Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần
Yoon Taehee tựa lưng vào cánh cửa, từ từ trượt xuống và ngồi bệt trên sàn. Căn phòng của Sở trưởng tĩnh lặng như tờ, gợi hình ảnh một thư viện được sắp xếp ngăn nắp. Không gian nơi đây thoảng một mùi hương kỳ lạ, vừa cổ kính vừa dịu dàng dễ chịu. Đó là mùi của thời gian hòa quyện cùng lớp bụi bám trên những cuốn sách cũ chất chồng qua năm tháng. Với Yoon Taehee, mùi hương ấy thân thuộc đến lạ.
Không một âm thanh nào vang vọng trong phòng Sở trưởng. Sự tĩnh mịch ấy khiến anh cảm thấy như mình đã hoàn toàn tách rời khỏi thế giới bên ngoài. Yoon Taehee khép mắt lại, chậm rãi điều hòa nhịp thở.
Những gương mặt từng lướt qua anh trên hành trình dài lần lượt hiện lên trong tâm trí. Lúc này, bên ngoài kia đang xảy ra chuyện gì? Liệu các thành viên trong đội có thực sự đã đến như lời Kang Yibin nói không? Niềm tin rằng họ sẽ xuất hiện bắt nguồn từ đâu? Mọi người có thể bình an vô sự không? Còn Seok Juryeon thì sao? Và những Linh quỷ đang đối đầu với các pháp sư trừ tà ngoài Sở Narye?
Và còn…
‘Seonoh à, ta đã hiến dâng vô số quân cờ cho ván cờ của ngươi rồi. Vô số quyền thuộc hạ, những linh hồn, và cả đứa trẻ ấy nữa… Dẫm lên biết bao câu chuyện, thử thách, và lịch sử, giờ ngươi mới đứng được ở nơi này.’
Yoon Taehee, với đôi tay buông thõng và mắt nhắm chặt, bất chợt mở mắt. Anh tháo chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay trái. Dưới lớp kim loại bạc của đồng hồ, một vết xăm mờ nhạt hiện ra, bên cạnh hình xăm con rắn đen mang tên Shishi. Khi chiếc đồng hồ rơi xuống sàn, một tiếng ‘loảng xoảng’ khẽ vang lên.
“Shishi.”
“…”
“Ta có chuyện muốn nhờ.”
“…”
“Là lời nhờ vả cuối cùng.”
Trước giọng nói nhỏ nhẹ như tiếng thở dài, đôi mắt vốn dĩ mờ đục của Shishi bỗng lóe lên sắc đỏ. Nó chậm rãi tỉnh giấc, ngẩng đôi mắt đỏ rực như hạt lựu, nhìn thẳng vào Yoon Taehee.
“Chuyện gì?”
“Hôm nay ta có thể sẽ chết.”
“Xàm. Ngươi hôm nay không chết được đâu.”
Shishi cười khẩy, như thể điều đó thật nực cười.
“Ngươi nghĩ một kẻ được ban ân huệ của Bổn hương lại dễ chết vậy sao? Ngươi đang khoác lên mình một bộ giáp đặc biệt. Chỉ cần ta còn trong ngươi, chuyện đó sẽ không xảy ra.”
“Vậy à? Vậy thì hãy rời khỏi ta đi.”
Một khoảng lặng ngắn bao trùm. Shishi, vốn đang im lặng, khẽ nhíu đôi mắt nhỏ lại.
“Ngươi nói thật đấy à?”
“Phải.”
“Tại sao?”
“Vì ta không thể trở thành người mà ngươi mong muốn.”
“Đó là lời nhờ vả cuối cùng mà ngươi muốn nói với ta sao?”
“Ừ.”
“…”
Shishi im lặng hồi lâu.
“Ngươi biết không, nếu ta rời khỏi ngươi, ngươi sẽ chỉ còn là một con người tầm thường, chẳng có gì đáng kể.”
“Không sao cả.”
“Cho đến giờ, nhờ có ta, ngươi mới tránh được bao tai ương. Khi vận rủi hay sát khí ập đến, ngươi đều thoát khỏi. Nếu có điều gì có thể khiến ngươi bị thương đến chết, ngươi cũng chỉ chịu một nửa. Mọi thứ đã mất đều quay lại với ngươi. Đó là vì ta luôn ở bên và bảo vệ ngươi.”
Anh hiểu điều đó, từ rất lâu rồi. Nếu trên đời này thực sự tồn tại một thứ gọi là Thần linh có nhân cách, thì đó hẳn là hiện thân của ‘Bổn hương’.
Bổn hương là bầu trời, là cái bóng, luôn ở trên đầu hoặc dưới chân anh. Nó là cội nguồn của vạn vật. Mọi sinh thể sống và thở trong thế gian này đều bắt nguồn từ Bổn hương và rồi sẽ trở về với nó.
“Bổn hương giống như cha mẹ của mọi sinh linh sinh ra ở thế gian này.”
Có thể là vậy. Nhưng…
“Không có người cha người mẹ nào có thể thắng được con cái của mình cả.”
Shishi, sau một lúc im lặng, thì thầm như tự nói với chính mình.
“Seonoh à, ngươi thật đặc biệt.”
‘Ngươi phải trở thành một điều gì đó. Phải đạt được điều gì đó. Ngươi phải ghi một dấu ấn không thể xóa nhòa trong thế giới này. Ngươi không thể sống tầm thường và chết tầm thường. Ngươi không được trở thành một con người bình thường. Ngươi phải trở thành anh hùng. Phải trở thành thần thánh. Hãy vứt bỏ sự tầm thường và đi theo vận mệnh vĩ đại.’
“Ta không phải là Yoon Seonoh, ta là Yoon Taehee.”
Yoon Seonoh là một con người đặc biệt, sở hữu sức mạnh vượt xa người thường, được trời thương, được thế gian ưu ái. Anh là kẻ được hứa hẹn sẽ đạt đến vinh quang và thành tựu mà không ai chạm tới. Nhưng Yoon Taehee không muốn trở thành chủ nhân của vạn vật, không muốn thống trị thiên hạ.
“Vậy nên, giờ ngươi có thể rời khỏi ta rồi, được chứ?”
“Ngươi thật sự định vứt bỏ ta sao?”
“Không phải là vứt bỏ.”
Shishi là quá khứ của Yoon Taehee, là vết thương, dấu tích, lịch sử, lỗi lầm, và con đường anh đã đi qua. Anh hiểu rõ, đó không phải thứ có thể dễ dàng vứt bỏ chỉ vì anh muốn. Chỉ là…
“Chỉ là… ta sẽ để ngươi lại đúng chỗ cũ.”
Yoon Taehee nhẹ nhàng vuốt ve Shishi bằng ngón tay cái, một cử chỉ dịu dàng và ấm áp. Shishi, vốn đang ngoan ngoãn đón nhận, đột nhiên quay mặt đi như giận dỗi, vừa làu bàu vừa trách móc.
“Tên ngốc! Đồ ngốc nghếch! Rốt cuộc ngươi muốn gì từ ta chứ?”
Từ rất lâu trước kia, Bangsangsi, bị nhốt trong mặt nạ, đã nói với một con người rằng.
‘Ta sẽ vừa là sức mạnh của ngươi, vừa là tội lỗi của ngươi. Đổi lại việc sở hữu ta, ta sẽ cho ngươi một mùa thịnh vượng ngắn ngủi, nhưng là cả một đời suy tàn mà không ai từng trải qua. Ngươi sẽ có được danh dự, chiến công, và vinh quang mà không ai dám mơ đến. Nếu ngươi muốn, ngươi có thể nắm cả thiên hạ, trở thành chủ nhân của vạn vật… Nhưng đổi lại, điều duy nhất quan trọng, ngươi sẽ không bao giờ có được.’
Ngay lúc này, Yoon Taehee đã nhận ra. Thứ duy nhất quan trọng mà Bangsangsi nhắc đến, thứ anh sẽ không bao giờ có được, chính là.
“Cuộc đời của ta.”
Yoon Taehee đáp ngắn gọn, rồi nhặt thanh kiếm dưới sàn lên. Anh đưa lưỡi kiếm kề sát cổ tay, rạch một đường thẳng trên làn da, ngay chỗ vết sẹo cũ anh từng tự tạo. Khi lưỡi kiếm cắt qua, máu tuôn ra, chảy dọc theo cánh tay. Anh đưa tay còn lại lên, che mắt Shishi như muốn khép nó lại.
Anh chỉ mong sống như một con người bình thường, yếu đuối, dao động, ngu ngốc, anh chỉ muốn sống như thế. Thay vì chiếm đoạt thiên hạ, anh muốn cùng người mình yêu duy nhất bước trên con đường diệt vong.
Có những con người cả đời sống theo bản đồ kẻ khác vạch sẵn. Họ phải trở thành một điều gì đó, phải đạt được một điều gì đó. Nhưng Yoon Taehee không muốn làm chủ thiên hạ. Anh chỉ muốn làm chủ cuộc đời mình.
‘Tên ngươi là gì? Ta là Seonoh… ông ta tên là Yoon Wonjung.’
‘Không biết nữa? Ta không có tên. Ngươi muốn gọi thế nào cũng được. Giờ ngươi là chủ nhân của ta mà.’
‘Vậy từ giờ ngươi là Shishi nhé.’
‘Sao lại là Shishi?’
‘Vì mỗi khi ngươi thè lưỡi ra, nghe như tiếng xì xì.’
‘Được thôi. Vậy ta là Shishi của ngươi từ giờ nhé.’
Shishi, Shishi, Shishi…
“Với quyền năng của Hô Danh, ta tuyên…”
Yoon Taehee dùng tay còn lại che vết thương trên cổ tay, lặng lẽ thì thầm.
“Từ nay về sau, ngươi không được theo ta đến bất kỳ nơi nào nữa.”
Thế gian này có những người không có thần, có người sở hữu thần, có người trở thành thần, và cũng có người tạo ra thần. Nhưng có lẽ, anh sẽ không bao giờ trở thành thần. Anh không thể yêu thương mọi thứ trên đời một cách công bằng. Anh yêu một số linh hồn hơn con người, và yêu một số con người hơn cả linh hồn. Anh không thể ngăn trái tim mình nghiêng về ai đó. Dù con đường này anh bước đi một mình, nhưng anh, trên hành trình ấy, chưa từng cô độc.
Trên mảnh đất lạnh lẽo bẩn thỉu, bồ công anh vẫn kiên cường vươn lên. Ở những góc khuất ven đường, ánh nắng vẫn len lỏi chiếu qua. Yoon Taehee, một con người bình thường, không thể không yêu hơi ấm ấy, dù biết tất cả sẽ sớm tàn phai, dù biết mùa đông khắc nghiệt rồi sẽ lại đến.
Yoon Taehee chậm rãi đứng dậy. Mỗi cử động đều nặng nhọc vì dư chấn từ nghi lễ, nhưng anh vẫn lảo đảo bước đi. Anh hướng đến cánh cửa bên trong văn phòng Sở trưởng. Một tay anh vẫn rỉ máu từng giọt, tay kia nắm chặt thanh kiếm.
Khi cánh cửa mở ra, một khung cảnh bao la hiện ra trước mắt. Sân rộng mênh mông, bầu trời đêm hùng vĩ, vô số ngôi sao lấp lánh, một không gian tuyệt đẹp dưới dải ngân hà, tựa như pháo đài bí mật được dựng nên bởi pháp thuật, hoặc một nơi ẩn mình khỏi mắt người thường. Dù là gì, cảnh tượng ấy vẫn khiến người ta kinh ngạc bởi vẻ kỳ vĩ.
Anh từng nghĩ, cuối con đường này sẽ là gì? Có lẽ là vực thẳm. Có lẽ là địa ngục đáng sợ. Có thể là một nơi hôi thối như cống rãnh. Nhưng giờ đây, trước mắt là thảm cỏ rộng lớn, bao quanh bởi những cây cảnh được chăm chút kỹ lưỡng, một không gian yên bình và đẹp đẽ đến lạ thường. Yoon Taehee đứng đó, đầy vết thương, máu rỉ từ tay, tay kia cầm kiếm, hoàn toàn lạc lõng giữa khung cảnh ấy.
Và nơi này chính là nơi Sở trưởng đang chờ.
Yoon Taehee từ từ giơ tay lên, tháo chiếc mặt nạ đang đeo. Làn gió đêm lạnh buốt lùa qua khuôn mặt. Anh nhắm mắt lại trong khoảnh khắc, chậm rãi cảm nhận từng làn gió mơn man trên da.
Xa xa, một căn nhà ngói lớn dần hiện ra trước mắt.