Hỏa Hồn Novel - Chương 344

Seok Juryeon mở mắt trong bệnh viện. Khi tỉnh lại, bà nhận ra mình đang đeo mặt nạ oxy. Bà đã mất quá nhiều máu, một số cơ quan nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng. Trong cơn hôn mê, bà đã vượt qua nhiều khoảnh khắc nguy kịch. Nếu lúc đó trúng phải đòn từ thanh kiếm mang quỷ khí, chắc chắn bà đã không còn sống. May mắn thay, nhờ có các pháp sư ở gần và được cấp cứu kịp thời, bà đã thoát khỏi lưỡi hái tử thần.

Seok Juryeon phải nằm viện một thời gian dài. Tại bệnh viện liên kết với Sở Narye, bà được Ban Thanh Tẩy cùng các y bác sĩ tận tình điều trị. Mất hai tháng, sức khỏe của bà mới dần ổn định để có thể xuất viện.

Cuộc tấn công của Bích Tà Đoàn đã gây thiệt hại nặng nề cho Sở Narye. Dù không ai thiệt mạng, 163 người đã bị thương. Một phần hệ thống điện chính bị phá hủy, buộc khu vực Jongmyo phải đóng cửa để trùng tu. Công trình xây dựng chi nhánh đang gấp rút tiến hành cũng rơi vào đình trệ, toàn bộ lực lượng phải dồn sức khắc phục hậu quả. Mọi hoạt động tạm ngừng, Sở Narye buộc phải đóng cửa tạm thời.

Để ứng phó, một ban đối sách đặc biệt được thành lập nhằm khôi phục Sở Narye, đồng thời một ủy ban điều tra cũng ra đời. Trong trụ sở chính, nhiều ý kiến đòi truy đuổi Bích Tà Đoàn đến cùng và phát lệnh truy nã thủ lĩnh Yoon Taehee. Tuy nhiên, khi nghe tin Bích Tà Đoàn đứng sau vụ tấn công, cấp trên lại lộ rõ vẻ lúng túng. Họ không muốn danh tính ‘Bích Tà Đoàn’ bị phơi bày.

Suốt nhiều năm, Bích Tà Đoàn hoạt động trong bóng tối, nhận nhiệm vụ từ các quan chức cấp cao và những nhân vật quyền lực trong giới chính trị – kinh tế, đóng vai trò ‘người giải quyết’. Nhờ vậy, họ nắm giữ vô số thông tin nhạy cảm, những điểm yếu không thể công khai hay vấn đề cá nhân tế nhị. Nếu tổ chức này bị lật tẩy hoàn toàn, việc các bí mật bị phơi bày chỉ còn là vấn đề thời gian. Vì thế, cấp trên không muốn đào sâu thêm, gây áp lực để Sở Narye giữ ở mức ‘hòa hoãn’. Sự việc, nhờ sự can thiệp từ trên cao, bị ém nhẹm một cách bất thường. Thành quả từ mạng lưới quan hệ xây dựng suốt 10 năm cuối cùng cũng phát huy tác dụng.

Vài tuần sau, Seok Juryeon nhận được liên lạc từ Yoon Taehee. Một ngày nọ, bà phát hiện một mảnh giấy nhỏ đặt trên khung cửa sổ, ghi rõ thời gian và địa điểm. Nhìn nét chữ ngay ngắn, bà lập tức nhận ra đó là của Yoon Taehee.

Địa điểm được ghi là một quán cà phê yên tĩnh ở vùng ven thành phố. Đúng giờ hẹn, Seok Juryeon đến nơi, đưa mắt nhìn quanh. Yoon Taehee vẫn chưa xuất hiện. Bà chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ, nơi khung cảnh yên bình trải ra trước mắt, ánh nắng dịu dàng chiếu xuống bàn.

Không biết bao lâu trôi qua, một giọng nói bất ngờ vang lên từ phía sau. 

“Chị đến sớm nhỉ.” 

Seok Juryeon ngẩng đầu. Trước mặt bà là Yoon Taehee. Anh mặc áo hoodie, khoác áo phao dài, trông chẳng khác nào một sinh viên đại học, không giống một pháp sư, mà như một thanh niên bình thường.

“Chị chưa gọi món đúng không?” 

Yoon Taehee vừa kéo mũ trùm đầu, vừa đút tay vào túi áo, tự nhiên như thể họ vừa gặp hôm qua. Khi bà gật đầu, anh nói. 

“Vậy để tôi gọi trước.” Rồi bước đến quầy. Chẳng bao lâu, anh quay lại với hai ly nước.

Đó là một ly trà hoa cúc nóng và một ly nước bưởi. Yoon Taehee đặt ly trà trước mặt Seok Juryeon. Dù bà chưa từng nói trước, anh vẫn chọn đúng theo thói quen của bà. Nhìn ly trà, bà im lặng. Taehee lên tiếng. 

“Trưởng ban không thích đồ ngọt, cũng chẳng uống cà phê.”

Những lúc thế này, người ta mới nhận ra họ đã ở bên nhau lâu đến nhường nào. Seok Juryeon chưa bao giờ nói thẳng mình ghét đồ ngọt hay không uống cà phê, vậy mà Taehee vẫn biết. Họ đã quan sát nhau từ xa trong suốt thời gian dài. Dù không hiểu hết tâm tư sâu kín, những điều nhỏ nhặt như sở thích lại được ghi nhớ rõ ràng.

“Trông mặt chị xuống sắc nhiều quá.” 

Yoon Taehee vừa khuấy ly nước bằng ống hút, vừa ngẩng lên nhìn bà. Đã lâu rồi họ mới đối diện nhau thế này. Seok Juryeon nhìn vào mắt anh một lúc, rồi khẽ chuyển ánh mắt đi nơi khác.

Yoon Taehee nhận ra bà đang căng thẳng, điều hiếm thấy ở Seok Juryeon. Với anh, bà là tay sai của Sở trưởng, kẻ thù đã giết gia đình mình. Khi sự thật lộ ra, bà không còn thoải mái nhìn vào mắt anh. Nói không rối lòng là dối trá. Trước Yoon Taehee, Seok Juryeon chỉ là một tội nhân.

“Cái mộc bài hôm đó, đã lấy lại được chưa?” 

Bà cố giữ vẻ bình thản, mở lời.

“Rồi ạ, tôi đã tìm lại và hủy nó đi rồi.”

“Vậy thì giờ giết một pháp sư trừ tà chắc cũng không gặp rắc rối gì đâu nhỉ.”

“Vâng, đúng vậy.”

“Thế thì… kế hoạch báo thù còn dang dở, bao giờ cậu định làm tiếp đây?”

Trước câu hỏi nửa đùa nửa thật, Yoon Taehee nhướng một bên mày. Im lặng một lúc, anh bất ngờ bật cười khẽ. Bà vừa hỏi bình thản: ‘Bao giờ cậu sẽ giết tôi?’, như thể trao quyền sinh tử cho anh.

“Tôi không định giết chị đâu.” 

Yoon Taehee vừa khuấy ly nước, vừa lẩm bẩm như tự nói với mình. 

“Nếu định giết, chắc tôi đã ra tay ngay hôm đến bệnh viện rồi.”

Seok Juryeon, đang đưa tách trà lên môi, quay sang nhìn anh. Đó là chuyện xảy ra khi bà còn nằm viện. 

Một đêm khuya, trong cơn mê vì thuốc, bà lờ mờ thấy khuôn mặt Yoon Taehee nhìn xuống mình qua tầm nhìn chập chờn, đôi mắt lạnh lùng, vô cảm như lần trước. Bà từng nghĩ anh đến để giết mình, còn tự hỏi: An ninh dày đặc thế này, sao cậu ta vào được? Nhưng chưa kịp lên tiếng, mắt bà đã khép lại. 

Yoon Taehee chỉ lặng lẽ nhìn một lúc, rồi rời đi không tiếng động. Vì ý thức mơ hồ, bà tưởng đó là mơ. Hóa ra, anh thật sự đã đến.

Sau thoáng im lặng, Seok Juryeon khẽ hỏi. 

“Tại sao khi đó cậu lại đến bệnh viện?”

“Chỉ là muốn biết chị sống ra sao thô.” 

“Không phải cậu từng muốn báo thù tôi à?”

“Đúng vậy. Nhưng bây giờ thì… hết rồi.”

Câu trả lời của anh dùng thì quá khứ.

“‘Hết rồi’ là sao cơ?”

“Ý tôi là… chừng đó là đủ rồi.”

Nhấp một ngụm nước, Yoon Taehee thản nhiên tiếp lời. 

“Đột nhiên tôi cảm thấy… tất cả chỉ là những việc vô nghĩa.” 

Dù có báo thù, Yoon Wonjung hay những linh hồn đã khuất cũng không thể trở lại, mọi chuyện đã xảy ra cũng không thể xóa bỏ. Dù thế nào, anh vẫn phải sống với những ký ức đó. Và anh không muốn thêm một ‘ai đó’ chỉ còn tồn tại trong trí nhớ mình.

“Thay vào đó, xin hãy nhớ điều này.”

“Điều gì cơ?”

“Tôi sẽ không tha thứ cho chị đâu.”

Bàn tay cầm tách trà của Seok Juryeon khựng lại. 

Dù câu nói đột ngột chạm vào điểm yếu, Yoon Taehee vẫn thản nhiên, nhấp môi vào ly nước, ngậm một viên đá lạnh. Chỉ một câu ngắn ngủi ấy là ‘sự báo thù’ anh dành cho bà. 

Anh hành xử như chưa từng có gì xảy ra, nhưng thực chất chưa bao giờ tha thứ. Như mọi khi, anh nhanh chóng nắm thế chủ động trong cuộc trò chuyện. Nói chuyện với anh, người ta dễ bị cuốn theo mà không kiểm soát được. Lần này cũng vậy. Giữ bình tĩnh chẳng dễ dàng.

Bà không mong được tha thứ. Nhưng dù vậy, Seok Juryeon vẫn nghĩ mình phải trả giá cho tội lỗi đã gây ra.

“Vậy tôi phải làm gì đây?”

Yoon Taehee khẽ cười. 

“Làm gì cũng được. Cứ sống tốt đi là được.”

Seok Juryeon im lặng một lúc, rồi chậm rãi nó.

“Có vẻ cấp trên không muốn Sở Narye bị xóa sổ.”

“Vậy sao?”

“Cậu chưa từng nghĩ đến việc phơi bày toàn bộ sự thật à?”

Hiện tại, Yoon Taehee bị truy nã với cáo buộc phản bội. Nhưng nếu anh công khai mình là người lật đổ Sở trưởng, thừa nhận thân phận hậu duệ Bangsangsi, anh có thể dẫn dắt Sở Narye theo ý mình. Dù từng âm mưu nổi loạn, chỉ cần sự thật được làm sáng tỏ, anh hoàn toàn có thể trở thành chủ nhân mới của Sở Narye.

“Nếu cậu muốn, tôi có thể đích thân tiết lộ sự thật đó.” 

Dù sao, Yoon Taehee cũng là người trong cuộc.

“Không biết nữa. Tôi chẳng thấy có lý do gì để làm thế cả.”

Tuy nhiên, Yoon Taehee không cảm thấy cần phơi bày sự thật cho thiên hạ. Đó không phải câu chuyện cần lưu truyền. Tất cả đã là quá khứ, và anh muốn nó được chôn vùi, chứ không phải ghi lại như lịch sử của Sở Narye.

“Vốn dĩ đó là vị trí cậu nên có.”

“Chuyện đó xưa lắm rồi. Tôi có tư cách gì chứ? Bây giờ đâu còn là thời Joseon nữa. Thời buổi này đến bầu lớp trưởng tiểu học cũng phải bỏ phiếu đấy.”

Giờ nhắc lại ai xứng đáng với vị trí đó chỉ khiến người ta thấy nực cười. Hơn nữa, đó chỉ là lặp lại quá khứ. Yoon Taehee là người đầu tiên thoát khỏi lời nguyền Bangsangsi. Anh hiểu tiền nhân đã nỗ lực thế nào để không truyền lại lời nguyền cho đời sau. Vậy nên, quay lại con đường ấy chỉ là hành động ngu ngốc.

“Giờ không còn liên quan gì đến tôi nữa. Dù xảy ra chuyện gì, tôi cũng không quan tâm.” 

Mọi xiềng xích quá khứ đã bị cắt đứt. 

“Dù có tái lập Sở Narye hay không, đó là chuyện của những người còn lại, hãy tự lo liệu lấy.”

Sở Narye của Suhyang đã bị phá hủy. Với Yoon Taehee, sự báo thù đã kết thúc ở đó. 

“Giờ thì trên đời này không còn thứ gì như Bangsangsi nữa.”

Đến phút cuối đời, Suhyang vẫn không trao lại mặt nạ. Mặt nạ Bangsangsi hẳn đã vĩnh viễn biến mất cùng không gian Suhyang tạo ra. Đến lúc này, lý do tìm lại mặt nạ không còn, và anh cũng chẳng vương vấn gì nữa. Điều duy nhất anh mong mỏi là Jaegyeom có thể quay trở lại.



Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo