Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần
Các thành viên Đội 1 đã trở lại văn phòng. Một bầu không khí tĩnh lặng chết chóc bao trùm căn phòng, nặng nề như chính cái chết đang lơ lửng. Gương mặt mỗi người đều mang một vẻ khó diễn tả thành lời, như thể cảm xúc đã vượt quá giới hạn của ngôn ngữ.
Tội phản nghịch là một hành động nguy hiểm, đủ sức cuốn cả những người xung quanh vào vòng xoáy không lối thoát. Yoon Taehee chắc chắn hiểu rõ điều đó, rằng hậu quả không chỉ dừng lại ở bản thân anh mà còn lan đến những người bên cạnh, đúng như lời Seok Juryeon từng cảnh báo. Họ vốn nghĩ giữa mình và anh tồn tại một bức tường vô hình ngăn cách, nhưng không ai ngờ rằng Yoon Taehee đã âm thầm dệt nên một kế hoạch tỉ mỉ đến vậy mà chẳng ai hay biết.
Đâu mới là thật lòng? Đâu là những toan tính được sắp đặt kỹ lưỡng? Anh ấy bắt đầu lên kế hoạch từ khi nào? Và đâu mới là con người thật sự của Yoon Taehee? Những câu hỏi day dứt không lời đáp cứ xoáy sâu trong tâm trí họ.
Các thành viên rơi vào hỗn loạn cảm xúc. Trước đây, họ từng tin rằng việc đặt niềm tin tuyệt đối vào anh chính là cách để đứng về phía anh. Nhưng giờ đây, họ nhận ra đó chỉ là một niềm tin đơn phương, mong manh đến đáng sợ. Và nếu một ngày họ buộc phải đối diện với sự thật rằng niềm tin ấy là sai lầm, thì điều gì sẽ xảy ra?
‘Dù vậy, các cậu… có thể đứng về phía cậu ấy được không?’
Câu hỏi ấy lơ lửng trong không gian, như một lời thách thức đầy ám ảnh.
Họ đứng trước ngã rẽ không thể tránh khỏi: trở thành kẻ thù của Yoon Taehee hay làm đồng minh của anh? Quyết định này không chỉ là lựa chọn cá nhân, mà còn định đoạt số phận cả đội.
“Mọi người định thế nào?”
Giọng nói của Kang Yibin bất ngờ cắt ngang sự im lặng ngột ngạt. Từ chỗ ngồi trầm tư, cô đột ngột chống hai tay lên bàn, đứng bật dậy đầy quyết liệt. Ánh mắt mọi thành viên trong đội đồng loạt hướng về phía cô, chờ đợi.
“Tôi sẽ đến chỗ chủ nhiệm.”
Lời tuyên bố của Yibin vang lên dứt khoát, như thể cô đã đặt trọn quyết tâm vào từng âm tiết.
“Cái gì ạ? Nhưng mà…”
“Quản lý Kang…”
Những tiếng nói lo lắng vang lên ngập ngừng, nhưng Yibin chỉ nhún vai, tỏ vẻ chẳng bận tâm.
“Không sao đâu. Dù sao tôi cũng đang định nghỉ làm pháp sư trừ tà mà.”
Câu nói bất ngờ ấy khiến cả đội sững sờ, mắt ai nấy mở to đầy kinh ngạc.
“Quản lý Kang, trước tiên hãy bình tĩnh lại đã.”
Pyo Jiho, người đứng gần nhất, vội nắm lấy cánh tay Yibin, cố ngăn cô lại.
“Bình tĩnh gì chứ? Tôi là người tỉnh táo nhất ở đây đấy.”
“Trước khi là đồng đội, chúng ta là pháp sư trừ tà mà.”
“Tôi biết. Nhưng pháp sư trừ tà cũng là con người.”
“Chị có chắc là sẽ chịu trách nhiệm được cho tất cả chuyện này không?”
Với vai trò là người cấp cao nhất trong đội lúc này, Pyo Jiho cảm nhận rõ trách nhiệm nặng nề đè lên vai mình. Anh ta hiểu rằng không thể có một con đường chung cho tất cả. Chỉ cần nhắc đến vấn đề này thôi cũng đã có thể bị xem là phạm tội. Khoảnh khắc này, mọi thứ đều có thể dẫn đến những hậu quả khôn lường.
Pyo Jiho cũng khao khát bảo vệ mọi người, cả đội và cả Yoon Taehee. Nhưng sâu thẳm trong lòng, anh ta thiếu đi sự tự tin cần thiết.
“Tôi cũng thích Sở Narye có chủ nhiệm ở đó. Nhưng tôi không biết chủ nhiệm nghĩ thế nào. Có thể anh ấy giữ im lặng suốt thời gian qua là để không lôi chúng ta vào chuyện này. Cũng có thể anh ấy đã nghĩ rằng con đường của mình khác với chúng ta từ đầu rồi, nên mới giữ khoảng cách. Biết đâu… chủ nhiệm…”
“Jiho à.”
Ánh mắt kiên định của Kang Yibin đột ngột cắt ngang lời Pyo Jiho, khiến anh khựng lại giữa chừng.
“Nhưng mà… trên đời này làm gì có ai trả viện phí thay cho người khác chứ?”
Pyo Jiho ngỡ ngàng, quay sang nhìn Yibin, chờ đợi lời giải thích.
“Cậu biết rồi mà, đúng không? Là chủ nhiệm Yoon đã trả viện phí cho mẹ tôi.”
“……”
“Dù chủ nhiệm nghĩ thế nào về bọn mình thì cũng không liên quan gì đến tôi. Dù anh ấy có là kẻ âm mưu tạo phản hay là chủ nhân của Bích Tà Đoàn đi nữa, thì với tôi, Chủ nhiệm Yoon là người đã giúp đỡ tôi khi tôi cần. Thế là đủ rồi.”
Đôi mắt Pyo Jiho khẽ rung động, như bị lời nói ấy chạm đến tận sâu tâm can.
“Cậu đã bao giờ thấy Chủ nhiệm Yoon bỏ chạy chưa? Người đó chưa từng một lần quay lưng khi đồng đội gặp nguy hiểm. Tôi cảm thấy may mắn vì có chủ nhiệm ấy đứng về phía mình, và tôi cũng thấy tự hào vì chủ nhiệm là một pháp sư trừ tà.”
Pyo Jiho nghẹn lời, không thốt nổi một câu đáp lại.
“……”
Chủ nhiệm Yoon là một người tử tế và chu đáo. Lòng tốt của anh đã cứu sống ai đó, trở thành chỗ dựa vững chắc cho cuộc đời họ. Dù ý định ban đầu có là gì, Kang Yibin vẫn mang lòng biết ơn sâu sắc với người đã bảo vệ gia đình mình, dẫu đó có thể chỉ là lớp vỏ giả tạo.
Cô chậm rãi đưa mắt nhìn quanh các thành viên trong đội, giọng nói trầm xuống, đầy chất chứa.
“Vậy còn các cậu, sẽ làm thế nào đây?”
***
“Chủ nhiệm! Anh không sao chứ ạ?”
Đúng lúc ấy, Kang Yibin lao đến kịp thời. Vừa ngoảnh đầu lại, cô thấy cánh cửa thang máy bật mở hoàn toàn. Đám lính bù nhìn đeo mặt nạ trắng đứng sẵn trong hành lang lập tức xông tới tấn công. Chưa kịp thở ra một hơi, Yibin đã vội rút kiếm, sẵn sàng đối đầu.
Đội cận vệ riêng của Sở trưởng, những kẻ mang mặt nạ trắng, không cảm xúc, hành động như cỗ máy mang hình hài con người. Nếu tình thế cứ kéo dài thế này, chắc chắn họ sẽ bị dồn vào thế phòng thủ.
Không do dự, Kang Yibin tóm lấy cổ áo Yoon Taehee, kéo anh vào thang máy một cách mạnh mẽ. Cô nhanh chóng ấn nút đóng cửa. Bên ngoài vang lên tiếng ‘thình’ nặng nề, ai đó đập mạnh vào cửa, nhưng vì không biết cách mở từ bên trong, chúng đành bất lực.
“Anh tỉnh lại đi, Chủ nhiệm!”
Yibin túm chặt cổ áo Yoon Taehee, lắc mạnh liên hồi, cố đánh thức anh.
Cơn đau vốn đã dịu bớt giờ lại trào lên như sóng dữ. Yoon Taehee thở hổn hển, như thể vừa chạy hết một chặng marathon, miệng rên rỉ không ngừng trong cơn đau đớn khủng khiếp hành hạ.
Sắc mặt Kang Yibin tái nhợt. Cô từng nghe rằng vi phạm điều cấm kỵ sẽ phải chịu nỗi đau tương xứng, nhưng không ngờ nó lại kinh hoàng đến mức này. Đây là lần đầu tiên cô chứng kiến chủ nhiệm đau đớn đến vậy.
“……Chuyện gì xảy ra vậy?”
Yoon Taehee cau mày, bất ngờ nắm lấy tay Yibin, ngăn cô lại.
“Chuyện này dài lắm, để sau hãy nói.”
Kang Yibin lục túi, lấy ra một chai nước nhỏ.
“Anh uống cái này đi, là nước thuốc tôi nhận từ Ban Thanh tẩy.”
“Không có tác dụng đâu.”
“Tôi biết… nhưng có thể uống vào thì đỡ được một chút còn hơn không.”
Thực ra, nếu không rơi vào tình cảnh sinh tử thế này, cô đã có hàng tá câu hỏi muốn bật ra. Từ đâu đến đâu là thật lòng? Tại sao anh làm tất cả chuyện này? Rốt cuộc, mọi việc đến giờ là thế nào? Nhưng giờ không phải lúc để hỏi.
‘Dù vậy, các cậu… có thể đứng về phía cậu ấy được không?’
Câu hỏi ấy lại vang vọng trong tâm trí cô.
Dù sự thật có ra sao, cô vẫn không bận tâm. Bởi lẽ việc đến đây là lựa chọn của chính cô, không ai ép buộc.
“Đi cùng tôi đi, chủ nhiệm.”
Đi cùng? Đến đâu cơ?
“Lần này, tôi sẽ bảo vệ anh.”
Đôi mắt Yoon Taehee từ từ mở lớn, ngập tràn sự bất ngờ.
“Nhưng đổi lại, coi như tôi trừ hết tiền viện phí nhé.”
Yoon Taehee bật cười thành tiếng, một tiếng cười tự nhiên đến mức anh không kìm được. Dù cô nói vậy, anh biết chắc Yibin sẽ lại lặng lẽ gom tiền, rồi một ngày nào đó đưa hóa đơn ra trước mặt anh. Vì đó là con người của Kang Yibin.
“Giờ mình tạm chờ ở đây một chút đi. Mọi người sắp đến rồi.”
“……Cô nói gì cơ?”
“Các thành viên trong đội giờ đang ở Phòng Lưu trữ. Tụi tôi đã chia nhau lần lượt mang mộc bài ra rồi. Vì nghĩ chắc sẽ phải đánh nhau với pháp sư trừ tà khác… nhưng mấy thứ kia là cái gì vậy? Nhìn gớm quá à!”
Yoon Taehee nhìn Yibin, im lặng một lúc, không thốt nên lời.
“Dù sao thì cũng sẽ mất một lúc. Khi mọi người tới thì mình cùng hành động.”
Vì không thể tự chạm vào mộc bài mang tên mình, các thành viên trong đội đã thay nhau lấy thẻ của người khác. Dù trước Phòng Lưu trữ có Bạch Hổ trấn giữ, nhưng nếu năm pháp sư trừ tà của Ban Trục Dịch hợp sức, họ vẫn đủ sức cầm cự. Một người đối đầu Bạch Hổ, những người còn lại lần lượt mang mộc bài ra ngoài.
Yoon Taehee không nói được gì, không phải vì không muốn, mà vì anh thực sự không biết phải nói gì. Việc tìm người lấy lại mộc bài, việc từng hy vọng có một pháp sư trừ tà riêng và dẫn Jaegyeom đến đây, tất cả giờ trở nên vô nghĩa.
Anh nhận ra kế hoạch của mình đã hoàn toàn sụp đổ. Nhưng lạ thay, trong khoảnh khắc ấy, Yoon Taehee lại cảm thấy một niềm vui khó tả, một cảm giác anh từng trải qua một lần trong quá khứ.
Rầm!
Cửa thang máy rung mạnh. Bên ngoài, kẻ nào đó đang cố cạy cửa. Đám bù nhìn, sau khi phát hiện mục tiêu bên trong, không thể mở cửa bằng tay nên bắt đầu dùng sức phá tung.
Không gian tưởng chừng an toàn giờ hóa thành cái bẫy chết người. Nếu cứ chờ đợi, lũ bù nhìn sẽ tràn vào trước khi đồng đội kịp đến.
May mắn duy nhất là chúng không phải pháp sư trừ tà. Vì vậy, quỷ khí vẫn có thể được dùng để chống lại chúng.
“Chủ nhiệm. Để tôi mở đường cho.”
Kang Yibin nhét chai nước thuốc vào tay Yoon Taehee.
“Tôi sẽ mở đường, anh chỉ cần nhìn thẳng phía trước và đi đến cánh cửa thôi.”
“Khoan đã… Quản lý Kang, khoan đã…”
“Anh hiểu chứ? Mọi người sẽ đến ngay thôi. Đừng lo.”
Niềm tin mãnh liệt của Yibin vào đồng đội khiến Yoon Taehee cảm nhận một cảm xúc kỳ lạ, khó gọi tên. Rốt cuộc, tin tưởng và dựa vào ai đó là như thế nào?
“Tôi sẽ ra hiệu. Chủ nhiệm chỉ cần ấn nút mở cửa thôi.”
Kang Yibin vào thế sẵn sàng, tay nắm chặt kiếm, chuẩn bị lao ra. Cô hít sâu một hơi.
“Bấm đi!”
Nhưng Yoon Taehee vẫn chần chừ chưa nhấn nút. Khi chỉ có một mình, anh chưa từng do dự thế này. Nhưng giờ đây, không còn là một mình anh nữa, mà là hai người.
Việc có thể mất đi ai đó, chính điều ấy khiến việc quan tâm đến người khác trở nên phiền phức, Yoon Taehee thầm nghĩ.
“Bấm đi! Nhanh lên!”
Kang Yibin giậm chân, hét lớn.
“Này, Yoon Taehee! Mở cửa mau lên!”
Trước tiếng quát ấy, nét mặt Yoon Taehee dần dịu lại.
“Giờ cô còn dám nói trống không với tôi luôn à.”
“Dù sao cũng cùng tuổi còn gì, mở nhanh lên!”
Yoon Taehee uống cạn chai nước thuốc trong tay. Chai rỗng bị anh bóp nát trong lòng bàn tay, rồi tiện tay ném xuống sàn. Anh chống một gối, gượng đứng dậy.
Anh nhấn nút ‘Mở’.
Ngay lập tức, Kang Yibin lao ra như mũi tên, thanh kiếm đượm quỷ khí vung lên, chém phăng đám bù nhìn tụ tập trước cửa chỉ trong một nhát.
Nhưng đám bù nhìn vừa ngã xuống đã loạng choạng đứng lên lại.
“Aaaaa! Mẹ kiếp, mấy thứ ghê tởm này là cái giống gì vậy trời?!”
Kang Yibin gầm lên, vung kiếm chém liên hồi.
“Đi đi, mau lên!”
Cô vừa chém vừa hét.
“Nhanh lên!!!”
Yoon Taehee lê bước, đôi giày đẫm máu phát ra tiếng bì bõm, cố tiến về phía trước. Anh không hiểu sao Yibin lại tìm đến mình, càng không biết vì sao các thành viên khác đang kéo đến đây. Chỉ biết rằng, phải tiếp tục.
Anh không thể để nỗ lực của Yibin trở thành vô nghĩa. Phải vượt qua hành lang, phải đến được cánh cửa ấy bằng mọi giá.
Anh muốn quay đầu nhìn lại. Nhưng Yoon Taehee không làm vậy. Vì anh biết mình không được phép.
Yoon Taehee vươn tay, nắm lấy tay cầm, dồn hết sức kéo cánh cửa mở ra.
Cạch. Cánh cửa khép lại sau lưng anh.
Khi cửa đóng sập, mọi âm thanh bị cắt đứt, để lại một khoảng tĩnh lặng tuyệt đối.
Một ý nghĩ thoáng qua: Biết đâu bên trong cũng có đám mặt nạ trắng đang chờ, hoặc các pháp sư trừ tà đang phục sẵn. Nhưng trái với dự đoán, không một bóng người hiện diện. Yoon Taehee tựa lưng vào cửa, khẽ nhắm mắt, thở ra thật chậm.
Và rồi, anh chợt nghĩ.
À… Có lẽ, mình không bao giờ có thể trở thành thần.
Bởi anh không thể yêu thương vạn vật một cách công bằng. Anh yêu một vài linh hồn hơn một số con người, và yêu một vài con người hơn bất kỳ linh hồn nào khác. Anh không thể buộc mình vô tư.
Dù đã đi một chặng đường dài một mình, người đứng trên con đường này giờ đây… không còn chỉ có mình anh nữa.