryeon lập tức nhận lệnh từ Sở trưởng và lên đường đến ngôi làng. Ngày đó, bà phát hiện một đôi mắt nhìn mình chằm chằm từ trong hòm tối. Đó là đứa trẻ Yoon Wonjung nhận nuôi. 

Theo những gì bà biết, Yoon Wonjung không có gia đình. Con trai duy nhất của ông đã chết trong một tai nạn, và ông chỉ nhận nuôi một đứa trẻ mồ côi. Nhưng khi ánh mắt đứa bé chạm vào bà, Seok Juryeon thấy tuổi thơ u tối của chính mình phản chiếu trong tia sáng yếu ớt ấy.

Một pháp sư trừ tà từ Ban Ám Hành, cải trang thành nhân viên trung tâm phúc lợi, từng khẳng định.

‘Đứa trẻ này là một thiên tài dị thường.’ 

Nhưng không có bằng chứng rõ ràng. Seok Juryeon dao động trước sự bất định nhỏ bé ấy. Nếu là người nhà của Yoon Wonjung, khả năng đứa bé mang dòng máu thiên tài là rất cao. Song mọi người đều nói đó chỉ là một đứa trẻ mồ côi. Chính khoảnh khắc do dự và lòng trắc ẩn thoáng qua đã khiến bà không thể xuống tay ngày hôm đó.

Dù sao, ngọn lửa vẫn lan khắp nơi. Sớm muộn, cả ngôi nhà cũng sẽ bị thiêu rụi. Dù đứa bé có thoát khỏi đám cháy, tương lai của nó cũng không thể bình thường. Bà không thể cứu đứa trẻ co ro trong hòm, nhưng nếu nhắm mắt làm ngơ… Đó là lần đầu tiên, và cũng là duy nhất, bà trái lệnh cấp trên.

“Là... cậu sao...?”

Seok Juryeon mở to mắt, lẩm bẩm như người mất hồn.

“Vâng, là tôi đây, thưa Trưởng ban.”

Yoon Taehee đáp. 

Seok Juryeon vừa là kẻ thù, vừa là ân nhân. Yoon Taehee hiểu rõ: bà chỉ là một con người bình thường, yếu đuối hơn bất kỳ ai. Và chính vì hiểu điều đó, anh không thể tha thứ.

Anh biết bà không thể ngủ nếu thiếu thuốc, biết cả nguyên nhân sâu xa của những cơn đau đầu dai dẳng như bóng ma. Yoon Taehee từng ước: Giá mà mình không biết thì hơn.

“Tại sao ngày ấy bà lại làm vậy?”

“Tôi…”

Seok Juryeon mấp máy môi khó nhọc, nhưng cuối cùng không thể nói tiếp. Nếu bị hỏi tại sao giết Yoon Wonjung, bà chỉ có thể đáp: ‘Vì đó là mệnh lệnh.’ Bà không thể chối bỏ việc đã tuân theo mệnh lệnh ấy, nên chẳng thể thốt nên lời.

“Điều tôi luôn thắc mắc là tại sao ngày ấy bà tha mạng cho tôi.”

Ngay cả Seok Juryeon cũng không có câu trả lời. Không muốn giết một đứa trẻ, đó chỉ là cảm xúc bình thường mà bất kỳ ai cũng có thể cảm nhận.

Gương mặt thật không còn ẩn giấu, Yoon Taehee khẽ nói.

“Trưởng ban.”

Cảm giác lúc ấy thật kỳ lạ, vừa mãnh liệt trào dâng, vừa như mọi thứ sụp đổ. Anh luôn tự hỏi: Nếu nói cho bà biết anh chính là đứa trẻ năm xưa được bà tha mạng, bà sẽ mang vẻ mặt thế nào? Khi khoảnh khắc nhân từ hay do dự ngày ấy trở lại dưới hình hài con người, kề kiếm vào cổ bà, liệu bà có quỳ xuống trước tội lỗi của mình? Nếu lòng tốt ấy phản bội bà, bà sẽ oán trách anh, hay hối hận về quá khứ của chính mình?

“Bà sẽ chết dưới tay tôi chứ?”

Đột nhiên, Yoon Taehee như ngộ ra tất cả. 

Về trái tim của một đứa trẻ phải bước qua chặng đường dài, dài đến mức cuối cùng không thể không tìm đến người thầy mà nó vừa căm hận vừa yêu thương. Về nỗi buồn và sự bất lực khiến anh chẳng còn lựa chọn nào ngoài việc đâm kiếm vào người ấy. 

Hai lưỡi kiếm giao nhau trong im lặng, không chút quỷ khí.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo