“Ngài Yoon ơi.”
Sáng hôm sau, trong lúc dùng bữa sáng, Mesani cất tiếng nói.
“Em muốn đi đến một nơi.”
Mesani ngập ngừng hỏi liệu Yoon Taehee có thể đưa cậu về quê được không.
Yoon Taehee thoáng ngạc nhiên, nhẹ nhàng hỏi.
“Tại sao vậy?”
Lời đề nghị ấy đến khá bất ngờ, khiến Yoon Taehee tò mò muốn biết lý do vì sao Mesani đột nhiên mong trở về quê hương.
Mesani lặng lẽ một lúc, đôi mắt đảo quanh phòng vài vòng trước khi lí nhí đáp.
“Thì... chỉ là, em muốn đến xem lại nơi mình từng sống trước đây thôi ạ...”
Yoon Taehee suy nghĩ giây lát, rồi gật đầu đồng ý mà không chút do dự.
“Vậy bao giờ nhóc quay lại?”
Mesani trả lời rằng chỉ mất một ngày, không quá lâu đâu.
“Nhưng mà... xin ngài đừng nói với ngài Jeongju nhé...”
Mesani tha thiết nhờ vả, khẩn khoản mong Yoon Taehee giữ bí mật với Jeongju. Cậu nhóc giải thích rằng mình không muốn ai phải lo lắng.
Quê của Mesani nằm sâu trong dãy núi Taebaek, một thung lũng hẻo lánh ít người biết đến.
Cuối tuần, Yoon Taehee lái xe chở Mesani ngồi ở ghế phụ, hướng về phía dãy núi Taebaek. Khi đến đoạn đường dẫn vào thung lũng với địa hình núi non hiểm trở, cây cối rậm rạp chỉ nhìn thôi cũng đủ thấy khó khăn, Mesani lên tiếng.
“Từ đây em có thể tự đi được rồi ạ.”
Yoon Taehee cau mày, định nói sẽ đi cùng. Dù Mesani là một đứa trẻ sinh ra và lớn lên ở vùng núi sâu, anh vẫn lo rằng để cậu đi một mình là điều nguy hiểm. Nhưng Mesani khẽ lắc đầu.
“Không được đâu ạ. Quê em không cho loài người vào.”
Thay vào đó, Yoo Namsaeng, một linh vật giống Mesani, sẽ đồng hành cùng cậu. Cả hai đã thống nhất kế hoạch này từ trước. Mesani nhét Namsaeng vào túi áo, khoác lên vai chiếc ba lô nhỏ có hình con ếch, rồi bước xuống xe. Trong ba lô là cơm nắm và nước do Yoon Taehee chuẩn bị sẵn.
“Em sẽ về ngay ạ!”
Mesani hứa sẽ trở lại trước khi trời tối, rồi dứt khoát bước vào khu rừng.
Yoon Taehee quyết định ở lại chờ Mesani. Anh ngả lưng trên ghế lái, mở cuốn sách đã mang theo và kiên nhẫn đợi. Thời gian cứ thế trôi qua. Vì đến nơi từ lúc rạng sáng, anh gần như đã chờ cả ngày. Khi Yoon Taehee sắp đọc xong cuốn sách, Mesani vẫn chưa xuất hiện. Mãi đến lúc hoàng hôn buông xuống, cậu bé mới trở lại.
“Ngài Yoon!”
Dường như đã phải trèo đèo lội suối vất vả, toàn thân Mesani lấm lem bùn đất vì trượt chân nhiều lần. Gương mặt cậu bé lộ rõ vẻ mệt mỏi, nhưng đôi mắt và nét mặt lại sáng rỡ như ánh trăng.
Trên đường về, Yoon Taehee hỏi Mesani đã thấy gì ở quê, nhưng cậu không trả lời. Suốt chặng đường, Mesani chìm vào giấc ngủ say sưa.
Ngày hôm sau, khi Mesani vừa trở về từ quê, Jeongju, người đang ở Seoul, cũng quay lại. Anh ta nói rằng vì không có lịch trình gì nên sẽ ở đây vài hôm.
Mesani vui vẻ chào đón Jeongju như chú cún nhỏ vẫy đuôi, chẳng khác ngày thường chút nào. Dù trong lòng giữ một bí mật không thể kể cho Jeongju, cậu vẫn trải qua ngày đó thật bình thường: cùng mọi người ăn cơm, ra sân chơi đùa, tắm rửa sạch sẽ và chăm chỉ học chữ.
Khi đêm khuya buông xuống, đến giờ đi ngủ, Mesani gõ cửa phòng Jeongju. Cánh cửa hé mở, Jeongju ngái ngủ ngẩng đầu lên, đôi mắt còn mơ màng. Mesani do dự một lúc rồi nhỏ giọng hỏi.
“Ngài Jeongju, em cũng ngủ cùng được không ạ?”
Jeongju ngáp dài, vén chăn lên như ra hiệu cho cậu vào. Mesani nằm xuống, chui sát vào bên cạnh Jeongju. Khi cậu bất ngờ rúc vào lòng, Jeongju khẽ vỗ nhẹ lên mông cậu bé.
“Ôi chao, củ sâm của ta.”
Những lúc như thế này, Mesani chẳng khác gì một đứa trẻ. Mới xa nhau vài ngày mà đã làm nũng, thật đáng yêu. Jeongju trêu chọc cậu bằng vài cái cù lét, rồi chẳng mấy chốc cả hai chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, khi ánh nắng chói chang đánh thức Jeongju, chỗ bên cạnh đã trống không. Vừa mở mắt, anh nhận ra Mesani không còn nằm trong vòng tay mình. Nghĩ rằng cậu bé đã dậy sớm và ra ngoài chơi, Jeongju vươn vai, lồm cồm ngồi dậy, gương mặt vẫn ngái ngủ. Đã lâu lắm rồi anh mới có một giấc ngủ ngon như vậy.
“Mesan à.”
Jeongju ngáp dài, cất tiếng gọi, đoán rằng cậu nhóc đang chơi đâu đó ngoài sân.
“Mesan à.”
Nhưng Mesani, người đáng lẽ sẽ chạy ùa vào với tiếng bước chân rộn ràng, lại im lặng đến lạ.
***
Thiếu niên bước đi không ngừng trên cánh đồng rộng lớn. Cậu chẳng biết mình đi vì điều gì, hay cuối con đường này có gì đang chờ đợi. Cậu không rõ mình là ai, tại sao lại ở đây. Không đói, cũng chẳng mệt. Nơi này, màn đêm dường như không bao giờ buông xuống.
Rồi khi bước mãi, cậu thấy một bóng hình nhỏ bé ngồi trên tảng đá.
Đó là một đứa trẻ.
Thiếu niên lặng lẽ đi ngang qua, liếc nhìn. Đứa trẻ đung đưa chân, mắt dán chặt vào cậu như muốn cậu bắt chuyện.
“Nhìn gì?”
Cậu lạnh lùng hỏi. Đứa trẻ đứng bật dậy.
“Vì muốn nhìn.”
“Gì cơ?”
“Nên nhìn đấy ạ.”
Cậu khựng lại, không biết đáp lời ra sao.
“……”
Đứa trẻ tiến lại gần, ngước đôi mắt long lanh nhìn cậu.
“Nhỏ xíu mà dám cãi lại…”
“Đại nhân, ư, ừm… Em đã về quê rồi ạ!”
“Quê hả?”
“Em đến thăm Sơn thần mà trước kia em từng hầu hạ ạ.”
“Sơn thần?”
“Vâng! Sơn thần đã chỉ cho em cách rồi!”
“Cách gì cơ?”
Khi thiếu niên cau mày nhìn xuống, đứa trẻ bất ngờ ôm chầm lấy ngang hông cậu. Nó nói.
“Đại nhân, ngài không được quên em đâu đấy. Nhớ chưa ạ?”
Rồi buông tay như đã hoàn thành điều cần nói. Sau đó, đứa trẻ bước qua cậu, tiếp tục sải bước trên con đường dài phía trước.
Gì vậy? Nói xong là đi luôn sao?...
Thiếu niên quay lại, ngơ ngác nhìn theo.
“……”
Cậu bước tiếp, nhưng một cảm giác kỳ lạ chợt ùa đến. Bất chợt, một cái tên hiện lên trong tâm trí.
“Mesan…”
Không rõ lời thốt ra có ai nghe thấy không, nhưng đứa trẻ đang dần xa bỗng dừng bước.
“Mesan?”
Ngay lúc đó, nó nhảy cẫng lên, vui sướng như vừa nhận được điều tuyệt vời nhất.
“Đúng rồi, đại nhân. Em là Mesan mà! Em là Mesan!”
Đứa trẻ nhảy chân sáo, chạy ùa đến ôm chặt lấy thiếu niên.
“Cảm ơn ngài đã đặt tên cho em.”
Thiếu niên lúng túng ôm lấy cơ thể bé nhỏ ấy.
“Thời gian qua chắc ngài đã rất đau khổ và mệt mỏi đúng không ạ? Giờ thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Định tỏ ra mạnh mẽ, vậy mà chỉ cần nghe tên mình, bao uất ức dồn nén bỗng vỡ òa. Nước mắt tuôn rơi. Mesani mếu máo khóc, lấy tay áo lau nước mắt rồi dang tay ôm chặt cổ thiếu niên. Đây là lần đầu tiên đứa trẻ ôm cậu như vậy.
“Đại nhân.”
“Ừ?”
“Tạm biệt ngài.”
Ngay khoảnh khắc ấy, cơ thể nhỏ bé trong vòng tay cậu bừng lên ánh sáng rực rỡ. Vùng ngực cậu nóng rát như ôm một khối lửa. Rồi một điều gì đó len lỏi sâu vào lồng ngực cậu.
***
“Ơ?”
Khi mở mắt, Jaegyeom thấy trần nhà quen thuộc. Tỉnh dậy từ giấc mơ, cậu ngồi bật dậy, ngơ ngác nhìn quanh phòng. Trên giá treo sát tường vẫn là bộ đồng phục trường Daeryung. Trên bàn đầu giường là hộp nhạc nhỏ xinh. Mọi thứ chẳng có gì bất thường.
Jaegyeom chớp mắt, dụi đầu đầy mơ hồ.
Gì thế này?
Giấc mơ kỳ lạ thật.
Sống đến giờ mà còn mơ những giấc quái gở thế này. Cậu gãi lưng, bước ra khỏi phòng. Mùi cơm thơm phức tỏa ra từ bếp, nơi Jeongju đang chuẩn bị bữa sáng như thường lệ.
Thấy Jaegyeom, Jeongju hỏi.
“Dậy rồi à?”
“Ơ? À… ừ…”
Không hiểu sao, Jaegyeom cảm giác như đã rất lâu rồi mới gặp lại Jeongju.
“Làm gì vậy? Mau ngồi xuống ăn đi.”
“Ừm.”
Jaegyeom gãi đầu, ngồi xuống bàn ăn. Mọi thứ như không thật. Có lẽ giấc mơ kỳ lạ khiến tâm trạng cậu vẫn bâng khuâng. Cậu lặng lẽ nhìn mâm cơm: canh tương với bí xanh cắt miếng to, món cậu rất thích.
Khi cầm muỗng lên, Jaegyeom nhìn quanh.
“Mesan đâu rồi?”
“Ra ngoài một lát.”
“Đi đâu?”
Jeongju không đáp, chỉ múc một thìa canh, lẩm bẩm: “Hơi mặn nhỉ,” rồi ăn tiếp.
“Đi đâu cơ?”
Jaegyeom hỏi lại khi Jeongju im lặng. Nhưng anh chỉ thờ ơ xúc cơm, nói.
“Nhóc ấy bảo sẽ về ngay, nên cậu đừng bận tâm, cứ ăn đi.”
Jaegyeom khẽ nhíu mày.
“Này. Nhóc đấy đi đâu rồi?”
“Trời ạ, cho tôi ăn cơm cái đã.”
Jeongju đột nhiên cáu gắt, đặt mạnh muỗng xuống bàn. Anh ôm trán, thở dài, rồi dụi mắt.
“Jaegyeom à, ăn cơm thôi được không…?”
Jaegyeom sững người nhìn Jeongju.
“……”
Đột nhiên, mắt cậu mở to. Jeongju đang khóc. Không, đúng hơn là đang cố kìm nén. Giọng anh ta run run, viền mắt đỏ hoe.
“Sao anh lại khóc?”
Thấy Jeongju bất ngờ rơi lệ, Jaegyeom lúng túng.
“……”
Không thốt nên lời, Jaegyeom đờ đẫn nhìn anh, rồi như bị bỏng, bật dậy khỏi ghế. Một nỗi bất an dâng trào. Chắc chắn đã có chuyện gì đó với Mesani.
“Mesan à.”
Jaegyeom hốt hoảng nhìn quanh.
“Mesan?”
Nhưng dù gọi bao nhiêu lần, không có tiếng đáp lại.
“Mesan à!”
Jeongju vẫn khóc.
Ở góc phòng khách, nơi ánh nắng rọi vào, có một chậu cây nhỏ bằng lòng bàn tay và một tờ giấy. Trong chậu là hạt giống bé xíu như hạt đậu, đỏ rực như hạt lựu vừa bóc, lấp lánh tựa viên ngọc.
Jaegyeom vội vàng cầm tờ giấy lên. Những dòng chữ nguệch ngoạc viết:
[Gửi đại nhân,
Đại nhân ơi, em là Mesan đây ạ.
Khi xuân đến, khi hoa nở, em sẽ quay lại.
Em yêu ngài.
Em yêu ngài.
Em yêu ngài thật nhiều thật nhiều.
Mesani thân gửi.]
Bức thư trong tay Jaegyeom rơi xuống sàn.
“Ju à, cái này là gì vậy?”
Không biết từ bao giờ chữ viết của cậu nhóc lại tiến bộ thế này.
“Này, anh nói cái này là gì cơ chứ…”
Khóe mắt Jaegyeom run rẩy khi cậu thẫn thờ ngồi xuống. Cảm giác ôm Mesani trong mơ vẫn rõ ràng, như một khối lửa tan chảy trong ngực. Như da non mọc trên vết thương, vừa ngứa vừa nóng, cảm giác ấy vẫn đọng lại. Đó không chỉ là giấc mơ.
Jaegyeom vô thức đặt tay lên ngực. Và rồi, mọi ký ức ùa về như sóng lớn.