Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần
Yoon Taehee khẽ chỉnh lại chiếc mặt nạ trên mặt, rồi cất giọng bình tĩnh.
“Ngài có thể lấy mạng sống của tôi.”
Trong ván cờ ấy, lẽ ra cả hai bên phải cùng bỏ mạng hoặc kết thúc trong thế hòa. Thế nhưng, Yoon Taehee đã chủ động rút quân khỏi bàn cờ, lùi lại một bước. Dù vẫn bảo toàn được Tướng, hành động ấy chẳng khác nào đầu hàng và trong một ván cờ đặt cược cả sinh mệnh, đó chính là thất bại.
Khi Yoon Taehee tuyên bố đầu hàng, một nét kỳ lạ thoáng qua trên gương mặt Sở trưởng.
“Dù ngài muốn đập vỡ mộc bài hay chặt đầu tôi, xin cứ làm theo ý mình,”
Anh nói tiếp, giọng đều đều.
Đôi mắt ẩn sau chiếc mặt nạ của Sở trưởng trở nên khó dò, như chứa đựng điều gì không thể đoán định. Bà khẽ nheo mắt, nhưng không đáp lời.
Đúng lúc ấy, một con mèo từ phía xa bước tới gần Yoon Taehee. Nó gập hai chân trước, ngồi xuống, rồi phát ra tiếng ‘meo~’ khẽ khàng như muốn thu hút sự chú ý. Yoon Taehee cúi nhìn vào đôi mắt vàng kim của nó, cảm giác như ánh mắt ấy đang gửi gắm một điều gì không lời.
“Sinh mạng là thứ quý giá.”
Sở trưởng lên tiếng, ánh mắt xa xăm như lạc vào một miền ký ức.
“Không thể đem vứt bỏ một cách vô nghĩa như vậy.”
Từ lâu, bà đã nhìn thấu mọi mưu tính của Yoon Taehee. Giờ đây, kế hoạch của anh đã sụp đổ hoàn toàn, và anh không còn cách nào đối đầu với bà nữa. Nếu giết anh lúc này, e rằng chỉ khiến thiếu niên kia thêm hận thù.
“Nếu đêm nay không khí dễ chịu, ta rủ cậu đi dạo một chút được chăng?”
Tốt hơn là giữ mạng cậu ta cho đến khi thiếu niên đó xuất hiện.
“Vườn sau đang rộ hoa tử đằng, rất đẹp.”
Sở trưởng chậm rãi đứng dậy. Yoon Taehee, vốn dường như vẫn bị cuốn vào ánh mắt của con mèo, chuyển sự chú ý sang bà. Bà kéo mở cánh cửa lùa lớn bên hông, bước ra vườn sau. Tiếng ván gỗ kẽo kẹt dưới chân hòa cùng âm thanh váy áo xào xạc khẽ vang lên theo từng nhịp bước.
Con mèo, nhận thấy chủ nhân rời đi, quay sang liếc Yoon Taehee một thoáng, rồi lại nhìn anh lần nữa. Anh đáp lại bằng cái nhìn ngắn ngủi, trước khi đưa mắt ra khu vườn.
Dù chưa rõ ẩn ý đằng sau lời mời của Sở trưởng, Yoon Taehee vẫn bước theo. Khi anh đứng dậy, con mèo lặng lẽ bám sát phía sau.
Vườn sau trải rộng mênh mông. Ánh trăng dịu dàng rải xuống, chiếu sáng những tán cây lớn khẽ đung đưa trong gió đêm. Yoon Taehee lặng lẽ bước sau Sở trưởng, giữ một khoảng cách vừa phải.
“Cùng một cảnh vật, nhưng mỗi ngày lại có chút đổi thay.”
Sở trưởng ngắm nhìn hoa lá xung quanh, khẽ lẩm bẩm.
“Mỗi lần dạo bước trong vườn, ta như được sống lại.”
Bà chậm rãi kể, giọng trầm trầm.
“Vào mùa này mỗi năm, ta từng cùng bạn bè rong ruổi khắp nơi ngắm hoa, ngủ trưa trên những ngọn đồi lộng gió, hái hoa dại làm nhẫn, cười đùa thỏa thích… Ôi, những ngày tháng ấy thật vui biết bao.”
Khi tiết trời khiến hoa nở rộ đẹp đẽ như thế này, ký ức về quãng đời ở Tự Thiện Viện lại ùa về trong tâm trí bà.
“Ngài vẫn còn nhớ quãng thời gian ấy sao?”
Yoon Taehee hỏi, giọng trầm thấp.
“Dĩ nhiên là nhớ. Thời gian đã qua thì không thể lấy lại được nữa.”
Sở trưởng khoanh tay sau lưng, bước đi thong thả trong vườn, tiếp tục lên tiếng.
“Ngày xưa, cứ đến mùa này, hoa tử đằng trong nhà ta lại nở rộ, đẹp vô cùng. Người ta bảo hoa ấy chỉ mọc trong nhà quan lại, nên gọi là ‘hoa quý tộc’. Nhưng giờ nói vậy thì chẳng còn hợp thời nữa.”
Bà đưa mắt ngắm những chùm hoa tử đằng đang khoe sắc, ánh nhìn trầm ngâm.
“Thế gian này đã đổi thay quá nhiều. Giờ đây, thân phận không còn được định sẵn từ lúc sinh ra. Chỉ cần có ý chí, con đường nào cũng rộng mở. Nghĩ đến sự đổi thay ấy, ta vừa thấy như đã sống qua mấy kiếp người, vừa tự hỏi tại sao thời của ta lại không được như vậy. Ngày ấy, chẳng hiểu sao oán hận cứ dâng đầy. Đêm về, như có một cục lửa đè nặng trong ngực, khiến ta trằn trọc không ngủ được. Ta từng tự hỏi: ‘Lẽ nào cha mẹ sinh ra ta là sai?’ ‘Tại sao ta phải sống thế này?’…”
Yoon Taehee lặng lẽ lắng nghe, rồi khẽ lẩm bẩm.
“Dù vậy, nếu sinh ra trong một gia đình quý tộc thời ấy, chắc gì ngài đã phải tuyệt vọng đến thế.”
“Đúng, mọi người đều nói vậy.”
Sở trưởng khẽ gật đầu, mỉm cười nhẹ.
“Cậu có biết tại sao ta trở thành pháp sư trừ tà không?”
“Tôi không rõ.”
“Ta bị chính gia đình ruồng bỏ.”
Bà chậm rãi kể, tay khẽ chạm vào một đóa tử đằng.
“Họ nói ta đã làm mất thể diện của dòng họ.”
Cha bà là người đầy tham vọng. Chuyện xảy ra từ rất lâu, khi hoàng gia mở cuộc tuyển chọn phi tần để nối dõi. Ông đã gửi chị gái của Suhyang, hơn bà vài tuổi, tham gia. Nhưng đúng lúc ấy, quỷ nhãn của Suhyang bắt đầu khai mở. Tin đồn lan ra rằng bà có thể nhìn thấy và nghe được ma quỷ, và điều đó nhanh chóng trở thành cái cớ.
‘Gì cơ? Trong người chảy dòng máu thông linh với ma quỷ ư?’
‘Chẳng lẽ vì thế mà bị loại khỏi tuyển chọn sao?’
Dù cuộc tuyển chọn phần lớn chỉ là hình thức, kết quả đã định sẵn, không thể nói Suhyang là nguyên nhân khiến chị gái trượt. Nhưng chị bà cần ai đó để trút giận, và Suhyang trở thành mục tiêu. Cha bà cũng xem bà là nỗi ô nhục, cuối cùng đuổi bà khỏi nhà như một kẻ thừa thãi.
“Mọi người đều xì xào rằng chính ta đã làm hỏng mọi chuyện.”
Sở trưởng nhẹ giọng, tay vẫn đặt trên đóa hoa.
“Ngay cả cha mẹ đã sinh ra ta… cũng nghĩ vậy.”
Cha bà cố gán ghép bà cho bất kỳ ai, chỉ để tống khứ bà như món đồ không cần thiết. May mắn thay, người vú nuôi đã bí mật đưa bà đến Tự Thiện Viện, nơi bà sống ẩn dật. Sự oán hận vì bị cha mẹ ruồng bỏ, bà dồn hết lên lũ ma quỷ.
“Ta từng nghĩ cha mình thật ngu ngốc. Sao ông lại khao khát đến thế việc con gái được làm phi tần, mà chỉ là phi tần, không phải chính thất. Điều đó thì có gì quan trọng đâu?”
Bà dừng lại, nhún vai, rồi tiếp tục.
“Nếu được chọn, ta chẳng muốn làm vợ vua.”
Rồi bà khẽ thì thầm, như tiết lộ một bí mật.
“Nếu là vua thì còn đỡ.”
Lời nửa đùa nửa thật khiến ánh mắt Yoon Taehee sau chiếc mặt nạ thoáng nheo lại.
“Nói câu đó ngày xưa chắc đã bị chém đầu.”
Bà cười khẽ, quay sang nhìn anh.
“Nhưng thời nay, nếu có đủ ý chí, ai cũng có thể đứng đầu. Chẳng ai bắt giam một bà già vì lời nói phản nghịch đâu nhỉ.”
“Vì vậy, ta thực sự biết ơn khi được làm pháp sư trừ tà. Ngày xưa, phụ nữ chẳng có nhiều lựa chọn: thêu thùa, quản việc nhà, tìm chồng tốt, sinh con và hầu hạ chồng, đó được coi là ‘đạo làm người’.”
Bà chậm rãi ngắm những chùm hoa tử đằng nở rộ.
“Nếu không làm pháp sư trừ tà, có lẽ ta đã vào chùa làm ni cô, hoặc trở thành thầy pháp, hay chỉ sống qua ngày làm mệnh phụ trong một gia đình nào đó…”
“Nếu vậy, chẳng phải cuộc sống sẽ quá tẻ nhạt sao? Tại sao ta được sinh ra với khả năng nhìn thấy và nghe được ma quỷ? Trời cao muốn gì ở ta khi đặt ta xuống trần thế?”
Sau bao trăn trở và tuyệt vọng, cô bé năm xưa cuối cùng tìm thấy chỗ đứng của mình. Chắc hẳn phải có lý do khi trời ban cho bà khả năng ấy. Bà không phải là sai lầm, cũng chẳng phá hỏng điều gì. Có lẽ tất cả đều nằm trong một sự sắp đặt…
“Có lẽ, ta sinh ra để trở thành pháp sư trừ tà.”
Với Sở trưởng, sống như một pháp sư trừ tà chính là hành trình khẳng định sự tồn tại của mình.
“Vậy nên, vì không thể làm vua, ngài muốn ít nhất trở thành hiện thân của Bangsangsi?”
Sở trưởng khựng bước, quay lại nhìn anh trong im lặng, rồi khẽ lẩm bẩm như thừa nhận.
“Có lẽ là vậy.”
Myojeong từng được chọn, lại oán hận khi làm Bangsangsi, xem đó như gánh nặng. Khi biết điều ấy, Suhyang nhận ra: thế gian này vốn bất công.
“Ta từng thở dài: ‘Sao cuộc đời lại bất công đến thế?’ Thứ ta ao ước luôn nằm trong tay kẻ khác, còn thứ ta không cần lại là điều người khác khát khao.”
Myojeong không muốn vị trí ấy, và Suhyang từng nghĩ: Nếu ta thay cậu ấy thì tốt biết mấy. Jaegyeom xem sự bất tử là lời nguyền, còn Suhyang lại khao khát sống mãi.
Tại sao người sở hữu điều ta mơ ước lại chẳng hạnh phúc? Tại sao ta, kẻ không cần nó, lại bị ghen tị? Sự bất công của thế gian, hay của thần linh, là một phần trật tự tự nhiên, một bi kịch mà con người phải gánh chịu.
“Ra là vậy… đúng là một câu chuyện đầy tiếc nuối.”
Yoon Taehee lặng lẽ thốt lên, giọng đều đều.
“Dù sao thì, ngài cũng chẳng trở thành vua, mà Bangsangsi cũng không.”
Lời nói ấy khiến Sở trưởng, đang dạo bước trong vườn, khựng lại.
“Không trở thành Bangsangsi ư?”
Bà chậm rãi quay lại, nhìn anh.
“Chẳng phải cậu cũng biết ta đang giữ mặt nạ của Bangsangsi sao?”
Yoon Taehee đáp lại, giọng thờ ơ.
“Có mặt nạ của Bangsangsi thì đã sao? Không phải ai giữ nó cũng trở thành hiện thân được.”
‘Không phải ai giữ mặt nạ đều có thể là hiện thân.’
Câu nói ấy vang vọng trong tâm trí Sở trưởng, khơi lên một cảm giác bất an mơ hồ. Đôi mắt bà khẽ nheo lại.
Ngay lúc đó, Yoon Taehee đưa tay lên chiếc mặt nạ của mình. Giọng anh trầm xuống.
“Chẳng phải là thế sao?”
Nửa khuôn mặt lộ ra, ánh mắt anh sắc lạnh, hướng thẳng vào bà.
“Suhyang của gia tộc Yoon.”
Chạm phải ánh nhìn sắc như dao ấy, gương mặt Suhyang dần tối lại.