Không lâu sau khi tái ngộ Yoon Taehee, Seok Juryeon bị triệu tập trước Ủy ban kỷ luật.
Trong quá trình điều tra nhằm làm sáng tỏ sự thật, bà phải hứng chịu làn sóng chỉ trích gay gắt vì đã không ngăn chặn kịp thời hành động của Yoon Taehee.
Đối diện với áp lực, Seok Juryeon tuyên bố sẽ từ chức Trưởng Ban Trục dịch ngay sau khi hoàn tất các thủ tục bàn giao cần thiết. Đồng thời, bà công khai toàn bộ sự thật mà mình nắm giữ: Sở trưởng đã duy trì sự sống suốt hàng trăm năm bằng cách sử dụng cấm thuật, sẵn sàng hy sinh cả học viên lẫn Quý Tài để làm vật tế.
Bà thẳng thắn thừa nhận rằng, trong hơn 200 năm tồn tại và tái thiết Sở Narye, Sở trưởng đã âm thầm thực hiện vô số hành vi phi đạo đức, và chính bà cũng mang tội khi tuân theo những mệnh lệnh ấy. Khi bí mật này bị phơi bày, một làn sóng chấn động mạnh mẽ lan tỏa khắp trong và ngoài Sở Narye, khiến tất cả đều bàng hoàng.
Trong cơn lốc sự kiện ấy, căn phòng của Sở trưởng Sở Narye, nơi chỉ có thể tiếp cận bằng cách nhấn một vài nút tầng lẻ đặc biệt trong thang máy, cũng bị phát hiện. Không gian bí mật từng nối liền bên trong căn phòng ấy nay đã biến mất từ lúc nào không hay, để lại một bức tường xi măng lạnh lẽo thay thế cho khung cảnh tuyệt đẹp ngày trước. Kể từ đó, không một ai đặt chân qua cánh cửa ấy nữa.
Giữa hàng ngũ các pháp sư trừ tà, một quan điểm dần hình thành: ‘Sở Narye đang phải trả giá cho những tội lỗi của mình.’ Bầu không khí vốn coi ma quỷ là kẻ thù truyền kiếp tại trụ sở chính cũng dần phai nhạt. Từ bên trong, những tiếng nói tự vấn bắt đầu vang lên, cho rằng cách vận hành của Sở Narye là sai lầm. Hậu quả là một làn sóng từ chức quy mô lớn bùng nổ, xuất phát từ những pháp sư trừ tà vốn luôn tự hào và tận tụy với sứ mệnh, nhưng giờ đây chỉ còn lại sự thất vọng sâu sắc với tổ chức.
Lee Youngshin, Chủ nhiệm Ban Tế cụ, chọn ở lại, tin rằng khó có công việc nào phù hợp với anh hơn. Lim Hyomoon, người cùng kỳ với Jaegyeom, vừa chính thức trở thành pháp sư sau khi kết thúc thời gian thực tập. Ghế Chủ nhiệm Ban Trục dịch, vị trí từng do Yoon Taehee đảm nhiệm, hiện vẫn bỏ trống. Phần lớn thành viên đội 1 tiếp tục gắn bó với Sở Narye, nhưng Kang Yibin lại quyết định từ bỏ con đường pháp sư.
Những Quý Tài từng bị Sở trưởng giam cầm và thao túng, trong đó có Cho Youngwoo, đều đã trở về với cuộc sống thường nhật.
Bích Tà Đoàn, tổ chức từng gây chấn động dư luận, đã hoàn toàn tan rã kể từ ngày đó. Đội 1 của Ban Trục dịch, nhóm người từng ‘bốc hơi’ chỉ sau một đêm, cũng rơi vào im lặng tuyệt đối.
Tuy nhiên, khoảng nửa tháng sau, họ bất ngờ tái xuất tại Sở Narye. Rút khỏi Hồ Môn cùng Seok Juryeon đang mang thương tích, các thành viên đội 1 phải đối mặt với những ngày bận rộn không ngừng. Là nhân chứng trực tiếp của sự kiện hôm ấy, họ liên tục bị triệu tập đến nhiều nơi khác nhau. Không ai biết chính xác điều gì đã xảy ra vào ngày định mệnh đó.
“Dù Sở Narye có được xây dựng lại hay ra sao, đó là việc của những người ở lại. Giờ đây, nó không còn liên quan gì đến tôi, và tôi cũng chẳng bận tâm nữa.”
Yoon Taehee rạch ròi rũ bỏ mọi ràng buộc. Thế nhưng, Seok Juryeon vẫn thỉnh thoảng liên lạc với anh. Qua những cuộc gọi, bà cập nhật tình hình Sở Narye và các diễn biến công việc, xem đó như nghĩa vụ tối thiểu theo đạo lý.
“Hãy coi như tôi không còn tồn tại, chị cứ sống cuộc đời của mình đi.”
Yoon Taehee đáp lại, giọng điệu hờ hững không đổi. Khi được hỏi đang làm gì hay sống ở đâu, anh chỉ nhún vai.
“Kẻ thất nghiệp thì ở nhà ăn bám, còn làm gì được nữa.”
Rồi một ngày, chính Yoon Taehee lại chủ động gọi cho Seok Juryeon.
“Trưởng ban, giúp tôi một chút đi.”
Dù không thể xóa bỏ sự tồn tại của anh, việc giúp ai đó tìm lại lối đi trong cuộc sống dường như chẳng quá khó khăn. Nhờ sự hỗ trợ của Seok Juryeon, Yoon Taehee chấm dứt những ngày thất nghiệp và bắt đầu một công việc mới. Vào khoảng mùa thu năm ấy, anh đảm nhận vị trí thủ thư tại thư viện trường trung học Daeryung.
Vài tháng trước, Jeongju đã tạm dừng mọi hoạt động để chuẩn bị tái khởi động sau vụ bắt cóc Mesani. Nhưng khi Jaegyeom đột ngột chìm vào giấc ngủ sâu, anh quyết định hoãn toàn bộ kế hoạch và rút về căn nhà ở quê. Người kéo Jeongju trở lại chính là Yoon Taehee.
‘Jaegyeom sẽ không muốn cậu sống như thế này đâu.’
Anh khuyên Jeongju nên tiếp tục công việc. Lời khuyên ấy không sai. Nếu thực sự tin rằng Jaegyeom sẽ trở về, Jeongju cần sống trọn vẹn cuộc đời mình. Trong bức thư cuối cùng, gần như đã trở thành di thư, Jaegyeom cũng từng nhắn nhủ anh ta hãy sống và làm những điều mình mong muốn.
Vậy là, như ý định ban đầu, Jeongju quyết định nối lại hành trình. Anh ta bắt đầu cuộc sống luân phiên giữa Seoul và căn nhà quê, đều đặn trở về mỗi tuần một lần.
Sáng sớm một ngày, Yoon Taehee chuẩn bị đi làm. Anh mặc áo sơ mi bên trong áo len, khoác thêm áo khoác, rồi bước ra cửa chính. Mesani, Yoo Namsaeng và con mèo đen đứng xếp hàng ngay ngắn trước cửa, như thể tiễn anh lên đường. Chẳng ai bảo, nhưng họ luôn xuất hiện đúng giờ. Xỏ giày xong bằng móc giày, Yoon Taehee quay lại.
“Tôi đi nhé.”
Anh nhìn từng người, ánh mắt giao nhau.
“Đừng đi lung tung, ở nhà trông nhà cẩn thận.”
Anh lần lượt vuốt ve Mesani, Yoo Namsaeng, rồi cuối cùng xoa nhẹ dưới cằm con mèo. Nó híp mắt, phát ra âm thanh khe khẽ như đang gừ gừ.
Cuộc sống chung với con mèo bắt đầu từ sau ngày ấy. Ban đầu, khi phát hiện con mèo của Suhyang ở trong nhà, Yoon Taehee không khỏi rùng mình. Việc nó từng thuộc về Sở trưởng khiến anh bất an. Con mèo này không bình thường, nó đã sống vượt xa tuổi thọ tự nhiên nhờ pháp thuật. Với Yoon Taehee, đó luôn là một mối lo tiềm ẩn.
Anh tự hỏi vì sao nó lại xuất hiện ở đây. Khi hỏi Jeongju lý do mang nó về, câu trả lời khiến anh ngỡ ngàng: con mèo tự theo họ. Ngày hôm đó, nó ngồi co ro trên mái ngói ngôi nhà cổ, lặng lẽ quan sát. Khi không gian bắt đầu sụp đổ và nhóm Jeongju chuẩn bị rời đi, nó bất ngờ nhảy xuống, kêu ‘meo meo’ như muốn đi cùng.
Nghe xong, Yoon Taehee thận trọng quan sát con mèo, nghi ngờ Suhyang đã cài bẫy gì đó. Nhưng sau vài ngày, nó tỏ ra hoàn toàn bình thường, trừ một điều duy nhất.
“Meo~”
“Hử? Nói gì vậy?”
“Meoo~”
“Không hiểu nó nói gì cả…”
Không ai giao tiếp được với nó. Các linh vật như Jeongju, Mesani và Yoo Namsaeng đều có khả năng trò chuyện với sinh vật không phải người, nhưng kỳ lạ thay, không ai hiểu nổi con mèo của Suhyang. Jeongju từng tiếp xúc với vô số động vật, cũng bối rối, thừa nhận đây là trường hợp đầu tiên anh ta gặp.
Nghi ngờ, Yoon Taehee triệu hồi các linh miêu để kiểm tra. Chỉ là để đề phòng. Mập và Kim Tròn Vo, hai linh miêu được gọi đến, đối mặt con mèo đen với vẻ hung dữ, quẫy đuôi dữ dội như đấu khí. Nhưng kết quả vẫn vậy, không thể giao tiếp. Dù thấy lạ, các linh miêu đồng ý.
“Không có vẻ gì là kẻ xấu cả.”
Không phát hiện dấu hiệu nguy hiểm, Yoon Taehee quyết định giữ con mèo lại một thời gian. Pháp sư đã chết, thuật cũng bị phá, sinh mệnh của nó coi như đã cạn. Khi chút sức sống cuối cùng tắt đi, nó sẽ tự rời đi. Giữ nó đến lúc ấy cũng chẳng sao.
Mesani, không hay biết gì, lại rất thân thiện với con mèo. Với cậu bé, mọi động thực vật đều là bạn quý. Dù không thể trò chuyện, Mesani vẫn nhẹ nhàng nói chuyện và thường xuyên xoa đầu nó.
Yoo Namsaeng thì phấn khởi vì có ‘thuộc hạ’ mới. Dù cả hai đều là kẻ ăn nhờ ở đậu, nó vẫn tự xưng tiền bối vì đến trước, tỏ ra uy quyền. Suốt mấy ngày, Yoo Namsaeng gây khó dễ cho con mèo, nhưng cuối cùng chọc giận nó và nhận một cú tát tai đau điếng, từ đó mới chịu yên.
Dù chủ nhân gắn bó bao năm đã mất, con mèo vẫn quấn quýt Yoon Taehee. Mỗi khi anh về, nó chạy ra cửa đón; khi anh đọc sách trong phòng, nó cào cửa đòi vào; lúc anh ngủ, nó nhảy lên giường, cuộn tròn trên bụng anh. Nó hòa nhập êm ả với mọi người trong nhà, không gây rắc rối.
Nhưng từ khi thu chuyển sang đông, nó yếu dần. Từng là con mèo năng động, tung tăng khắp sân, giờ nó ít hoạt động hẳn. Lúc tỉnh táo, nó chỉ ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, nhìn ra ngoài.
“Không có sức à?”
Mesani lo lắng hỏi. Dù hỏi nó đau chỗ nào, con mèo vẫn im lặng. Mesani thử trị liệu, nhưng ngay cả sơn sâm đồng tử cũng không thể khôi phục sinh khí cho nó.
Cả ngày, nó ngồi ở phòng khách nhìn ra sân. Khi Yoon Taehee tan làm về, nó mới gắng gượng chút sức sống, rồi lại im lặng. Nó lê bước chậm chạp theo anh, rồi dừng lại. Anh quay nhìn. Cách đây không lâu, nó còn chạy theo nhanh nhẹn, vậy mà giờ leo cầu thang cũng khó nhọc. Anh bế nó lên.
“Nào, lại đây.”
Yoon Taehee mang con mèo vào phòng ngủ. Như hiểu giờ đi ngủ, nó cuộn tròn trên bụng anh. Một lúc sau, anh thiếp đi. Khi mở mắt, Yoon Taehee thấy mình đứng giữa màn đêm đen kịt.
Trong lúc cảnh giác nhìn quanh, một giọng nói vang vọng.
“Hỡi đứa trẻ của Bổn hương.”
Anh quay về phía âm thanh. Trước mặt là một người mặc quần áo cũ kỹ rách rưới, tóc tai bù xù, đeo mặt nạ gỗ chạm khắc. Khi ánh mắt chạm vào bốn con mắt vàng kim lấp lánh, mắt Yoon Taehee mở to.
Hoàng Kim Tứ Mục đang đứng trước anh.
“Ngươi có muốn có ta không?”