Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần
Một Học giả từng trải qua bao thăng trầm của đời người và một ma quỷ ẩn mình dưới lớp vỏ con người, nay đã lột bỏ mặt nạ, đối diện nhau trong lặng lẽ.
Hai thanh kiếm chạm nhau, không dùng chút quỷ khí nào. Tựa như một giao ước ngầm đã định sẵn từ trước, lưỡi kiếm của cả hai hoàn toàn không mang dù chỉ một tia quỷ khí. Điều này nhằm ngăn chặn những tổn hại ngoài ý muốn mà quỷ khí có thể gây ra. Đây là một cuộc tỉ thí thuần túy bằng kiếm thuật. Nhưng cả hai đều biết, khoảnh khắc một trong hai khiến đối phương bị thương hoặc đổ máu, người đó sẽ phải trả một cái giá tương xứng.
Dẫu vậy, cả Seok Juryeon lẫn Yoon Taehee đều thấu hiểu rõ ràng: họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đánh bại kẻ đứng trước mặt mình. Và người chiến thắng trong trận đấu này sẽ là kẻ vượt qua giới hạn bản thân, rơi vào tuyệt vọng đến mức phá vỡ lệnh cấm đã đặt ra.
Cuộc chiến này không thể né tránh. Dù Yoon Taehee đã bị tước bỏ chức vị, danh tính của anh vẫn bị trói buộc với Sở Narye, và mộc bài của anh vẫn nằm trong tay Sở trưởng. Theo nguyên tắc, một pháp sư trừ tà đã bị phế truất không thể đòi lại mộc bài của mình. Họ buộc phải chịu đựng phản ứng ngược từ việc làm tổn thương đối thủ, hoặc kết thúc mọi thứ bằng một đòn chí tử. Yoon Taehee phải bước tiếp trên con đường này, còn Seok Juryeon phải đứng chắn trước lối đi của anh.
Tiếng kiếm va chạm vang lên, xé toạc không gian tĩnh lặng. Âm thanh kim loại sắc lạnh, rợn người vang vọng khắp nơi. Các đội trưởng của Ban Trục Dịch nín thở, căng thẳng dõi theo cuộc đấu kiếm giữa hai người. Lưỡi kiếm chạm nhau rồi tách ra, lặp đi lặp lại không ngừng. Yoon Taehee không để lộ bất kỳ khoảnh khắc do dự nào.
Seok Juryeon, dù thời kỳ đỉnh cao đã trôi qua, vẫn đối đầu với Yoon Taehee một cách ngang tài ngang sức. Bà thực sự là một bậc thầy xứng danh ‘danh tướng trời ban’. Khác với những pháp sư trừ tà khác, bà không hề tỏ ra bị động hay chần chừ khi vung kiếm chống lại Yoon Taehee.
Chỉ một thoáng do dự cũng đủ để thay đổi cả cuộc đời. Và chính sự do dự ấy sẽ định đoạt thắng bại. Seok Juryeon, giống như Yoon Taehee, dường như là người chẳng còn gì để mất.
Đây sẽ là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, hai người giao kiếm. Không ai được phép để lộ dù chỉ một khe hở nhỏ trong tích tắc. Khi kiếm khí hòa quyện vào nhau, nhịp thở của cả hai dần trở nên rối loạn. Đúng vào lúc ấy, khi lưỡi kiếm khóa chặt và khuôn mặt họ kề sát nhau, Seok Juryeon nhăn mặt, khẽ thì thầm như một hơi thở mong manh.
“Dừng lại đi, Taehee.”
Lời nói ấy nhỏ nhẹ, gần như một lời van xin. Nghe thấy nó, Yoon Taehee vẫn luôn vung kiếm với vẻ vô cảm, chợt cảm thấy trái tim lạnh giá như băng của mình rạn nứt.
Dừng lại điều gì? Vì lý do gì?
“Trưởng ban.”
Yoon Taehee lạnh lùng đáp, đôi mắt sắc bén như lưỡi dao ghim chặt vào Seok Juryeon, rồi anh bật ra một tiếng cười nhạt.
“Tại sao bà lại sống như vậy?”
Yoon Taehee không còn giấu diếm cảm xúc nữa. Con ma quỷ đội lốt người, giờ đây đã lộ nguyên hình, trở nên sắc lạnh và tàn nhẫn hơn bất kỳ ai. Gương mặt anh không còn chút ý cười, giọng nói bị kìm nén chất chứa cơn giận, nỗi căm hận và sự thù địch. Qua ánh mắt Yoon Taehee, Seok Juryeon nhận ra một oán hận khắc sâu tận xương tủy và khát khao báo thù nguyên thủy.
Seok Juryeon nuốt xuống hơi thở hỗn loạn, nghiến chặt răng.
“…”
Vì đeo mặt nạ Học giả, biểu cảm của bà bị che khuất khỏi ánh nhìn của Yoon Taehee. Hai người đứng đối diện nhau, hơi thở dốc. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi tạm nghỉ, Yoon Taehee lên tiếng.
“Trưởng ban, thay vì nói những lời vô nghĩa ấy, bà nên quỳ xuống cầu xin thì hơn.”
“…”
“Hãy nói rằng bà sai, rằng bà hối hận. Chẳng phải như vậy sẽ tốt hơn sao?”
“…”
Seok Juryeon siết chặt chuôi kiếm trong tay.
“Sở trưởng đang giữ mộc bài của cậu.”
Ngay khoảnh khắc ấy, Yoon Taehee khựng lại, đôi mắt mở to.
“…”
Lời nói ấy như ngầm khẳng định cuộc phản loạn của anh sẽ thất bại. Dù có xuyên qua Seok Juryeon để đối mặt Sở trưởng, chỉ cần mộc bài vẫn nằm trong tay Sở trưởng, sinh mạng Yoon Taehee vẫn bị chi phối. Nếu anh chịu khuất phục lúc này, có lẽ vẫn còn cơ hội giữ được mạng sống.
Nhưng Yoon Taehee lập tức tiếp tục vung kiếm. Sau vài lượt giao tranh, Seok Juryeon là người để lộ sơ hở trước. Yoon Taehee không bỏ lỡ cơ hội, đâm thẳng kiếm tới. Đúng lúc ấy, bàn tay Seok Juryeon khẽ run lên.
“…”
Leng keng! Một âm thanh vang vọng.
Đó là tiếng thanh kiếm của Seok Juryeon rơi xuống sàn. Bà chậm rãi đưa tay ôm lấy hông. Lưỡi kiếm đã xuyên sâu hơn một phần ba. Nghiến răng kìm nén cơn đau, bà thở dốc. Khi Yoon Taehee rút kiếm ra, một dòng máu lớn tuôn trào.
“Trưởng ban!”
Các đội trưởng của Ban Trục Dịch gào lên trong kinh hoàng, tiếng kêu gần như xé lòng. Seok Juryeon lảo đảo ngã về phía trước, Yoon Taehee vội đỡ lấy thân hình đang đổ gục của bà. Khuôn mặt bà áp vào vai anh, chiếc mặt nạ Học giả tuột khỏi, lăn lóc trên sàn. Yoon Taehee liếc nhìn chiếc mặt nạ một thoáng, rồi giơ tay lên.
Đó là lúc anh định nắm vai Seok Juryeon để đẩy bà ra.
“Taehee…”
Bàn tay Yoon Taehee, đang siết chặt vai bà, chợt khựng lại.
Một giọng nói yếu ớt, như hơi thở cuối cùng, vang lên bên tai anh. Seok Juryeon mấp máy môi, thì thầm nhỏ đến mức chỉ mình Yoon Taehee nghe được.
“…”
Yoon Taehee lặng im một lúc, rồi từ từ buông tay khỏi vai bà. Đại sảnh rộng lớn chìm trong tĩnh lặng. Cảm nhận một sức nặng vô hình, thay vì đẩy Seok Juryeon ra, anh lùi lại một bước. Khi sự nâng đỡ biến mất, cơ thể bà lập tức đổ sụp xuống sàn.
Anh đã từng vô số lần tưởng tượng cảnh đối đầu với bà.
“Trưởng ban!”
“Chị có ổn không?”
Hai người vội chạy đến bên Seok Juryeon, trong khi sáu người còn lại chắn trước mặt Yoon Taehee. Các đội trưởng bao vây anh, kiếm trong tay chĩa thẳng về phía anh. Yoon Taehee hít một hơi thật sâu, gương mặt không chút biểu cảm.
“Chức vị của anh đã bị phế truất, anh không còn là pháp sư trừ tà nữa.”
“Vậy thì làm đi, bất cứ điều gì các người muốn.”
Yoon Taehee đáp, gương mặt thoáng rợn người với vệt máu dính trên má.
“Mấy người có dám giết tôi không?”
Các đội trưởng của Ban Trục Dịch rõ ràng căng thẳng.
“Diệt quỷ thì giỏi, nhưng giết người thì lại sợ, đúng không?”