Hỏa Hồn - Chương 330

Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần

Dưới ánh hoàng hôn, một ngôi nhà ngói rộng lớn dần hiện ra, mái cong uốn lượn như lưng cá voi. Yoon Taehee bước tới chậm rãi, mỗi bước chân nặng nề. Trên phiến đá dài ngay lối vào, một đôi dép cao su được đặt ngay ngắn, nhưng anh chỉ liếc qua với gương mặt lạnh tanh, rồi thẳng bước lên hiên nhà mà không thèm cởi giày.

Không chút chần chừ, anh đẩy mạnh cánh cửa trượt dán giấy hanji. Tiếng ‘rầm’ vang lên khi cửa bật mở, phá tan sự tĩnh lặng. Sở trưởng, đang ngồi viết thư pháp, từ từ ngẩng đầu. Bút lơ lửng trên giấy, bà nhìn anh, và một khoảnh khắc im lặng bao trùm giữa hai người.

Dù Yoon Taehee đột nhập không báo trước, Sở trưởng không hề tỏ ra ngạc nhiên. Ánh mắt bà điềm tĩnh, như thể đã chờ đợi anh từ lâu. Họ đối diện nhau, không lời.

“Chà, trông cậu thảm hại quá.” 

Bà cất tiếng, ánh mắt chậm rãi lướt từ thanh kiếm đẫm máu trong tay anh lên chiếc áo choàng đỏ phủ ngoài bộ suit xộc xệch.

“Trên đường tới đây gặp chút rắc rối.” 

Yoon Taehee đáp, khẽ nghiêng đầu quan sát căn phòng. 

“Ngài sống ở một nơi thật đẹp.”

Sở trưởng mỉm cười nhẹ. 

“Cứ vào đi, ta đang đợi cậu.”

Sở trưởng là một phụ nữ lớn tuổi, dáng vẻ mộc mạc trong bộ hanbok giản dị. Tóc ngắn bạc trắng, đôi mắt sâu thẳm như mặt hồ tĩnh lặng, ẩn chứa một chiều sâu khó dò. Yoon Taehee nhận ra bà qua ký ức mờ nhạt truyền qua dòng máu, người đã lấy đi chiếc mặt nạ Bangsangsi. Dáng vẻ bà vừa nghiêm nghị, vừa toát lên sự bao dung kỳ lạ, như một bà lão bình thường nhưng lại mang khí chất vượt thời gian.

Anh từng nghĩ cuộc đối mặt này sẽ ngập trong căm hận và mất kiểm soát. Nhưng lạ thay, Yoon Taehee thấy mình bình tĩnh đến bất ngờ. Một cảm giác kết thúc lặng lẽ trào dâng, như thể anh thầm thốt lên: ‘Cuối cùng cũng gặp rồi.’

“Tôi ngồi được không? Đứng mãi mệt quá.” 

Anh hỏi, nhưng không chờ trả lời đã thả người xuống sàn, động tác nặng nề. Thuốc từ Ban Thanh Tẩy từng xoa dịu cơn đau, nhưng giờ hiệu lực đang tan, để lại anh chật vật chống chọi từng giây.

“Cậu đâm Juryeon rồi à?” 

Sở trưởng hỏi, ánh mắt dừng lại trên vết máu loang trên má anh.

Yoon Taehee im lặng. Bà khẽ lẩm bẩm. 

“Thảo nào người ta bảo không nên dễ dãi cưu mang mấy con thú tóc đen…”

Bà đã dự đoán Seok Juryeon không thể ngăn anh, dù là do bất lực hay không muốn. Kết quả vẫn đúng như bà lường trước, nhưng lòng bà thoáng đắng chát, dù không phải vì cảm giác bị phản bội.

“Juryeon… cũng già rồi.” 

Bà nói, tay mân mê cây bút, mắt hướng ra khung cửa sổ rộng mở, giọng thoáng buồn.

Yoon Taehee nhìn bà, ánh mắt lãnh đạm. 

“Ngài chỉ muốn kiểm tra tôi, đúng không?”

Sở trưởng mỉm cười bí ẩn, không đáp. Bà chưa từng đặt niềm tin vào Juryeon, chỉ dành cho cô ta một chút quan tâm đặc biệt, không hơn. Với bà, không có chuyện phản bội hay oán trách.

“Thú vật biết ơn kẻ nuôi dưỡng mình, nhưng con người thì khác. Họ dễ lung lay, như cọng lau trước gió. Đó là điểm yếu của họ.” 

“Vậy ra ngài chẳng kỳ vọng gì ở tôi.” 

Yoon Taehee gật đầu, như ngộ ra. 

“Nghe ngài nói, cứ như đã thấu tỏ hết bản chất con người.”

Bà nhún vai, đặt bút và giấy sang một bên. 

“Thế giờ cậu muốn làm gì?”

“Tôi cũng không rõ. Tôi không nghĩ mình phải làm gì cụ thể. Thật ra, tôi chẳng biết nên làm gì nữa.”

Sự thật là vậy. Yoon Taehee giờ không còn kế hoạch nào. Những nước cờ đầu tiên và cuối cùng anh từng vạch ra đã tan biến, để lại anh trôi theo dòng chảy hỗn loạn.

“Vậy cậu đến đây vì điều gì?” 

Yoon Taehee tự vấn. Ban đầu, anh đến để báo thù, trả oán cho tuổi thơ bị thiêu rụi, cho cái chết của Yoon Wonjung và Thủy Sát Quỷ. Nhưng giờ, mọi thứ trở nên mơ hồ. Lúc thì muốn lấy lại mộc bài, lúc lại muốn chết thay thiếu niên kia. Có thể Shishi đã dẫn anh đến đây, nhưng chính anh là người bước qua cánh cửa.

“Lúc đầu, tôi định giết ngài để lấy lại mặt nạ Bangsangsi và mộc bài.” 

“Còn bây giờ?”

Lý do cho sự trả thù ấy giờ đây đã rối tung như mớ tơ vò. Chỉ còn một cách duy nhất: cắt bỏ quá khứ rối ren đó. Những sợi chỉ lộn xộn đến vô vọng thì cần phải được cắt đứt không chút do dự.

“Giờ tôi chỉ muốn kết thúc mọi chuyện.”

“Cậu là một đứa trẻ mạnh mẽ.” 

Yoon Taehee khẽ cười mà không phát ra tiếng. Không đúng. Chính vì quá yếu đuối nên anh mới ở đây. Chính vì không thể quên quá khứ, vì không thể thoát ra được, nên anh mới bước tới nơi này.

Lúc đó, một con mèo đen với đôi mắt vàng kim bước ra từ sau tấm bình phong, ngồi lặng lẽ nhìn anh, không đến gần cũng không lùi xa.

“Cậu muốn gì từ ta?” 

Sở trưởng hỏi.

“Tôi muốn chơi một ván cờ tướng.” 

Anh đáp, mắt vẫn dõi theo con mèo.

“Cờ tướng?” 

Bà nghiêng đầu, ngạc nhiên. 

“Nếu cậu thắng, ta phải làm gì?”

“Trao lại mộc bài cho tôi.”

“Nếu cậu thua?”

“Tôi sẽ dâng mạng sống.”

Nụ cười trên môi Sở trưởng vụt tắt trước câu trả lời dứt khoát ấy. Bà đang nắm lợi thế, giữ cả mặt nạ Bangsangsi lẫn mộc bài của anh.

“Cậu vượt bao gian khó đến đây, chỉ để đặt cược mạng sống vào một ván cờ?”

“Vâng.”

Bà khẽ nhíu mày, không đoán được ý định của anh. Nhưng anh nghiêm túc, như thể đây là nỗ lực cuối cùng khi bị dồn vào đường cùng.

“Tuổi trẻ bồng bột… cũng là một điều hay.” 

Bà nói, rồi bắt đầu sắp bàn cờ.

Ván cờ bắt đầu. Trong đêm tĩnh mịch, chỉ có tiếng ‘cạch cạch’ của quân cờ vang lên, mỗi nước đi đều đong đầy tính toán.

Giữa trận, một ký ức ùa về trong tâm trí Yoon Taehee: lần đầu gặp Đại sư Yeohye, khi ông ngồi chơi cờ một mình. Anh từng hỏi.

‘Cả Hán lẫn Sở đều do ngài điều khiển, vậy chơi một mình có ý nghĩa gì?’ 

Đại sư đáp. ‘Đứng bên Sở thì không thấy, nhưng qua bên Hán thì rõ. Lòng muốn một bên thắng, lại thương bên thua, nên cố đi đường vòng. Dù bên nào thắng hay thua, cũng là ta cả. Nhưng kỳ lạ thay, lòng người luôn nghiêng về một phía.’ 

Giờ đây, Yoon Taehee hiểu. Nỗi đau mất quân, sự thiên vị của trái tim, đó không phải điều phù hợp với một kẻ mang danh thần.

Ván cờ dần đến hồi kết. Sở trưởng di chuyển quân, mỉm cười. 

“Chiếu tướng.”

Yoon Taehee cúi nhìn bàn cờ. 

“Bên này cũng chiếu tướng rồi.”

Sở trưởng khẽ nhăn mặt, như chỉ vừa mới nhận ra cả hai bên đều đang chiếu tướng. 

“Chà…”

Nước đi trước đó hóa ra lại là bước đi sai lầm. Tuy bà vẫn chiếm thế thượng phong suốt ván, nhưng chỉ một sai sót đó đã trao cơ hội cho Yoon Taehee.

Trong tình huống gọi là ‘chiếu đôi’, nếu Yoon Taehee di chuyển quân Tướng, thì có thể bắt được Tướng của Sở trưởng. Trong cờ tướng, bên giữ được Tướng đến cuối cùng là bên chiến thắng. Tuy nhiên, nếu Yoon Taehee hy sinh Tướng của mình để bắt Tướng đối phương, thì cả hai bên đều mất Tướng, dẫn đến kết quả hòa.

Thà hòa còn hơn thua. Huống hồ, Yoon Taehee đang đặt mạng sống mình vào ván cờ này. Nếu dùng Tướng của mình để bắt lấy Tướng đối phương, trận cờ sẽ trở thành một ván hòa.

Ngay lúc Sở trưởng nhận ra điều đó, bà khẽ tặc lưỡi.

Yoon Taehee nhấc quân cờ lên, nhưng không đặt xuống mà siết chặt nó trong lòng bàn tay. Rồi anh rút tay ra khỏi bàn cờ. 

Không phải là một ván hòa. Đó là sự bỏ cuộc của Yoon Taehee. Sở trưởng khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn.

“Cậu thua rồi.” 

Thay vì chọn kết quả hòa, Yoon Taehee đã lựa chọn thua. Anh cho quân cờ đang nắm trong tay vào túi trong của bộ suit. Ngồi ngay ngắn trong tư thế chính tọa, Yoon Taehee từ từ thẳng lưng, rồi nói với Sở trưởng.

“Ngài có thể lấy mạng sống của tôi.”




Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo