Hỏa Hồn Novel - Chương 342

Kết thúc của Suhyang bắt đầu từ một dấu chấm. Từ dấu chấm đó, ánh sáng rực rỡ lan tỏa ra, rồi cả tầm nhìn ngập tràn trong sắc trắng. Bà nhận ra rằng mình đang rời xa khỏi thế gian này. Cảm giác như đang trôi nổi lơ lửng trên mặt nước, toàn thân nhẹ bẫng. Cứ như thể quay trở lại thời chưa từng tồn tại. Mọi cảm giác đều tan biến. Ý thức dần mờ xa, như thể đang đứng trên ranh giới giữa mơ và tỉnh.

Trên nền trắng như tờ giấy chưa vẽ, màu sắc bắt đầu loang ra. Rồi một khung cảnh, không rõ đã bắt đầu từ đâu và lúc nào, dần hiện ra. Suhyang lập tức nhận ra mình đang nhìn thấy ảo ảnh.

Và đó chính là ký ức rực rỡ nhất của bà.

Lúc đó là đầu mùa hạ. Suhyang đang cùng Hwirim trèo lên một ngọn đồi. Hai người dừng chân tại một nơi có thể nhìn bao quát toàn cảnh ngôi làng. Một cơn gió mát từ đâu đó khẽ thổi qua.

“Chúng ta nghỉ một chút nhé?”  

Hwirim đang lau mồ hôi trên trán, quay sang hỏi Suhyang.  

“Ừ, được thôi.”  

Suhyang mỉm cười, khẽ gật đầu.

Hwirim tìm một chỗ có nắng ấm vừa phải rồi ngồi phịch xuống. Suhyang ngồi xuống, chỉnh lại tà váy đang bay lất phất trong gió, và ánh mắt nàng hướng về một nơi. Giữa khe đá, một bông hoa dại trắng nở rộ.

“Là hoa kìa.”  

Bông hoa trắng tinh khôi chỉ nhỏ bằng bàn tay, mộc mạc mà đẹp đến lạ. Hwirim cúi xuống khi thấy bông hoa Suhyang chỉ. Sau một hồi quan sát kỹ, Hwirim cất lời.  

“Là hoa gió đấy.”  

“Hoa gió?”  

“Ừ.”

Ngay sau đó, Hwirim đưa tay ra, bất ngờ bẻ gãy cành hoa. Suhyang giật mình thì thầm như trách móc.  

“Sao lại bẻ hoa chứ?”  

“Có sao đâu.”

Hwirim nhìn quanh một vòng rồi cười tinh nghịch.  

“Cho ta mượn tay một chút được không?”  

Suhyang ngỡ ngàng đưa tay ra. Hwirim nhẹ nhàng đính cành hoa gió vừa bẻ quanh ngón tay Suhyang.  

“Đẹp không?”  

Thứ Hwirim tạo ra là một chiếc nhẫn kết từ hoa gió trắng. Suhyang nhìn tay mình, bất giác thốt lên đầy ngạc nhiên.

“Đẹp không?”  

Hwirim ngẩng lên hỏi Suhyang.  

“Khi nhỏ, phụ thân ta cũng hay làm vậy cho ta.”  

“Ừ, rất đẹp.”  

Suhyang khẽ gật đầu.

Hwirim mỉm cười rồi nói.  

“Dù làm gì đi nữa, ngươi vẫn đẹp. Hợp lắm.”  

“Tiếc quá. Mai thôi là nó sẽ héo mất.”  

“Tiếc gì chứ. Hoa vốn là để tàn mà.”  

“Giá như có thể giữ mãi thì tốt biết mấy…”

Suhyang vừa nghiền ngẫm lời của Hwirim, vừa đưa tay lên trời. Nàng ngắm thật kỹ bàn tay đang đeo chiếc nhẫn kết từ hoa dại, rồi thầm nghĩ: Mong rằng bông hoa này mãi mãi sẽ không bao giờ tàn úa.

Một cơn gió nhẹ thoảng qua.  

“Không biết cún cưng có theo kịp không nhỉ?”  

“Chắc lại mải mê nghịch ngợm đâu đó rồi.”  

Hwirim vừa quay nhìn về phía họ đã đến, vừa đáp lại.  

“Hắn đi chậm, đợi một chút cũng được.”  

“Ừ.”

Hwirim vươn vai rồi nằm dài xuống bãi cỏ. Ánh nắng ấm áp rải khắp đồi hoa rực rỡ. Từng đàn bướm trắng bay lượn khắp nơi. Suhyang đang ngồi với hai chân dựng lên, khẽ liếc nhìn Hwirim đang nằm bên cạnh. Sau một thoáng do dự, nàng cũng nằm xuống bên cạnh người kia.

Rồi đột nhiên, Hwirim bật cười thành tiếng.  

“Nhìn đằng kia kìa.”  

Từ phía xa, cún cưng đang ôm một vòng đầy hoa dại bước đến.  

“Haha, gì vậy. Hóa ra vì muốn tặng hoa cho tụi mình nên hắn mới đến trễ à.”  

“Hay là làm nhẫn cho cún cưng luôn nhé?”  

“Tuyệt! Ba đứa mình mỗi người đeo một cái.”  

Hwirim vỗ tay reo lên.  

“Ý hay đấy.”  

Suhyang cũng bật cười thành tiếng.

“Này, mau đến đây! Ở đây nè…!”  

Hwirim vẫy tay gọi cún cưng đang tiến lại gần từ phía xa, rồi lại nằm phịch xuống.  

“Liệu sẽ có một ngày như thế này nữa không nhỉ?”  

“Mùa xuân năm sau tụi mình lại đến là được mà.”  

“Ừ ha.”

Một cơn gió mơn man từ xa thổi tới.  

“Aa, nắng đẹp quá…”  

Suhyang và Hwirim nhắm mắt lại, lặng lẽ chờ Myojeong.  

Suhyang khẽ mỉm cười trong yên lặng.

***

Hôm nay, từ sáng sớm trời đã âm u. 

Mùa thay lá khiến thảm cỏ trong sân dần ngả màu tro xám. Mỗi khi có cơn gió lạnh buốt thổi qua, những cành cây trụi lá lại run rẩy. Từ chiều, tuyết bắt đầu rơi.

“Tuyết kìa!”  

Mesani áp trán vào cửa kính, khuôn mặt rạng rỡ. Nơi trán của Mesani chạm vào tấm kính lạnh, hơi ấm đọng lại tạo thành một vết tròn mờ mờ.

Bịch, bịch, bịch…

Mesani chạy ào ra phòng khách, rồi dừng lại trước cửa phòng của Jeongju. Vừa nhón chân, vừa nhảy cẫng, Mesani gọi lớn.  

“Ngài Jeongju! Tuyết đang rơi nè!”  

“Tuyết á?”  

Jeongju tròn mắt, bước ra phòng khách.  

“Ồ, thật kìa.”

Tuyết lả tả như mưa bụi lúc trước giờ đã thành những bông tuyết to nặng rơi dày đặc. Mesani với khuôn mặt háo hức đi quanh quẩn trong phòng khách, hỏi liệu có thể ra sân chơi không. Nhưng Jeongju lập tức lắc đầu dứt khoát.  

“Không được. Bị cảm bây giờ.”

Đó là chuyện đã xảy ra không lâu trước, khi tuyết đầu mùa rơi. Mesani lúc đó vui mừng vì tuyết, chơi ngoài sân cả ngày và bị cảm lạnh. Dù là sâm đồng tử có thể chữa mọi bệnh, Mesani cũng không thể tự chữa cho mình, nên sau đó phải nằm bẹp mấy ngày liền.

“Nhóc quên lần trước bị bệnh rồi à?”  

Trước thái độ nghiêm khắc của Jeongju, Mesani rầu rĩ ngồi xổm xuống trước ô cửa kính lớn trong phòng khách. Cậu nhóc thở ‘phù…’ lên kính, rồi dùng ngón tay vẽ tranh lên mặt kính mờ. Tấm lưng nhỏ bé của cậu bé trông thật buồn bã.

“……”  

Jeongju thở dài một tiếng rõ to.  

“Lại đây nào.”

Không còn cách nào khác. Jeongju mặc áo khoác dày cho Mesani, đội găng tay giữ ấm và mũ len, quấn khăn cổ cẩn thận, trang bị kín mít. Mesani trông mũm mĩm hẳn lên.

Jeongju quay xuống hỏi Yoo Namsaeng, đang nằm dưới sàn.  

“Khẹc à, cậu cũng muốn ra ngoài nhỉ?”  

“Dạ vâng ạ, tất nhiên rồi!”  

Jeongju mở khăn choàng nhỏ, đặt Yoo Namsaeng lên rồi cuộn lại như cuốn kimbap.  

“Nhưng nếu lạnh quá thì phải vào ngay nhé.”  

“Dạaa!”  

“Vânggg!”

Mesani sung sướng lao vọt ra sân phủ đầy tuyết. Yoo Namsaeng vừa nhảy qua khung cửa kéo, chân chạm vào tuyết liền hét lên ‘Á!’ rồi làm rối lên rằng mình bị tê cóng.

Jeongju dựa vào khung cửa sổ phòng khách, gương mặt đầy mãn nguyện, nhìn hai đứa nhỏ lăn lộn trên nền tuyết trắng.

“Này, Mesan à!”  

Nhưng niềm vui đó chẳng kéo dài lâu, Jeongju cau mặt lại khi nhìn ra ngoài.

Vừa mới vào phòng nhận cuộc điện thoại xong quay lại, chưa kịp để mắt thì Mesani đã ngửa mặt lên trời, há to miệng.

“Sao lại ăn tuyết?! Không được ăn tuyết đâu!”  

“Tại sao ạ?”  

“Dạo này tuyết không còn sạch như trước nữa, ăn vào sẽ không tốt.”  

“Nhưng tuyết trắng tinh, sạch thế cơ mà…”  

“Dù vậy cũng không được.”

Thời nay bụi bặm nhiều lắm, cái đó toàn là mưa axit đấy, mưa axit… Jeongju bắt đầu lải nhải một tràng dài bằng vẻ mặt u sầu.

Hèn gì thấy lạ. Ngày xưa Mesani có lăn lê khắp sân tuyết cũng chẳng bao giờ bị cảm, vậy mà lần đó lại bệnh mất mấy ngày. Giờ thì Jeongju hiểu rồi. Chắc chắn là do ô nhiễm môi trường.

“Hiểu chưa? Đừng ăn tuyết nữa.”  

Jeongju nói thêm bằng giọng nghiêm khắc.  

“Dạ ơ…”  

Tuyết chạm vào môi là tan ngay, mềm như kẹo bông gòn, Mesani rất thích… Nhưng nhìn ánh mắt của Jeongju, cuối cùng cậu bé đành từ bỏ ý định ăn tuyết và bắt đầu vo tuyết thành từng cục để làm người tuyết.

Sau một hồi hì hục vật lộn, Mesani đã làm ra được một người tuyết to bằng chai nước suối. Trông khá ra dáng.  

“Làm đẹp đấy chứ?”  

Thấy người tuyết, Jeongju mỉm cười, lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh.  

Tách! 

“Khi Jaegyeom về, phải cho cậu ấy xem nhé.”  

“Vâng ạ!”

Mesani cười toe toét, mũi đỏ bừng lên vì lạnh. Mùa đông đến, ngày ngắn lại và đêm kéo dài. Trời sụp tối rất nhanh vào buổi chiều muộn. Trước khi trời tối hẳn, Jeongju gọi Mesani và Yoo Namsaeng vào nhà.

Hai đứa đã chơi suốt buổi chiều, không biết mệt, mải mê làm người tuyết. Vào nhà, cả hai được thả vào bồn tắm đầy nước nóng để tắm rửa thư giãn.

Cũng lúc ấy, có tiếng nhập mật mã ở cửa ra vào. Nghe thấy tiếng khóa cửa điện tử, Mesani lập tức chạy ra đón. Jeongju, lúc đó đang chuẩn bị bữa tối, cũng bước ra như thể đã chờ đợi sẵn.

Khi cửa mở ra, Jeongju là người chào trước.  

“Taehee, anh về rồi à?”  

“Ngài Yoon! Ngài về rồi ạ!”

Yoon Taehee, mặc áo khoác dài màu caramel, bước vào nhà, tháo chiếc khăn len đang quấn quanh cổ.  

“Ừ. Tôi về rồi.”

Sau khi chào hỏi Jeongju, Taehee bế bổng Mesani lên.  

“Nhóc sâm, chơi vui không?”  

“Dạ có ạ!”  

“Chơi gì nào?”  

“Ơ… tụi em làm người tuyết đó ạ!”  

“Người tuyết à? Ngầu phết nhỉ?”

Yoon Taehee chăm chú nhìn Mesani đang trong vòng tay. Mesani lập tức quay đi. Dù đã sống cùng nhau hơn nửa năm, Mesani đôi lúc vẫn còn tỏ ra ngượng ngùng.

Anh đưa tay ra, dùng hai ngón tay khẽ véo má Mesani, ép lại giữa trung tâm như thể đang đùa. Hành động đó đầy tinh nghịch, má phúng phính bị ép lại thành môi cá vàng.

Bị trêu chọc, Mesani bẽn lẽn vặn vẹo người. Cậu bé xấu hổ khi bị Yoon Taehee nhìn thẳng vào mắt, thường sẽ cúi đầu xuống, gương mặt lúng túng đỏ ửng, chính vì điều đó mà Yoon Taehee càng thấy đáng yêu, khiến anh thường trêu đùa cậu bé như thế mỗi khi trở về nhà.

Tính đến nay, đã hơn nửa năm kể từ khi Yoon Taehee cùng ba người sống chung dưới một mái nhà. Kể từ hôm đó, việc Yoon Taehee sống chung với các linh vật cũng đến một cách hết sức tự nhiên.

Taehee đã kể hết mọi chuyện cho Jeongju, từ lý do Jaegyeom quyết định trở thành pháp sư trừ tà, đến cả chuyện cậu luôn âm thầm muốn chết mà chẳng ai hay biết.

“Làm bài tập xong hết chưa?”  

“Rồi ạ!”  

“Để xem nhóc làm tốt đến mức nào nhé?”

Sau khi kết thúc công việc và ăn tối xong, Yoon Taehee bế Mesani lên tầng hai vào phòng sách. Anh ngồi xuống trước bàn học lớn, mở cuốn vở ô vuông ra, đặt Mesani ngồi lên đùi mình. Cứ sau bữa tối, hai người lại cùng nhau lên phòng sách học tiếng Hàn, điều đó đã trở thành thói quen hằng ngày của họ.

“Câu tiếp theo: ‘Nếu nhóc khóc thì phải làm sao nhỉ?’”  

Mesani trầm ngâm suy nghĩ. Sau một hồi đắn đo, cậu bé bắt đầu nắn nót viết từng nét bằng bút chì. Yoon Taehee vòng hai tay nhẹ nhàng ôm bụng Mesani, kiên nhẫn đợi cậu bé viết xong.

“Xong rồi ạ!”  

Yoon Taehee nhìn dòng chữ nguệch ngoạc trên vở: 

[Nếu nóc khóc thì phải làm haoo?]  

Yoon Taehee mỉm cười không thành tiếng, rồi nói.  

“Sai rồi.”  

“Em không biết sai chỗ nào ạ…”  

“Chỗ này ‘nóc’ thiếu chữ h, phải sửa thành ‘nhóc’, còn đây là ‘sao’ chứ không phải ‘haoo’.”  

“À!”  

Mesani gặm đầu bút chì rồi bật cười khúc khích.

Học xong, Mesani xuống tầng một đi ngủ. Yoon Taehee ở lại phòng sách đọc sách một mình.

Khi cả nhà đã chìm vào giấc ngủ, âm thanh duy nhất còn lại là tiếng xào xạc của những trang sách lật nhẹ. Rồi bỗng nhiên, trong sự tĩnh lặng đó, có tiếng cạch, như thể ai đó đang chạm khẽ vào cửa phòng.

Yoon Taehee tháo kính, ngẩng đầu khỏi trang sách. Anh đứng dậy, chậm rãi mở cửa. Cánh cửa vừa hé, một bóng đen lập tức bước vào như thể đã đợi sẵn. Đó là một con mèo đen tuyền.

Nó lướt qua hai chân Taehee, cọ đầu vào anh một cách thân mật.  

“Chưa ngủ à?”  

Yoon Taehee quỳ xuống, nhẹ nhàng vuốt ve đầu mèo. Chỉ trong nửa năm, đã có rất nhiều thay đổi.

Sở Narye đã sụp đổ. Trước khi ba người dọn lên Seoul, họ đã quay lại căn nhà hai tầng ở vùng quê, nơi từng sống trước kia.

Lần này, có thêm một thành viên mới, con mèo đen từng được Suhyang nuôi.

Cuộc sống của Yoon Taehee cũng có nhiều thay đổi lớn nhỏ. Một trong những thay đổi dễ nhận thấy nhất là anh bắt đầu uống một lon bia mỗi đêm.

Con mèo đen nằm gọn ở một góc bàn. Đôi mắt vàng sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Taehee rồi đôi khi lại hướng về một nơi xa xăm.

Yoon Taehee vừa đọc sách, vừa nhẹ nhàng vuốt ve mèo, trong im lặng.

Vào lúc rạng sáng, anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.  

“……”  

Dưới ánh đèn đường, những bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống như cánh hoa.

Taehee lặng lẽ xuống phòng khách.

Con mèo, từng là thú cưng của Suhyang, đặc biệt thân thiết với anh, lúc nào cũng lặng lẽ đi theo mỗi khi anh di chuyển.

Taehee cùng mèo ngồi trên ghế sofa, lặng lẽ uống bia. Anh uống không phải vì thích, mà bởi cảm giác trống rỗng không rõ nguyên do. Vừa mong ngày mai đến, lại vừa thấy sợ ngày mai đến, một cảm giác mâu thuẫn kỳ lạ.

Uống hết một lon bia, Taehee từ từ đứng dậy. Ở góc phòng khách là cánh cửa dẫn vào một căn phòng.

Đứng trong bóng tối, anh lặng lẽ mở cửa, bước vào bên trong.

Khi bước vào phòng, Yoon Taehee nhìn thấy Jaegyeom đang say giấc nồng.

Căn phòng ấm áp và vô cùng yên tĩnh. Dù biết chắc Jaegyeom sẽ không tỉnh lại, Yoon Taehee vẫn nhẹ nhàng đóng cửa để không gây ra bất kỳ tiếng động nào. Anh ngồi thụp xuống bên mép giường, khoanh tay lại, tựa lên mép nệm.

Khi lên dây cót hộp nhạc đặt trên tủ đầu giường, tiếng tinh tinh, tinh tinh khẽ vang lên.

Ánh đèn màu cam ấm áp từ chiếc đèn bàn hắt xuống, mờ mờ soi rõ những đường nét khuôn mặt của Jaegyeom. Trong khi lắng nghe tiếng nhạc du dương phát ra từ hộp nhạc, Yoon Taehee chăm chú nhìn nghiêng khuôn mặt ngay ngắn, thanh tú của cậu thiếu niên.

“Chàng hoàng tử hay ngủ nướng.”  

Yoon Taehee khẽ thì thầm như trêu chọc.  

“Dậy đi nào.”

Nhưng, như mọi khi... không có câu trả lời nào từ Jaegyeom.

Từ ngày hôm đó, Jaegyeom chưa từng một lần mở mắt.

_____

Mặc kệ tất cả tui ship Suhyang với Hwirim, ai lên thuyền với tui nào!



Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo