Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần
“Suhyang của nhà họ Yoon.”
Khoảnh khắc ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao của Yoon Taehee chạm vào bà, gương mặt Suhyang dần trở nên cứng đờ.
Một làn gió lạnh bất ngờ ùa tới, cuốn theo hương hoa tử đằng nồng nàn, phảng phất trong không khí. Dưới ánh trăng sáng bàng bạc chiếu rọi khu vườn rộng lớn, sự im lặng nặng nề bao trùm, căng thẳng đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Suhyang chợt cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Một nỗi bất an mơ hồ, khó lòng diễn tả, từ từ bóp nghẹt toàn thân bà. Làm sao cậu ta biết được tên mình?
“Tôi biết khá nhiều về ngài.”
Yoon Taehee khẽ cất tiếng, giọng điềm tĩnh mà đầy ẩn ý.
“Có lẽ là nhiều hơn những gì ngài tưởng.”
Vẻ bình thản trên gương mặt Suhyang giờ đây đã hoàn toàn tan biến. Bà nhìn anh, giọng nói thoáng run rẩy.
“Rốt cuộc cậu là thứ gì?”
Ngay khi Suhyang bước thêm một bước về phía Yoon Taehee, anh tiếp lời.
“Tôi biết ngài đang chờ cậu ấy đến.”
Nếu nói ‘cậu ấy’, hẳn là Jaegyeom.
“Nhưng cậu ấy sẽ không đến đâu.”
“...Cái gì cơ?”
“Vì cậu ấy là người hay ngủ nướng lắm.”
Giọng điệu ung dung của Yoon Taehee khiến người nghe không thể phớt lờ. Dường như anh thực sự nắm giữ điều gì đó trong tay. Có lẽ Jaegyeom đã kể hết với anh, những cuộc trò chuyện giữa hai người, cả những bí mật từ lâu vẫn được giấu kín.
“Cậu biết gì về đứa trẻ đó?”
Cho đến lúc này, giữa Suhyang và Yoon Taehee vẫn luôn tồn tại một ranh giới nghi kỵ mỏng manh. Họ hợp tác vì mục tiêu chung, nhưng niềm tin dành cho nhau thì chưa bao giờ trọn vẹn. Vậy mà giờ đây, tình thế lại đảo ngược thế này…
Một vết nứt rõ ràng hiện lên trên gương mặt Suhyang.
“Đừng nói với ta… đứa trẻ đó không muốn chết nữa mà cứ sống mãi vậy nhé?”
“Cái đó thì tôi cũng không rõ. Tôi cũng không thể hiểu hết lòng cậu ấy…”
Yoon Taehee chậm rãi đáp.
Dù cố nắm bắt, thì cậu thiếu niên ấy vẫn như làn gió thoảng qua kẽ tay, tưởng chừng đang nằm trong lòng bàn tay anh, nhưng khi mở mắt ra, chính anh lại thấy mình bị cậu ấy thao túng.
“Dù có giữ mặt nạ trong tay, nhưng không thể dùng được sức mạnh ấy thì bà không phải là Bangsangsi.”
“Làm sao cậu dám chắc là ta không thể sử dụng sức mạnh đó?”
Trước câu hỏi của Suhyang, Yoon Taehee đảo mắt nhìn quanh, rồi trả lời.
“Nếu thực sự có quyền năng của Bangsangsi, bà chẳng cần thử hay nghi ngờ gì cả, chỉ cần ra lệnh là xong. Nhưng Seok Juryeon lại mở đường cho tôi rời đi.”
Xung quanh Suhyang, chẳng có lấy một bóng dáng con người.
“Con người là loài thú có tóc đen. Và loài thú có tóc đen thì không nên cưu mang, chính bà đã nói thế, phải không? Tôi cũng đồng ý với điều đó. Vì vậy, tôi hiểu… Bà không tin con người, nên chẳng để ai ở bên cạnh cả.”
Yoon Taehee hoàn toàn tự tin với suy đoán của mình. Anh từng giống bà ta, mới chỉ cách đây không lâu thôi, ưa thích ma quỷ hơn con người, chẳng buồn để tâm đến yêu ghét, chỉ đơn giản là không thể đặt niềm tin vào ai. Ngoài những linh hồn anh thu phục làm thuộc hạ, anh không cho phép bất kỳ ai đến gần, không trao tình cảm, luôn giữ một khoảng cách rõ ràng.
“Nếu tôi là bà, tôi đã thu phục toàn bộ đám pháp sư trừ tà rồi. Nhưng bà thì không. Ngược lại, bà lại chọn những kẻ yếu ớt như Kim Yegwon hay Cho Youngwoo, những kẻ chẳng khác gì người thường, để điều khiển.”
Ngay cả đội cận vệ bảo vệ Suhyang, hay con mèo bà cưng chiều, cũng không phải con người. Yoon Taehee từng sống gần gũi với quỷ hơn người, còn Suhyang, kẻ căm ghét ma quỷ, lại dùng bùa chú để sai khiến những bù nhìn chẳng phải người cũng chẳng phải quỷ, bảo vệ chính mình. Dĩ nhiên, bên cạnh bà vẫn có vài con người phục vụ, như Cho Youngwoo, nhưng họ chỉ là những kẻ bị khống chế bởi chú thuật.
“Chính vì vậy, tôi luôn thấy tò mò.”
Thứ duy nhất Suhyang giữ bên mình là một con mèo.
“Tại sao bà không dùng quyền năng của Bangsangsi để thu phục tất cả đám pháp sư trừ tà? Và tại sao lại chỉ chọn những con người yếu đuối để dùng cổ trùng? Không chỉ sử dụng mặt nạ, mà còn dùng cổ để điều khiển con người, chắc chắn bà đã gieo những thứ đó vào đám pháp sư trừ tà. Bởi đó là cách dễ dàng, đơn giản và tiện lợi nhất.”
“……”
“Nhưng lý do bà không làm vậy là gì?”
Yoon Taehee khẽ nhắm mắt, rồi mở ra.
“Không phải bà không muốn, mà là bà không thể làm như vậy.”
Ánh mắt Suhyang đột nhiên lạnh giá như băng.
“Quyền năng của mặt nạ hay cổ trùng cũng thế thôi. Bà không thể dùng quyền năng của Bangsangsi. Và cổ trùng thì chỉ có hiệu lực với những người không phải Quý tài, hoặc những kẻ có quỷ khí yếu. Còn với các pháp sư trừ tà, những người mang quỷ khí mạnh mẽ, thì chẳng tác dụng. Hoặc nếu có, cũng không kéo dài được lâu. Vì vậy, bà mới phải chọn những kẻ bình thường hoặc yếu đuối như Kim Yegwon hay Cho Youngwoo để sử dụng chúng.”
Vì không thể dùng cổ trùng lên pháp sư trừ tà, bà ta đã lấy tên họ, yểm chú cấm kỵ lên từng người. Dù nắm trong tay mặt nạ Bangsangsi, Suhyang vẫn dùng cổ trùng để thao túng con người, giữ mộc bài, tấm thẻ chứa tên các pháp sư, như con bài đe dọa mạng sống họ. Việc chuẩn bị sẵn phương án giết hoặc chế ngự họ khi cần thiết đã nói lên tất cả: bà không thể sử dụng quyền năng ấy.
“Đó là suy đoán của tôi. Nếu có điểm nào sai, xin hãy sửa lại.”
Nói xong, Yoon Taehee hất mạnh chiếc mặt nạ trên tay xuống đất.
“……”
Một sự im lặng như thể thời gian ngưng đọng bao trùm không gian. Dường như đã trôi qua rất lâu, mà cũng có thể chỉ là một khoảnh khắc. Sau một lúc, Suhyang khẽ nhếch một bên khóe miệng.
“Đúng là đứa trẻ đầu óc lanh lợi quá mức.”
“Vâng, tôi cũng thường được khen như thế.”
Yoon Taehee đáp, nét mặt vốn vô cảm chợt thoáng nụ cười nhạt.
“Dù sao thì, tôi cũng biết bà đang muốn gì.”
Anh khéo léo lái câu chuyện sang hướng khác.
“Tôi nghe nói bà muốn có thân xác của cậu ấy… Nhưng cậu ấy sẽ không đến đây đâu. Nên nếu bà định dùng tôi làm con tin để mặc cả, thì tốt hơn hết là từ bỏ đi. Nhưng cũng đừng vội tuyệt vọng. Dù không mang cậu ấy đến làm vật hiến tế, vẫn còn cách để bà đạt được sự bất tử.”
“…Có cách để trở nên bất tử thật sao?”
“Vâng, không phải kiểu cấm thuật bà thường dùng đâu… Tôi phát hiện ra trong lúc điều tra lý do cậu ấy trở nên bất tử. Nếu áp dụng cách đã dùng lên Jaegyeom cho bà, có lẽ sẽ đạt được kết quả tương tự.”
“Chắc chắn là thầy của đứa trẻ ấy đã dùng thủ đoạn gì đó.”
“Ban đầu tôi cũng nghĩ vậy. Nửa đúng, nửa sai.”
“Vậy lý do thực sự là gì?”
Yoon Taehee tháo hẳn chiếc mặt nạ trên mặt xuống.
“Bà muốn biết à?”
Gương mặt anh giờ đây trống rỗng cảm xúc, giọng nói vẫn đều đều.
“Trả lại tôi mộc bài. Rồi tôi sẽ nói cho bà biết.”
Trán Suhyang, vốn phẳng lặng, dần nhăn lại.
“……”
Sau một thoáng im lặng, bà chậm rãi ngước mắt lên.
“Cậu định mặc cả với ta sao?”
“Không hẳn là mặc cả, mà là một cuộc thương lượng thì đúng hơn.”
Yoon Taehee thản nhiên đáp, rồi vung tay ném chiếc mặt nạ xuống đất.
“Tôi đâu có đòi bà giao ra mặt nạ Bangsangsi, chỉ là mộc bài thôi mà, có gì phải đắn đo? Dù tôi có lấy lại mộc bài ngay bây giờ, bà cũng biết tôi chẳng thể làm gì lập tức đâu.”
Ở đây, Yoon Taehee chỉ có một mình, lại mang thương tích vì phạm cấm kỵ và xông vào Sở Narye. Dù lấy lại mộc bài, anh cũng không thể đối đầu Suhyang ngay lúc này.
“Thế còn cậu, tại sao lại cố chấp với mộc bài như thế?”
“Vì…”
Yoon Taehee định đáp, nhưng chợt khựng lại. Ban đầu, anh chỉ muốn phá cấm thuật, đột nhập Sở Narye, và mộc bài là chìa khóa. Nhưng giờ, khi đứng trước Suhyang, mục tiêu ấy bỗng trở nên vô nghĩa.
“Vì đó là tên của tôi.”
Nói xong, anh lặng lẽ chờ phản ứng từ Suhyang. Rồi, trong một cái chớp mắt, anh nhận ra mình đã bị bao vây. Hàng chục hình nhân đeo mặt nạ trắng xuất hiện, vây tròn Yoon Taehee, kiếm trong tay chĩa thẳng vào anh.
Mọi thứ diễn ra chỉ trong tích tắc.
“……”
Hàng loạt mũi kiếm kề sát cổ họng. Đó chính là câu trả lời của Suhyang.
“Có vẻ như đàm phán thất bại rồi nhỉ.”
Yoon Taehee liếc nhìn xung quanh, giọng vẫn bình thản.
“Tiếc thật. Bà lại chẳng hiểu cho sự chân thành tha thiết của tôi.”
Suhyang khẽ cười khẩy, rồi tặc lưỡi nhẹ.
“Đúng là một kẻ giỏi lươn lẹo. Đến cả người già cũng định mê hoặc.”
“Quả nhiên người từng trải có khác, sáng suốt thật.”
Yoon Taehee đáp, khóe môi khẽ nhếch lên.
Suhyang, người cả đời chẳng hoàn toàn tin ai, kể cả Seok Juryeon, kẻ đã theo bà bao năm, sao có thể dễ dàng đặt niềm tin vào một lời hứa không bảo đảm?
Dù biết rõ điều đó, Yoon Taehee vẫn bật cười. Bởi anh nói thật lòng. Nếu Suhyang đồng ý, anh sẽ giữ lời. Nhưng cuối cùng, bà ta vẫn không tin anh.