Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần
Cái giá của việc phá bỏ điều cấm kỵ là một nỗi đau khôn cùng. Đến cả việc đứng thẳng bằng hai chân cũng trở nên vô cùng khó khăn. Yoon Taehee lảo đảo như một con thú vừa biết đi lần đầu, phải bám vào tường để lê từng bước một cách nhọc nhằn. Kể cả có gặp được Sở trưởng vào lúc này, thì anh cũng chẳng thể làm gì được. Không có kế hoạch, không có cách nào để chống lại bà ta. Nhưng anh không thể dừng bước.
Dù vậy, vẫn phải đi tiếp. Dù cuối con đường này có là cái chết đi chăng nữa.
‘Sở trưởng đang giữ mộc bài của cậu.’
Nơi có mộc bài, chính là nơi có Sở trưởng sở Narye.
Trước mắt, phải đến được thang máy. Dù chỉ là một đoạn ngắn đến mức ngã ra là có thể chạm mũi vào, nhưng lại cảm thấy xa đến tận chân trời. Vừa đi vài bước đã ngã quỵ, lại cố gượng đứng dậy rồi lại khuỵu xuống, cuối cùng anh cũng lê đến được trước cửa thang máy.
Vừa vào cabin, Yoon Taehee nhấn nút đóng cửa rồi ngã quỵ xuống ngay. Bàn tay đã đẫm máu, để lại một vệt dài trượt từ nút đóng cửa thang máy xuống dưới.
"Haa… Ưm…"
Anh rên lên, cào nhẹ sàn thang máy bằng đầu ngón tay. Ý thức cứ chập chờn. Đau đớn đến mức tưởng chừng không thể diễn tả. Anh phải nhấn nút thang máy theo chỉ dẫn của Seok Juryeon, nhưng đến cả việc nhúc nhích ngón tay cũng quá sức. Thang máy cứ đứng yên ở tầng hiện tại, không hề di chuyển.
Yoon Taehee ngồi tựa lưng vào vách thang máy, gần như gục xuống. Không gian khép kín bên trong vô cùng yên tĩnh. Anh đã lịm đi vài lần khi còn ngồi đó. Dù chỉ là trong chốc lát, nhưng trong mơ lại thấy biết bao cảnh tượng. Thủy sát quỷ, ông nội, bầy mèo hoang lộn xộn nơi sân nhà, và cả vị ngọt của viên kẹo đầu đời. Tất cả lướt qua như đèn kéo quân.
Anh nghĩ: Giá mà có thể cứ ngủ mãi thế này... Dù mới trôi qua vài phút, nhưng vì ý thức mờ nhạt nên cảm giác như cả một quãng thời gian dài đã trôi qua. Yoon Taehee ngồi bất động, chớp mắt trống rỗng.
Giữa lúc ấy, khi đang lê lết trong tình trạng kiệt sức để đi gặp Sở trưởng mà chẳng có lấy một kế hoạch nào trong tay, đột nhiên anh bật cười. Cảm thấy chính mình lúc này thật nực cười. Phải chăng đây chính là cảm giác khi đi tới chỗ chết? Dù thấy mình bất lực đến vô cùng, nhưng vẫn không từ bỏ ý định đi đến tận cùng, cảm xúc đó xuất phát từ đâu?
Khi suy nghĩ chạm đến đó, một gương mặt bỗng hiện lên trong tâm trí.
‘Sao lại làm chuyện ngu ngốc đó dù biết là sẽ thất bại?’
Thật kỳ lạ khi gọi là ‘mẹ’, bởi gương mặt đó chỉ trạc tuổi anh, và ký ức duy nhất về người ấy chỉ là một thoáng qua. Vậy mà đúng vào giây phút này, gương mặt của người mà anh chưa từng gặp, ‘mẹ’, lại hiện về.
Hình như tên là Hwirim. Yoon Taehee nghĩ đến người phụ nữ nhỏ bé, giỏi kiếm thuật ấy, người có cùng dòng máu với mình. Và người cha của bà, người đã sống ẩn dật cả đời trong rừng.
Có lẽ ông ấy chính là ông ngoại của mình. Dù biết chắc cuộc khởi nghĩa sẽ thất bại, nhưng ông vẫn không ngần ngại hy sinh thân mình. Con gái ông, cũng đã bước đi trên cùng một con đường như thế.
Từ một nơi rất xa trong quá khứ mù mờ, cô bé Hwirim từng hỏi cha mình.
‘Sao cha lại làm chuyện ngu ngốc dù biết là không thể thành công?’
Và ông trả lời.
‘Vì cha sinh ra đã là con người như vậy.’
Nghĩ lại thì đúng thật. Trên đời có những người mà chỉ có thể lý giải là ‘vì họ sinh ra vốn như vậy.’ Những người biết rõ rằng mọi thứ sẽ sụp đổ, nhưng vẫn bước vào thế giới đó. Và chỉ đến khi nhận ra bản thân cũng là loại người như thế, Yoon Taehee mới dừng việc tính toán từng nước cờ một cách chi li. Anh từ bỏ kế hoạch kéo dài cả thập kỷ. Không còn bất kỳ bàn cờ nào để tính toán nữa.
Dẫu cho việc giữ người mình yêu bên cạnh là điều xa vời, dẫu cho chuyện hủy diệt Sở Narye và lấy đầu Sở trưởng là điều không tưởng, dẫu cho việc trở thành Bangsangsi chân chính hay lấy lại tên gọi của chính mình đều chỉ là những điều mù mịt… Dẫu là thế…
Anh vẫn phải mở cánh cửa ấy.
Giống như ngày nào rời khỏi căn nhà trong băng giá, nơi có ông nội và thủy sát quỷ, giống như lần đầu tiên đặt chân ra thế giới ngoài kia... Một lần nữa, bước ra khỏi bóng tối.
Yoon Taehee chống tay vào tường, khó nhọc gượng dậy. Khi cố vươn tay để nhấn nút, cánh tay anh run lên không kiểm soát được. Sau khi nhấn tầng số mà Seok Juryeon đã chỉ dẫn, bảng điều khiển hiển thị những ký hiệu lạ, và thang máy bắt đầu chuyển động. Sau một lúc di chuyển, thang máy cuối cùng dừng lại ở một tầng.
Tinh… Ngay khoảnh khắc cánh cửa mở ra, Yoon Taehee đang đứng không vững, dựa vào vách thang máy, thở dài khi trông thấy cảnh trước mắt.
Một hành lang tối và rộng, nơi hàng chục người đeo mặt nạ trắng xếp thành hàng ngay ngắn. Những chiếc mặt nạ trắng trơn không có bất kỳ họa tiết nào, khiến khung cảnh trông vô cùng kỳ quái.
Đó là cận vệ thân tín của Sở trưởng, những bù nhìn rơm, như những ma-nơ-canh sống đang đứng canh trước cửa. Mặc dù hẳn họ đã phát hiện ra anh trong thang máy, nhưng những kẻ đeo mặt nạ vẫn không hề cử động. Có lẽ chỉ cần anh bước thêm vài bước là sẽ lập tức bị tấn công.
Nhìn qua cũng biết họ không phải con người. Hiểu được điều đó, Yoon Taehee thở ra một hơi dài với gương mặt vô cảm, rồi lập tức nhấn nút đóng cửa.
"Mẹ kiếp, chó má thật…"
Dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng chẳng còn thấy ngạc nhiên nữa. Nhưng lần này thì cần phải chuẩn bị tinh thần. Cơ thể bị chấn động nặng khiến cử động rất khó khăn. Tựa như một người lính đang cố trốn chạy khỏi mưa đạn trên chiến trường, Yoon Taehee điều chỉnh lại nhịp thở. Anh cúi xuống, nhặt lại thanh kiếm đã đánh rơi.
"Phải mở đường."
Khi đã bình tĩnh lại, Yoon Taehee nhấn nút mở cửa.
Ngay lúc cánh cửa mở ra… Một người nào đó lao đến như tia chớp, chắn trước mặt Yoon Taehee, gạt phăng thanh kiếm đang lao vào anh. Một bù nhìn mang mặt nạ trắng bị đánh bật ngược ra sau. Thanh kiếm vừa ra đòn mang theo khí lực ma quái rất mạnh. Người đang đứng chắn phía trước Yoon Taehee, với mái tóc dài buộc gọn, quay lưng lại phía anh.
"Chủ nhiệm, anh không sao chứ?"
Đôi mắt của Yoon Taehee từ từ mở to ra.
"… Quản lý Kang?"
Người đang quay lưng bảo vệ anh, không ai khác chính là Kang Yibin.
***
Hai tiếng trước.
“Yoon Taehee bị tình nghi là thủ lĩnh của Bích Tà Đoàn, đã phản bội vai trò của một pháp sư trừ tà và bí mật cấu kết với ma quỷ, âm mưu khởi loạn từ trong bóng tối. Do đó, theo điều 3, khoản 2 trong bộ Quy tắc hành động của Sở Narye, kể từ thời điểm này, tôi tuyên bố bãi nhiệm chức Chủ nhiệm Ban Trục Dịch Đội 1 của pháp sư trừ tà Yoon Taehee.”
"Bảo vệ Sở Narye khỏi tay thủ lĩnh của Bích Tà Đoàn."
Sau khi để lại chỉ thị qua bộ đàm, Seok Juryeon với chiếc mặt nạ Học giả đeo trên mặt, bước tới cửa. Khi tay vừa chạm vào tay nắm, ngón tay bỗng khựng lại. Juryeon đứng lặng, đắm chìm trong suy nghĩ.
Dù đang giữ mộc bài của Yoon Taehee, Sở trưởng lại không hề ngăn anh ta. Mộc bài kết nối trực tiếp với cơ thể, nên chỉ cần dùng đến nó là có thể phong tỏa hoàn toàn Taehee. Vậy mà bà ta không làm. Điều đó có nghĩa là gì?
Sở trưởng hoàn toàn có thể ngăn chặn cuộc tấn công của Bích Tà Đoàn từ trước, vậy mà lại không ra tay. Không phải vì bà ta muốn cho Taehee một cơ hội, hay hy vọng anh sẽ dừng lại. Bởi khi Taehee từng suýt bị hiến tế làm vật tế sống, chính bà ta cũng không ra tay cứu.
Seok Juryeon bắt đầu nghi ngờ: Vì sao Sở trưởng lại tiết lộ chuyện mình đang giữ mộc bài của Taehee? Ban đầu bà nghĩ đó chỉ là một phép thử để xác nhận Taehee có phải là thủ lĩnh của Bích Tà Đoàn hay không.
Nhưng bỗng nhiên, bà có linh cảm rằng không chỉ là vì thế.
Lẽ nào… Sở trưởng đang chờ đợi cậu ta đến? Nếu vậy thì, vì sao?
Ngay cả khi nhận được tín hiệu liên tục từ phía Bích Tà Đoàn, bà ta cũng không hề ra tay cản lại.
Rốt cuộc… Sở trưởng đang mong đợi điều gì?
‘Juryeon à. Con có biết vì sao ta có thể đi được đến tận đây không? Là vì ta sống vì con người, nhưng không bao giờ đặt niềm tin vào con người cả…’
Seok Juryeon vừa dừng lại trước cửa, lập tức quay người bước đi. Bà lại nhận thêm một cuộc liên lạc qua bộ đàm.
"Đội 1 Ban Trục Dịch, hiện giờ các cậu đang ở đâu?"
Seok Juryeon ra lệnh gọi các thành viên Đội 1 đến, rồi ngồi vào ghế, chờ họ xuất hiện.
"Các cậu… đã biết chuyện Yoon Taehee là thủ lĩnh của Bích Tà Đoàn chưa?"
[Không đời nào có chuyện đó!]
Pyo Jiho cứng đờ mặt mày.
Chuyện người đứng đầu Bích Tà Đoàn bị nghi ngờ là Yoon Taehee, và việc anh bị bãi nhiệm chức vụ đã lan truyền khắp nơi. Dù vậy, các thành viên Đội 1 vẫn không thể tin vào điều đó. Chỉ có Kang Yibin là người duy nhất biết rằng hình ảnh mình thấy hôm đó, người mặc áo choàng đỏ và đeo mặt nạ Kẻ Ngốc, hoàn toàn không phải ảo giác.
[Không phải loại người như vậy…]
Pyo Jiho thì thầm.
Seok Juryeon lặp lại lời cậu ta như thể nghiền ngẫm.
"Vậy là các cậu vẫn tin tưởng Yoon Taehee, đúng chứ?"
Bà mỉm cười nhẹ, rồi hỏi tiếp.
"Các cậu có biết cảm xúc bi thảm nhất trên đời là gì không?"
"…"
"Chính là cảm giác bị phản bội. Khi bị người mà mình tin tưởng phản bội, toàn bộ con người ta sẽ thay đổi. Nếu như ‘Yoon Taehee phản loạn’ là sự thật thì sao? Khi đó, các cậu định làm gì?"
"…"
"Nếu cuộc phản loạn này kết thúc và mọi thứ được dẹp yên, thì Sở Narye sẽ truy cứu trách nhiệm của các cậu. Vì từng là đồng đội của Yoon Taehee, thì tất yếu các cậu cũng bị nghi ngờ. Nghĩa là, các cậu cũng sẽ gặp nguy hiểm."
Nếu Yoon Taehee thực sự là kẻ cầm đầu phản loạn, thì những người thân cận nhất của anh cũng không thể thoát khỏi liên lụy. Chỉ mới 200 năm trước, tội mưu phản còn đủ để tru di tam tộc, bao gồm cả họ hàng gần xa.
"Các cậu nghĩ Yoon Taehee không lường trước được điều đó sao? Cái người mà các cậu quen ấy, có phải là kiểu người sẽ bất chấp để bản thân thành phản tặc, mặc kệ hậu quả sẽ ảnh hưởng đến các cậu không? Không phải vậy chứ?"
Khuôn mặt của các thành viên Đội 1 trở nên trắng bệch.
[N-Nhưng…]
"Dù là đồng lõa hay chỉ là kẻ làm ngơ. Kể cả nếu các cậu được chứng minh vô tội, thì cũng không thể quay lại như xưa được nữa. Cậu ta là loại người như vậy đấy. Nếu thật sự quan tâm tới các cậu, đã chẳng gây ra chuyện này."
Một bầu không khí nặng nề bao trùm.
Đó là những lời nhận xét sắc bén, chính xác đến mức không thể phản bác. Tất cả các thành viên đều im lặng, không ai có thể dễ dàng mở miệng.
Ngay lúc đó, Seok Juryeon vừa im lặng một lúc, bắt đầu đưa mắt nhìn từng người một.
"Tôi chỉ muốn hỏi một điều thôi."
Seok Juryeon chỉnh lại chiếc mặt nạ Học giả đang đeo trên mặt, rồi nói tiếp.
“Dù vậy, các cậu… có thể đứng về phía cậu ấy được không?”