Hỏa Hồn Novel - Chương 346

“Hỡi đứa trẻ của Bổn hương.”

Yoon Taehee lập tức nhận ra người đang đứng trước mặt mình là ai. Hoàng Kim Tứ Mục, vị thần mà anh tưởng đã biến mất, nay lại hiện diện ngay trước mắt. Trong hình dạng con người, mặc bộ đồ rách rưới chẳng khác nào giẻ lau, Hoàng Kim Tứ Mục bước một bước dài về phía Yoon Taehee. Tiếng loảng xoảng vang lên từ chiếc xiềng sắt khóa chặt nơi mắt cá chân hắn.

Khoảnh khắc ánh mắt vàng kim của Hoàng Kim Tứ Mục chạm vào mắt Yoon Taehee, một cảm giác kỳ lạ nhưng quen thuộc dâng lên trong lòng anh, như thể anh đã biết điều này từ lâu. 

Con mèo. 

Một nhận thức chấn động, tựa như tia sét giáng thẳng vào sau gáy, khiến Yoon Taehee sững sờ. Chính lúc này, anh mới thực sự nhận ra rằng con mèo ấy không chỉ là thú cưng của Suhyang, mà còn là thầy, là tất cả đối với bà. Bên cạnh Suhyang, lúc nào cũng có con mèo đó. Suhyang, người không thể mở lòng với con người, đã để lại chiếc mặt nạ Bangsangsi cho chính con mèo ấy.

Con mèo của Suhyang, chính là Hoàng Kim Tứ Mục. Dù Suhyang là chủ nhân của con mèo, nhưng cuối cùng, bà không thể trở thành chủ nhân thực sự của chiếc mặt nạ. Bởi lẽ, Hoàng Kim Tứ Mục đã không chọn Suhyang cho đến phút cuối cùng.

“Ngươi có muốn có ta không?” 

Hoàng Kim Tứ Mục hỏi, giọng điệu như một lời thách thức.

“Nếu ngươi cho phép.” 

Yoon Taehee đáp, giọng anh bình tĩnh nhưng ẩn chứa quyết tâm.

“Được. Vậy thì để xem ngươi có xứng đáng để có được ta không.”

Ngay khi Hoàng Kim Tứ Mục dứt lời, một cơn đau nhói như lưỡi dao đâm thẳng vào tim Yoon Taehee. Anh ôm ngực, ho ra một ngụm máu, rồi rên khẽ trong tiếng ho sặc sụa. Giữa cơn đau, một giọng nói vang lên.

“Nếu ngươi có thể cướp được, thì đến đây cướp đi.”

Bóng tối dày đặc bao trùm khắp nơi bắt đầu nuốt chửng cơ thể Yoon Taehee, tựa như một vũng lầy đặc quánh. Anh cố gắng vươn tay về phía Hoàng Kim Tứ Mục. Khoảng cách quá xa, anh không thể với tới để giật lấy chiếc mặt nạ. Nhưng bằng một nỗ lực cuối cùng, đầu ngón tay anh khẽ chạm vào mép mặt nạ. Chỉ thế thôi cũng đã đủ.

Đầu ngón tay của Yoon Taehee vạch một đường thẳng qua trán của Hoàng Kim Tứ Mục. Anh mấp máy môi, gọi tên ba lần. Hoàng Kim Tứ Mục, nhận ra ý định của anh, bật cười sảng khoái. Thân hình con người của Bangsangsi bắt đầu tan ra như cát bụi.

“Quả nhiên, ngươi là đứa trẻ của Bổn hương.”

Khi mở mắt ra, trời đã gần sáng. Con mèo từng cuộn mình ngủ trên bụng anh trước khi thiếp đi giờ đã biến mất không dấu vết. Thay vào đó, trên bụng anh là một chiếc mặt nạ gỗ được chạm khắc tinh xảo.

“……”

Yoon Taehee từ từ ngồi dậy, tay run run nắm lấy chiếc mặt nạ, vẻ mặt không thể tin nổi. Anh ngoái nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh sáng mờ nhạt của bình minh đang dần lan tỏa.

Ngôi nhà yên tĩnh trong khoảnh khắc mọi người vẫn còn say ngủ. Yoon Taehee, vẫn ngồi ngây người với chiếc mặt nạ trong tay, như bị điều gì thôi thúc mà đứng dậy. Trước khi kịp suy nghĩ, đôi chân anh đã dẫn lối đến phòng của Jaegyeom.

Cánh cửa mở ra, Jaegyeom vẫn nằm bất động như đang ngủ say, chẳng khác gì mọi ngày. Ánh đèn bàn dịu dàng chiếu sáng căn phòng. Yoon Taehee lặng lẽ nhìn Jaegyeom không chớp mắt, rồi từ từ đưa chiếc mặt nạ lên đeo. Cảm giác lạnh lẽo của gỗ áp lên da mặt khiến anh khẽ rùng mình. Khi đeo mặt nạ Bangsangsi vào, Yoon Taehee cuối cùng đã nhìn thấy tên thật của Jaegyeom.

“……”

A…

Yoon Taehee bất giác khép mắt lại.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch...

Từ giây phút tỉnh dậy và nhìn thấy chiếc mặt nạ Bangsangsi trong mộng, tim anh đã đập liên hồi. Nếu lúc này, anh gọi tên cậu, ra lệnh cho cậu hãy trở về bên mình, có lẽ cậu sẽ mở mắt ra ngay lập tức.

‘Xin lỗi... Anh không thể sống vì em được.’

‘Vậy nên, em cũng hãy sống vì chính mình.’

Một luồng nóng bỏng như cục lửa dâng trào nơi cổ họng. Anh muốn tha thiết gọi tên thiếu niên. Anh muốn cướp lấy ba chữ tên ấy và cả cuộc đời cậu. Anh muốn kéo thiếu niên, người đang lạc lối ở nơi xa xăm nào đó, về lại đây mà không cần xin phép. Yoon Taehee nhăn mặt đầy đau đớn, rồi tháo chiếc mặt nạ ra.

“Anh đang ở đâu vậy…?” 

Yoon Taehee thật lòng muốn hỏi.

Em sẽ không chờ đợi nữa. Nhưng xin anh, hãy đến bên em như một món quà.

***

Con mèo từng lặng lẽ đến bên họ, cũng đã rời đi lặng lẽ như thế. Khi không còn thấy bóng dáng con mèo đâu nữa, Mesani và Yoo Namsaeng liền hỏi nó đã đi đâu. Yoon Taehee nói rằng con mèo đã lên đường du hành đến một nơi tuyệt vời. Dù thời gian sống cùng không dài, có lẽ họ cũng đã gắn bó ít nhiều, nên khi con mèo biến mất chỉ sau một đêm, Mesani và Yoo Namsaeng buồn bã suốt một thời gian. Cuộc chia ly đến mà chẳng báo trước, khiến lòng người hụt hẫng.

Mùa đông khắc nghiệt đã qua, và một mùa xuân đến sớm hơn thường lệ đang gõ cửa. Hôm nay, từ sáng sớm đã mưa rả rích cả ngày. Là mùa mà băng tan, mầm non nhú lên, mùa của sự sống và sinh sôi. Sinh khí tràn ngập khắp nơi, nhưng chỉ riêng Jaegyeom vẫn chưa tỉnh lại, cứ nằm yên bất động như cũ.

Yoon Taehee nằm dài trên sàn gỗ phòng khách, thẫn thờ nhìn ra khung cảnh mưa rơi ngoài cửa sổ. Mesani và Yoo Namsaeng nằm bò bên cạnh, úp bụng xuống đất và vẽ tranh trong quyển sổ phác thảo.

Tựa đầu lên một bên vai và nằm lười biếng, Yoon Taehee lẩm bẩm một mình.

“Cả ngày nay cứ ẩm ướt mãi…” 

Đã mấy tháng kể từ khi anh bỏ lịch trình công tác bất quy tắc để bắt đầu cuộc sống với những buổi tối và cuối tuần rảnh rỗi. Nhưng anh vẫn quen cách sống trong những ngày nghỉ như thế. 

Trước đây, không chỉ công việc của Ban Trục dịch mà anh còn thường xuyên bị gọi đi khắp nơi, hễ có chuyện gì là bị điều động ngay lập tức. Anh đã sống một đời luôn bận rộn như thế, nên giờ đây khi được sống trong khoảng trống hoàn toàn, thời gian bỗng trôi thật chậm.

Mối thù từng kéo lê cả cuộc đời anh, đã kết thúc rồi. Dẫu vậy, cuộc sống vẫn tiếp diễn, và ngày mai rồi cũng sẽ lại đến như thường. Yoon Taehee không biết mình muốn làm gì nữa. Cuộc sống đi làm đúng giờ mỗi ngày đều đặn thật yên bình nhưng cũng vô vị. 

Tuy vậy, anh không thấy hiện tại, khi đang làm thủ thư ở trường phổ thông Daeryung là điều gì đáng bất mãn. Anh cũng không muốn quay lại Sở Narye, và chẳng hề nhung nhớ khoảng thời gian ấy. Tuy nhiên, đôi lúc, Yoon Taehee lại nghĩ đến sự mệt mỏi và chán chường của thiếu niên ấy. Từ lúc nào đó, anh đã bắt đầu mong chờ ‘một điều gì đó’ xảy ra trong cuộc sống của mình.

“Nhóc sâm sống mà hay nghĩ gì vậy?” 

Vừa ngắm những hạt mưa đang rơi tí tách trên cửa sổ, Yoon Taehee bất chợt hỏi Mesani.

“Dạ?”

“Nhóc sâm thấy sống vui không?” 

Câu hỏi bất ngờ khiến Mesani mở to mắt ngạc nhiên.

“Trong chúng ta thì nhóc sâm sống lâu nhất mà.”

“Vâng…”

“Không thấy nhàm chán sao?”

Trước câu hỏi của Yoon Taehee, Mesani đăm chiêu suy nghĩ một hồi rồi bắt đầu nhúc nhích các ngón tay.

“Ờ ờ… em thì… chỉ là chờ bạn chồn và chim rừng đến chơi… rồi… món ăn mà ngài Jeongju nấu cũng ngon nữa… ờ, nên là… ngày nào cũng thấy vui ạ……”

“Nhưng hôm nay trời mưa, chồn và chim rừng đều không đến mà.”

“Dạ vâng…”

“Với cả Jeongju cũng đang ở Seoul.”

“Dạ vâng……”

“Vậy thì một ngày như hôm nay, sống vẫn thấy vui sao?”

“Dạ không… hôm nay hơi không vui ạ…” 

Mesani trả lời bằng giọng buồn bã.

“Hôm nay không thấy cô đơn và buồn sao?”

“Ừm……” 

Mesani suy nghĩ hồi lâu rồi ngẩng đầu lên. 

“Dạ, em không buồn ạ.”

“Tại sao?”

“Vì khi tạnh mưa thì mọi người sẽ lại đến mà.”

Dù trời mưa, bạn chồn và chim rừng không đến chơi, nhưng cũng có những ngày như vậy. Vì thế không phải chuyện gì đáng buồn, Mesani vừa cười khúc khích vừa trả lời.

“Vậy à.” 

Yoon Taehee mỉm cười nhẹ sau một lúc im lặng.

Ngoài cửa sổ, không biết từ khi nào mưa đã tạnh. Đêm đã khuya. Chắc giờ cũng là lúc chồn và chim rừng đang say ngủ. Trời quang đãng, có lẽ ngày mai thời tiết sẽ đẹp. Yoon Taehee khẽ cất lời.

“…Vậy ngày mai chúng sẽ đến chứ?”

Mesani gật đầu. Yoon Taehee ôm bổng Mesani lên. Giờ đã đến lúc đi ngủ. Dù không cần phải chờ đợi, ngày mai rồi sẽ đến. Nhưng để có thể vượt qua đêm tối và đến buổi sáng, phải ngủ đã.

“Ngủ ngon nhé, hẹn gặp lại vào ngày mai.” 

Yoon Taehee thì thầm vào tai Mesani.

***

Việc mỗi ngày đều thấy vui là lời thật lòng. 

Với Mesani, mỗi ngày thực sự đều rất vui. Sau khi Jeongju vẫn luôn ở bên, bắt đầu cuộc sống ở Seoul, còn Yoon Taehee đi làm đều đặn, ban đầu Mesani cảm thấy hơi cô đơn. 

Nhưng đúng như người ta nói, thời gian là liều thuốc tốt, chỉ vài ngày sau là ổn thôi. Nhờ có Yoo Namsaeng bù đắp chỗ trống, và một phần là vì có quá nhiều việc để làm. 

Phải học chữ Hàn, lại còn được hội ngộ với bạn chồn từng chơi cùng trước khi chuyển nhà, nên lúc nào cũng bận rộn mà vui vẻ không ngừng. Học tập hay vui chơi, việc nào cũng không thể lười biếng. 

Lúc gặp lại bạn chồn, tưởng như đã vĩnh viễn chia tay, Mesani đã vui mừng không tả xiết. Đúng là trong cuộc sống, không có cuộc chia ly nào là vĩnh viễn! 

Mesani gật gù với vẻ mặt đầy mãn nguyện. Việc gặp gỡ rồi chia ly với ai đó trên con đường mang tên ‘cuộc sống’ là chuyện bình thường. Có ngày cậu bé sẽ thấy cuộc chia ly ấy thật buồn, nhưng sống đủ lâu, rồi cũng sẽ gặp lại nhau thôi. 

Chính vì thế mà những mối quan hệ ấy lại càng trở nên quý giá. Có thể với người khác, cuộc sống mỗi ngày trông chẳng khác gì nhau như một cái bánh xe quay đều, nhưng Mesani vẫn không bỏ sót một ngày nào để viết nhật ký. Sau khi viết xong nhật ký, Mesani luôn đến bên Jaegyeom đang say ngủ.

Mesani nằm nhoài xuống bên cạnh Jaegyeom. Từ lúc nào không hay, việc bắt đầu bằng câu ‘Ơ ơ, đại nhân! Hôm nay em đã…’ rồi tỉ mỉ kể lại mọi chuyện đã xảy ra trong ngày đã trở thành thói quen cuối cùng để khép lại một ngày. 

Thế nhưng hôm nay, kỳ lạ thay, khi đang nói thì nước mắt bỗng lăn dài. Rõ ràng đang nhìn thấy người ấy ngay trước mắt, vậy mà vẫn nhớ đến mức phải khóc.

“Hức, hức...” 

Cảm xúc trào dâng. Mesani cố gắng kìm nén, dùng nắm tay dụi mắt. 

Từ trước đến giờ Jaegyeom từng nhiều lần rơi vào giấc ngủ sâu. Đó là khi ngài ấy trao đổi ác mộng từ Thiên mã, hoặc khi bị thương nặng mà bạo tẩu. Thế nhưng, chưa lần nào ngài ngủ lâu đến vậy mà không tỉnh lại. Mesani sợ hãi đến choáng váng, sợ rằng Jaegyeom sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa.

Sáng hôm sau, vừa đợi Yoon Taehee đi làm là Mesani liền chạy ra sân. 

Cậu nhóc cần một nơi để hỏi ý kiến. Có thể Thiên mã sẽ biết điều gì đó. Mesani vốn cũng biết rõ rằng Thiên mã có rất nhiều thông tin. Cậu nhóc làm theo cách Jaegyeom từng làm: chôn thẻ lệnh xuống đất và nhỏ vài giọt máu. Sau khi lấy giọng, Mesani vụng về niệm chú.

“B-Bờm của Thiên mã, hãy ngừng lang thang và nhận lấy lời triệu hồi…”

Từ dưới đất vang lên tiếng ‘lộc cộc’ cùng những cơn rung chuyển, rồi mặt đất dưới chân bắt đầu rung lắc.

“Có chuyện gì vậy?”

Khi Thiên mã xé đất mà trồi lên, Mesani cúi đầu chào lễ phép.

“Ơ ơ… N-Ngài Thiên mã ơi. Xin chào ngài ạ.”

Mesani kể lại mọi chuyện. Rằng đại nhân vẫn chưa mở mắt. Rằng cậu nhóc không biết vì sao người vẫn chưa tỉnh. Không biết Thiên mã có đoán ra điều gì không...? Thiên mã im lặng lắng nghe rồi trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, sau đó mới cất tiếng trả lời.

“Có vẻ đúng là thần tai ương đã rời khỏi người, chỉ còn lại hồn phách của đại nhân.”

Mesani thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy thì tại sao người vẫn chưa tỉnh lại ạ?”

“Có vẻ như hồn phách đã bị tổn thương.”

Thiên mã giải thích như sau: Trong quá trình tách biệt với hồn của thần tai ương, phần hồn từng gắn liền thành một thể đã bị tách ra, và có thể hồn phách của Jaegyeom không còn nguyên vẹn nữa. Nếu như hồn của thần tai ương vẫn còn sót lại, thì ‘Jaegyeom’ đã sớm mở mắt rồi, Thiên mã nói thêm.

“H-Hồn bị thương sao ạ?” 

Mesani hỏi. Thiên mã khẽ gật đầu.

“Vậy… bây giờ phải làm sao ạ?”

“Chuyện đó… ta cũng không biết.”

Mesani bỗng thấy lòng trĩu nặng không sao tả được. Sau khi Thiên mã rời đi, chỉ còn lại Mesani và Yoo Namsaeng. Cậu nhóc ngồi nhìn gương mặt đang ngủ của Jaegyeom. Vì đại nhân, cậu sẵn sàng làm bất cứ điều gì. 

Thế nhưng, nếu lời Thiên mã là thật thì… có thể Jaegyeom sẽ không tỉnh lại trong một thời gian rất dài. Rất dài… hoặc có thể… là mãi mãi… Mesani chìm vào suy nghĩ.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo