Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần
Suhyang cuối cùng vẫn không tin Yoon Taehee. Chỉ trong thoáng chốc, anh đã bị bao vây. Nhìn những chiếc mặt nạ trắng vây quanh mình, Yoon Taehee thấy được qua những mũi kiếm chĩa thẳng vào người anh chính là nỗi sợ hãi của Suhyang.
Đột nhiên, những bù nhìn rơm đồng loạt lao tới tấn công. Yoon Taehee khéo léo đỡ lấy các nhát kiếm cùng lúc giáng xuống, rồi tung một lực mạnh mẽ hất văng tất cả. Anh liên tục chém ngã kẻ thù trước mặt, không ngừng nghỉ, từng nhát kiếm nối tiếp nhau.
Nhưng theo thời gian, từng chuyển động của Yoon Taehee dần trở nên chậm chạp. Dòng nước thuốc từ Ban Thanh Tẩy, vốn từng là liều thuốc giảm đau tạm thời, giờ đây đã mất tác dụng. Cơn đau ngày càng trở nên dữ dội.
Khi đối mặt với kẻ địch được điều khiển bằng chú thuật, chỉ có hai cách để hạ gục chúng: phá hủy chú pháp hoặc tấn công trực tiếp vào người điều khiển, tức Suhyang. Thế nhưng, các bù nhìn đứng sừng sững như một bức tường bất khả xâm phạm, khiến việc tiếp cận Suhyang trở thành điều không tưởng. Hơn nữa, cơ thể anh đang chịu tổn thương nặng nề từ phản phệ của cấm thuật, khiến việc vận dụng quỷ khí không còn suôn sẻ như trước.
Dù nhìn từ góc độ nào, tình thế cũng đang dần nghiêng về thất bại.
Với gương mặt lạnh lùng, Yoon Taehee bình tĩnh đánh giá lại tình hình. Số lượng kẻ địch ngày càng gia tăng, trong khi anh đang tiến gần đến giới hạn của bản thân. Những gương mặt trắng vô hồn trước mắt chẳng khác nào đàn quạ đang chầu chực, chờ đợi khoảnh khắc con mồi gục ngã để lao vào xé xác. Chỉ cần sơ suất trong một giây, mọi thứ sẽ chấm dứt. Yoon Taehee loạng choạng, tay siết chặt chuôi kiếm.
Đúng lúc ấy…
“Chủ nhiệm ơi!”
Một giọng nói vang lên từ đâu đó. Yoon Taehee quay đầu lại, đôi mắt mở to kinh ngạc. Từ phía xa, các thành viên trong đội đang hối hả chạy đến.
Đó là toàn bộ thành viên của Đội 1, ngoại trừ đội trưởng và thực tập sinh. Lời hứa của Kang Yibin rằng đồng đội sẽ đến hỗ trợ hóa ra là sự thật.
“Khốn thật…”
Sự xuất hiện bất ngờ của viện binh khiến Suhyang không khỏi bực tức, bật ra một tiếng chửi thề.
Khuôn mặt bà ta lộ rõ vẻ khó chịu chưa từng thấy trước đây. Tình huống này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của bà. Suhyang không ngờ rằng Yoon Taehee đã thuyết phục được cả đám pháp sư trừ tà khác. Mọi thứ đang trở nên tồi tệ hơn bà tưởng. Cảm giác bất an trỗi dậy, bà lập tức triệu hồi thêm nhiều bù nhìn.
“Chủ nhiệm, anh ổn chứ?”
“Bọn tôi không đến muộn đấy chứ?”
Sau khi vượt qua hành lang đầy rẫy hiểm nguy để đến nơi, các thành viên Đội 1 ngay lập tức xếp thành đội hình chiến đấu khi thấy Yoon Taehee đang đơn độc chống đỡ. Cảnh tượng này giống hệt những lần họ cùng nhau ra trận trước đây. Lần này, họ cũng tự nhiên tạo thành thế trận, như thể đang bảo vệ chủ nhiệm của mình.
“Ủa, tụi nó lại xuất hiện nữa à?”
“Chuyện quái gì đang xảy ra thế này!”
“Trời ơi, muốn phát điên mất thôi.”
Nhìn đám bù nhìn trước mặt, các thành viên vừa gãi đầu vừa than vãn. Chúng trông giống những kẻ mà họ từng đối đầu ở hành lang, nhưng có điều gì đó khác biệt.
Trước đây, khi chém ngã những bù nhìn, chúng sẽ đổ gục rồi tái sinh sau một khoảng thời gian. Nhưng giờ đây, chúng không chỉ tái sinh nhanh hơn mà từ những đống rơm bị chém rơi còn mọc lên thêm những bù nhìn mới.
Số lượng kẻ địch tăng lên chóng mặt, như nấm mọc sau mưa. Càng kéo dài trận chiến, tình thế càng bất lợi.
Dù có thể phá vỡ vòng vây để tiến đến chỗ Sở trưởng, với tình trạng cơ thể hiện tại, Yoon Taehee cũng không thể lấy lại mộc bài hay mặt nạ.
Anh vung kiếm, cố gắng đẩy lũ bù nhìn ra xa hết mức có thể, rồi dồn sức cắm mạnh thanh kiếm xuống đất.
Dù cố gắng giữ thăng bằng, tầm nhìn của anh bắt đầu mờ dần.
Không biết gì cả, vậy tại sao tất cả lại kéo đến đây vì mình?
Giữa màn sương mờ ảo của tầm nhìn, Yoon Taehee chợt nghĩ.
‘Một con người lạnh lùng cũng là một con người đang sợ hãi.’
Về điểm này, anh và Suhyang có phần giống nhau.
Nhưng điều khác biệt duy nhất là, Yoon Taehee có Jaegyeom.
Nếu không gặp Jaegyeom, có lẽ anh cũng sẽ sống như Suhyang, mãi trốn trong vỏ bọc của chính mình. Nhưng chính Jaegyeom đã giúp Taehee nhận ra rằng chỉ một ánh mắt, một cái chạm tay, hay một khoảnh khắc nhỏ bé từ người khác cũng đủ để tạo nên ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời anh.
Jaegyeom là người đầu tiên gõ cửa bước vào cuộc sống của anh. Sau đó là Seok Juryeon, rồi các thành viên trong đội, và biết bao người khác ùa đến như những con sóng lớn.
Một khi đã bị cuốn theo dòng sóng ấy, không ai có thể kháng cự.
Chỉ những người không sợ bị sóng cuốn trôi mới có thể tận hưởng trọn vẹn đại dương bao la.
Tin tưởng ai đó, dựa vào ai đó, hay thứ gì đó giống như tình đồng đội, đó chính là trái tim của con người.
Dù có bị tổn thương hay phản bội, sống có lẽ chính là việc không ngừng lặp lại những thất bại ấy.
Xét theo nghĩa đó, Suhyang là một người vô cùng thông minh và sáng suốt.
Và ngay giây phút ấy, Yoon Taehee chợt nghĩ đến cậu thiếu niên kia.
Từ góc nhìn của Suhyang, Jaegyeom chỉ là một kẻ ngốc nghếch, bị chính người thầy mà cậu hết lòng tin tưởng phản bội và ruồng bỏ, vậy mà vẫn tiếp tục đặt niềm tin vào người khác.
Một người luôn tỏ ra thờ ơ với thế gian, giấu mình sau lớp vỏ lạnh lùng, nhưng cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi việc lặp lại sai lầm, trao đi sự quan tâm và tình cảm.
Một cậu thiếu niên mạnh mẽ và đẹp đẽ.
Đúng lúc đó, một thanh kiếm lách qua khe hở phòng thủ, sượt qua vai Yoon Taehee.
“Ức!”
Anh rên lên một tiếng rồi khuỵu gối xuống.
“Chủ nhiệm!”
Pyo Jiho hoảng hốt hét lên.
Nhưng Yoon Taehee chỉ biết ôm chặt lấy vai, không còn sức để né tránh thêm.
Con bù nhìn trước mặt lập tức nắm lấy cơ hội, lao thanh kiếm tới như muốn đâm xuyên qua cổ anh.
Ngay khoảnh khắc ấy…
Bộp!
Một hòn đá từ đâu bay tới, mang theo quỷ khí, đập gãy thanh kiếm rồi cắm phập vào một cái cây gần đó.
Sở trưởng đang quan sát trận chiến, thấy vậy giật mình ngoảnh đầu lại. Không rõ vì nhận được tín hiệu gì, đội cận vệ lập tức dừng mọi hành động.
“Cái… cái quái gì vậy?!”
Các thành viên Đội 1 cũng sững sờ, ngừng lại trong ngỡ ngàng.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cái cây nơi viên đá ghim vào. Rồi đột nhiên, cây bắt đầu chuyển sang màu đen, héo rũ nhanh chóng và chết đi. Yoon Taehee, đang quỳ gối và ho dữ dội vì đau đớn, từ từ mở to mắt.
Tất cả đều chăm chú nhìn viên đá cắm trên thân cây. Và rồi…
“Ai cho ngươi động vào hắn.”
Một giọng nói vang lên từ đâu đó. Những người đang dán mắt vào cái cây khô chết đồng loạt quay đầu theo hướng âm thanh phát ra.
Ánh mắt mọi người dừng lại tại một điểm. Trên ngọn cây cao vút, một bóng người đang đứng sừng sững. Dưới ánh trăng rực rỡ, gương mặt ấy hiện lên rõ ràng.
Kang Yibin khẽ mấp máy môi.
“…Là Jaegyeom ư?”
Cậu thiếu niên trông giống hệt Jaegyeom đang cầm một cây cung, toàn thân bao phủ bởi quỷ khí đỏ rực như làn sương mờ. Từ đỉnh cây, cậu nâng cung lên, kéo dây căng đến tận cằm.
Mũi tên lao vút đi, nhắm thẳng vào vị trí Suhyang đang đứng. Ngay khoảnh khắc ánh mắt cậu chạm vào bà ta từ xa, Suhyang vội lùi lại. Đúng lúc ấy, mũi tên bọc trong quỷ khí đỏ rực sượt qua sát mặt bà.
Mũi tên lạc hướng đâm xuyên qua một con bù nhìn gần đó. Con bù nhìn trúng tên lập tức đen lại như cái cây trước đó, rồi vỡ tan thành bụi trong tiếng soạt. Chú thuật gắn trên nó bị phá hủy ngay tức khắc. Gương mặt Suhyang cứng đờ, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao.
“…”
Các thành viên Đội 1 đứng chết lặng, nhìn Jaegyeom trong sự kinh ngạc. Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là em út của đội. Nhưng cậu giờ đây trông như một người hoàn toàn khác.
Cậu nhóc từng mất nửa ngày chỉ để viết một bản báo cáo, ngây ngô với đời, giờ lại mang trên mình quỷ khí đáng sợ và bắn một mũi tên đầy uy lực từ khoảng cách xa như vậy.
“Cái, cái gì thế này…”
Cả đội nhìn cậu thiếu niên với ánh mắt không thể tin nổi. Không thể nhầm lẫn, đó chính là Jaegyeom. Họ luôn biết cậu đặc biệt, được chính Chủ nhiệm Yoon chọn làm người kế nhiệm, nhưng điều này vượt xa sức tưởng tượng của họ.
Ngay lúc đó, họ cảm nhận được ai đó đang tiến đến từ phía sau. Dù vẫn còn sững sờ trước sự xuất hiện của Jaegyeom, bản năng chiến đấu khiến cả đội lập tức quay phắt lại, cảnh giác trước nguy cơ bị tấn công bất ngờ.
Nhưng cảnh tượng hiện ra lại vượt ngoài dự đoán. Một con ngựa lơ lửng giữa không trung, cách mặt đất khoảng một mét.
Chuyện con ngựa bay đã đủ kỳ lạ, nhưng trên lưng nó còn có người. Một đứa trẻ nhỏ… và…
“Cái, cái, cái đó là, là, là Jeongju!”
Một người nổi tiếng!
Go Junhyung lẩm bẩm khi nhận ra gương mặt quen thuộc. Ngay sau đó, con ngựa lơ lửng nhẹ nhàng hạ xuống đất.
Cả người nổi tiếng và đứa trẻ như đã chờ sẵn, lập tức bước xuống. Các thành viên trong đội theo phản xạ lùi lại một chút, giữ vẻ đề phòng.
Ngay lúc ấy, đứa trẻ, một cậu nhóc thấp lùn, vừa chạm đất đã vội vã chạy thẳng về phía Yoon Taehee.
Mọi người chỉ biết ngây ra nhìn. Cậu nhóc lo lắng thốt lên.
“Yoon đại nhân! Ngài không sao chứ ạ?”
…Yoon đại nhân? Một cách gọi cổ kính lạ lùng, không giống thứ mà một đứa trẻ thời hiện đại sẽ dùng.
Rồi cậu nhóc đưa tay về phía Yoon Taehee. Từ bàn tay ấy tỏa ra ánh sáng trắng lấp lánh.
Vết thương trên vai Yoon Taehee lập tức lành lại trong chớp mắt. Các thành viên Đội 1 đứng lặng, không thốt nên lời, chỉ biết chứng kiến cảnh tượng diễn ra trước mắt.
Họ không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Dù tận mắt nhìn thấy, họ vẫn khó mà tin vào những gì hiện hữu.
“Cái… cái quái gì vậy trời…”