Hỏa Hồn - Chương 93

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 93

Tin tức về việc Yoon Taehee, Chủ nhiệm đội 1 Ban Trục dịch, đích thân lựa chọn người kế nhiệm lan nhanh như gió. Chỉ sau một ngày, gần như không ai trong tổng bộ không biết đến cái tên Kim Jaegyeom, học trò được Yoon Taehee chọn mặt gửi vàng. Kế hoạch để Jaegyeom vô tình giới thiệu bản thân trước đám đông hôm đó của Yoon Taehee đã đạt được hiệu quả mong muốn.

Có lẽ nhờ vào danh tiếng tốt, tin đồn về việc Chủ nhiệm Yoon ra tay với Hwang Seungsoo cũng chỉ được mơ hồ truyền tai nhau. Những người thường xuyên tiếp xúc với Yoon Taehee đều gạt bỏ tin đồn ấy, cho rằng: ‘Làm gì có chuyện chủ nhiệm, người luôn lịch sự và điềm đạm với cấp dưới, lại đánh một tân binh?’ Còn những kẻ không biết rõ về đội trưởng cũng hoài nghi: ‘Nếu thật sự có chuyện đó, hẳn là phải có lý do chính đáng.’

Chuyện về ‘người kế nhiệm’ mà Chủ nhiệm Yoon lựa chọn nhanh chóng trở thành đề tài bàn tán. Không chỉ những sự thật như việc cậu nhìn thấy hươu trong kỳ thi đầu tiên hay nhận được tấm thẻ vàng, mà như bản chất của lời đồn, những câu chuyện kỳ quặc cũng dần xuất hiện khi truyền qua miệng nhiều người. Dù vậy, điều khiến người ta quan tâm nhất vẫn là mối quan hệ giữa Chủ nhiệm Yoon và cậu ta rốt cuộc là gì, nửa tò mò, nửa ganh tị. Sự xuất hiện của một tân binh được bao bọc bởi ánh hào quang của Chủ nhiệm Yoon nhanh chóng trở thành chủ đề nóng hổi tại tổng bộ.

“Nghe nói cậu ta có họ hàng xa với Chủ nhiệm Yoon?”

“Thật á? Tôi lại nghe bảo cậu ta chỉ là em trai kết nghĩa thôi.”

Những pháp sư đang tụ tập trò chuyện giữa hành lang bỗng nhiên im bặt. Một chiếc mặt nạ Kẻ ngốc bất ngờ xuất hiện từ góc hành lang. Những ai nhận ra người đeo mặt nạ lập tức cung kính cúi chào.

“Chào chủ nhiệm!”

“Chào chủ nhiệm!”

Người ta vẫn hay nói “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến” và Yoon Taehee lúc nào cũng xuất hiện với chiếc mặt nạ Kẻ ngốc trên mặt. Khoác trên mình bộ vest đen, anh gật đầu chào lại một cách điềm tĩnh. Những pháp sư dựa vào tường len lén trao đổi ánh mắt. Đúng như họ dự đoán, Chủ nhiệm Yoon không đi một mình.

Ánh mắt tò mò lập tức hướng về người đi cùng anh. Không như đội trưởng, cậu thiếu niên với chiếc cổ cao gầy và gương mặt sắc nét ấy không đeo mặt nạ.

‘Là cậu ta sao? Trông có vẻ hơi trẻ. Nhưng mà… đẹp trai đấy chứ.’

Những kẻ dựa vào tường lén liếc nhìn cậu thiếu niên, nhưng ngay lúc đó, cậu như cảm nhận được ánh mắt xung quanh và khẽ liếc sang. Đôi mắt không chút biểu cảm ấy khiến họ vô thức rùng mình quay đi. Đôi mí mắt nhạt màu cùng khóe mắt xếch lên tạo ra một vẻ sắc bén khó đoán.

Cậu thiếu niên thu lại ánh mắt rồi ghé sát tai Chủ nhiệm Yoon thì thầm điều gì đó. Ngay sau đó, Chủ nhiệm Yoon quay đầu nhìn nhóm pháp sư trừ tà. Tim họ như rớt một nhịp.

Anh ta có nghe thấy họ bàn tán không?

Dù chẳng phải nói xấu sau lưng, nhưng họ vẫn có cảm giác chột dạ. Vì vậy, cả nhóm vội vã rời đi, vừa đi vừa lẩm bẩm, “Đi thôi, đi thôi.”

Jaegyeom nhìn theo bóng lưng những người đó khuất dần rồi cất tiếng.

“Này, chắc là họ đang chửi anh đấy.”

Nghe vậy, Yoon Taehee bật cười, giọng điệu trêu chọc.

“Vậy cậu đi xử lý họ đi.”

Jaegyeom nhướng mày, đưa tay gãi má, hờ hững đáp.

“Sao tôi phải làm thế?”

Thực ra, điều mà Jaegyeom vừa thì thầm vào tai Yoon Taehee không phải là mách lẻo, mà là một câu hỏi.

“Này. Nếu anh là chủ nhiệm, thì tôi là gì?”

Khi thấy những pháp sư chào Yoon Taehee bằng danh xưng ‘Chủ nhiệm’, cậu mới chợt tự hỏi mình nên được gọi bằng gì.

“Vậy tôi là Tập sự Kim à?” Jaegyeom nghiêm túc hỏi.

Từ trong lớp mặt nạ vang lên một tiếng cười khẽ. Đối với những pháp sư trừ tà chưa có danh xưng đặc biệt, họ thường được gọi bằng tên. Nhưng Jaegyeom lại chẳng biết gì về văn hóa xưng hô trong công việc này.

Yoon Taehee im lặng một lúc, rồi bất giác mỉm cười, lúm đồng tiền khẽ hiện lên.

“Nghe cũng ngầu mà? Tập sự Kim.”

Anh hoàn toàn có thể lắc đầu bảo rằng không ai gọi như thế cả. Nhưng thay vào đó, anh lại chấp nhận cách gọi của Jaegyeom như nó vốn có.

Jaegyeom chỉ khẽ gật đầu, như thể đã hiểu ra điều gì đó.

Chủ nhiệm Yoon hài lòng dắt theo Tập sự Kim, hướng thẳng đến văn phòng của Đội 1 Ban Trục dịch.

Văn phòng Đội 1 Ban Trục dịch nằm trên tầng ba của tòa nhà chính. Khi chìa khóa ra vào được quét, cánh cửa kính mờ tự động mở ra. Dù tính chất công việc đòi hỏi phải di chuyển nhiều, nhưng khung cảnh trong văn phòng vẫn mang dáng dấp của một công ty thông thường.

Sau những vách ngăn bàn làm việc, từng gương mặt của các thành viên dần lộ ra.

“Ơ? Chủ nhiệm đến rồi!”

“Chủ nhiệm, anh về rồi ạ!”

Các thành viên nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế, vui vẻ chào đón Yoon Taehee. So với những người Jaegyeom gặp ngoài hành lang, thái độ của họ có phần thoải mái hơn hẳn. Đáp lại, Yoon Taehee cũng dùng giọng điệu nhẹ nhàng hơn khi chào hỏi, đồng thời tháo chiếc mặt nạ trên mặt xuống.

Ngay lập tức, ánh mắt của cả đội dồn hết về phía cậu thiếu niên đi cùng hắn.

“A! Jaegyeom!”

Kang Yibin rạng rỡ nở nụ cười, giơ cao hai tay.

Không khí trong văn phòng bỗng trở nên náo nhiệt hơn hẳn. Yoon Taehee khẽ mỉm cười, kéo Jaegyeom lại gần rồi nhẹ nhàng khoác tay lên vai cậu. Jaegyeom hơi giật mình, theo phản xạ nghiêng đầu liếc nhìn bàn tay đang đặt trên vai mình.

“Đây là Tập sự Kim Jaegyeom, thành viên mới của Đội 1 chúng ta.”

Khác với lần trước khi Jaegyeom phải tự giới thiệu bản thân, lần này, Yoon Taehee lại đích thân ra mặt giới thiệu cậu với cả đội.

Ngay khi lời giới thiệu vừa dứt, các thành viên lập tức reo hò phấn khích. Không khí chẳng khác nào một lễ hội nhỏ. Ai nấy đều hồ hởi chào đón Jaegyeom.

Với cậu, đây là một trải nghiệm mới mẻ chưa từng có trong đời. Các thành viên vây quanh, lần lượt dành cho cậu những lời chào đầy nhiệt thành.

“Chào mừng cậu đến với Đội 1! Rất vui được gặp cậu!”

“Nghe nói cậu được thẻ số vàng hả? Đúng là lựa chọn của tiền bối có khác.”

Bị bao vây bởi sự nhiệt tình ngoài mong đợi, Jaegyeom nhất thời sững người, không biết phải phản ứng thế nào.

“Chủ nhiệm, nói thật đi, anh chọn cậu ấy vì gương mặt đúng không?”

Câu nói đùa của một thành viên khiến cả văn phòng bật cười.

Yoon Taehee cũng cười theo, hào hứng phối hợp.

“Ối, bị phát hiện rồi.”

Không khí trong Đội 1 vô cùng hòa hợp và vui vẻ. Các thành viên đối xử với nhau rất thân tình, và điều đó cũng đúng với Yoon Taehee.

Ngay từ khi gặp Kang Yibin, Jaegyeom đã mơ hồ cảm nhận được điều này. Nhưng chỉ đến khi tận mắt chứng kiến cách mọi người cư xử với nhau, cậu mới thực sự hiểu rõ.

Từng lời nói, từng hành động của họ đều toát lên sự tin tưởng vững chắc và tình cảm quý mến dành cho đội trưởng.

Có vẻ như tin đồn rằng “ai cũng thích Yoon Taehee” quả thực không sai.

Jaegyeom, tận mắt chứng kiến điều đó, bỗng cảm thấy vừa choáng váng vừa khó hiểu.

“Tôi là Pyo Jiho, tiền bối của cậu. Rất vui được gặp cậu. Nếu có gì cần giúp đỡ, cứ thoải mái tìm tôi bất cứ lúc nào, được chứ? Chăm sóc bản thân nhé.”

Các thành viên lần lượt giới thiệu bản thân.

Đội 1 có tổng cộng chín người. Ngoài đội trưởng Yoon và tân binh Jaegyeom, đội còn có hai tiền bối, ba quản lý và hai pháp sư trừ tà chính thức. Hiện tại, ba người đang làm nhiệm vụ bên ngoài theo lệnh điều động, nên chỉ có sáu người có mặt trong văn phòng.

“Jaegyeom! Cậu mặc vest đẹp thật đấy!”

Kang Yibin hào hứng vỗ tay khen ngợi.

“À… Ừm…”

Dưới ánh mắt đầy phấn khích của các thành viên, Jaegyeom chỉ biết lúng túng bắt tay với họ.

Thực ra, mọi người đã ít nhiều biết về cậu từ trước, vì vài ngày trước, Yoon Taehee đã loan tin về thành viên mới gia nhập đội.

Dĩ nhiên, phần lớn những thông tin đó đều là do chính anh tự biên soạn.

‘Cậu ấy năm nay 18 tuổi, từ nhỏ được bố mẹ dạy học tại nhà. Nghe nói gia đình cậu ấy sống trong một môi trường không có máy tính hay điện thoại di động, nên cậu ấy có hơi khác biệt so với bạn bè cùng trang lứa. Cậu ấy chỉ vừa chuyển đến Seoul, có nhiều thứ chưa quen, nên mọi người hãy giúp đỡ cậu ấy thật tốt nhé.’

Các thành viên trong đội nhanh chóng tin vào câu chuyện ấy. Đó là một viễn cảnh dễ hình dung, bởi nó không khác gì những trường hợp thường thấy trên các chương trình truyền hình.

Cha mẹ chán ngán cuộc sống đô thị, từ bỏ công việc và rời lên núi sinh sống. Họ tự tay dựng nên một căn nhà gỗ, sống giữa thiên nhiên hoang dã. Đến chín giờ tối, cả nhà tắt đèn đi ngủ. Có lẽ họ đã trực tiếp dạy dỗ con cái theo một phương pháp gắn liền với thiên nhiên, hoàn toàn tách biệt khỏi xã hội hiện đại. Một câu chuyện về lối sống tối giản, rũ bỏ mọi tiện nghi thời nay.

Trong đầu họ, một bộ phim tài liệu đã nhanh chóng được hình thành…

Đúng là một câu chuyện hoàn hảo.

Nhờ vậy, ngay cả khi Jaegyeom có biểu hiện lúng túng hay vụng về, các thành viên trong đội cũng không hề nghi ngờ gì.

Kang Yibin kéo cậu tân binh vẫn đang đứng ngây ra đến chỗ ngồi đã được sắp xếp sẵn.

“Đây là chỗ của Jaegyeom.”

Trên chiếc bàn được sắp xếp gọn gàng có đặt một máy tính để bàn. Trên vách ngăn, hai tấm giấy cán bóng được dán ngay ngắn: một tờ ghi lại các ký hiệu dùng để liên lạc trên gương cầm tay, tờ còn lại là danh sách thông tin liên lạc cá nhân của các thành viên trong đội.

Trong khi đó, Yoon Taehee đang nhận báo cáo từ Pyo Jiho.

Jaegyeom cũng được phát những vật dụng cần thiết dành cho nhân viên, bao gồm thẻ từ để ra vào trụ sở và một chiếc gương cầm tay dùng để liên lạc. Kang Yibin tận tình hướng dẫn cậu cách sử dụng từng món đồ.

Trong lúc lắng nghe, Jaegyeom vô thức liếc nhìn về phía Yoon Taehee.

Không hiểu sao, ánh mắt cậu cứ liên tục hướng về anh.

Ở một nơi xa lạ và đầy bỡ ngỡ, theo bản năng, cậu luôn tìm kiếm sự hiện diện của người duy nhất mà cậu có thể dựa vào.

Ngay lúc đó, giữa bầu không khí rôm rả, một thành viên trong đội đột nhiên lên tiếng.

“Chủ nhiệm, nhân dịp có người mới, chúng ta có nên làm ‘chuyện đó’ không ạ?”

Những người khác lập tức hưởng ứng một cách đầy háo hức.

Riêng Jaegyeom là người duy nhất bày ra vẻ mặt ngơ ngác, không hiểu “chuyện đó” nghĩa là gì.

Yoon Taehee, lúc này vẫn đang khoác tay lên vách ngăn trò chuyện cùng Pyo Jiho, bật cười rồi gật đầu.

“Ồ, Myeonsinrye à? Tất nhiên rồi. Nhất định phải làm chứ.”

Myeonsinrye là một nghi thức có từ thời Joseon, vốn là một buổi lễ chào đón tân binh, cũng chính là tiền thân của văn hóa định hướng nhân viên mới ngày nay.

Thời xưa, các quan viên mới được bổ nhiệm bắt buộc phải trải qua nghi thức này để được công nhận bởi những quan chức cấp trên. Thế nhưng, quá trình đó lại khắc nghiệt đến mức bị coi là một hủ tục tàn bạo.

Myeonsinrye thời Joseon yêu cầu các tân quan phải dâng lên cấp trên những món ăn xa hoa, đồng thời thực hiện đủ mọi loại mệnh lệnh và hình phạt hà khắc.

Thế nhưng, khi truyền thống này được duy trì tại Ban Trục dịch, mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn. Không chỉ xóa bỏ những hủ tục xấu, mà ngay cả ý nghĩa của nó cũng bị đảo ngược.

Có thể nói, thứ duy nhất còn giữ lại chính là cái tên.

Mục đích của Myeonsinrye trong Ban Trục dịch không phải để tân binh phục vụ các tiền bối, mà là để tiền bối chào đón tân binh.

Bước đầu tiên của Myeonsinrye là cả đội sẽ cùng nhau ra ngoài thực hiện nhiệm vụ.

Khi có yêu cầu hỗ trợ, tất cả thành viên sẽ cùng đến hiện trường để xử lý vụ án. Thế nhưng, thay vì để tân binh làm việc, các tiền bối sẽ chủ động đứng ra giải quyết trong khi tân binh chỉ cần đứng ngoài quan sát.

Tuy nhiên, toàn bộ công trạng sẽ được ghi nhận dưới danh nghĩa của tân binh.

Điều này nhằm giúp các tân binh có lợi thế hơn trong những đợt đánh giá nhân sự sau này.

Yoon Taehee khẽ hất cà vạt ra sau vai, quay sang nhìn Jaegyeom.

“Nhưng trước tiên… có lẽ chúng ta nên bắt đầu bằng việc chọn một chiếc mặt nạ phù hợp cho cậu tập sự của chúng ta nhỉ.”

***

Mặt trời lặn nhuộm đỏ cả chân trời.

Đứng quay lưng về phía bầu trời chiều, Yoon Taehee lặng lẽ quan sát tòa nhà với khung thép trơ trọi. Đôi mắt ẩn sau lớp mặt nạ chăm chú nhìn vào công trình vẫn còn dang dở.

Ngay phía sau anh, các thành viên của Đội 1 đứng xếp hàng, mỗi người mang một vẻ mặt khác nhau.

Vừa quan sát kỹ tòa nhà, Yoon Taehee vừa lẩm bẩm.

“Bề ngoài trông không có gì bất thường…”

Nơi họ nhận nhiệm vụ là một công trường xây dựng, nơi một tòa nhà cao hàng chục tầng đang được thi công.

Dù công trường hẳn từng có hàng chục công nhân làm việc, giờ đây lại vắng tanh.

Việc thi công đã tạm dừng, và dĩ nhiên, điều đó đồng nghĩa với việc không một ai còn ở đây.

Bao quanh bởi những bức tường tạm bợ ghép từ các tấm panel, cả khu công trường trông tiêu điều, hoang vắng đến lạ.

“Chúng ta sẽ chia nhau kiểm tra từng tầng một.”

Yoon Taehee khẽ gõ chiếc quạt xếp lên vai. Đó là một chiếc quạt sơn mài chế tác từ tre.

Đúng lúc ấy, một cơn gió từ xa thổi tới, cuốn theo lớp bụi dày đặc.

Vẫn thong thả lật mở chiếc quạt sơn mài, Yoon Taehee bỗng dang rộng nó ra.

Anh nhẹ nhàng vung quạt theo hướng gió.

Chỉ trong chớp mắt, bụi mù tan biến, gió cũng lặng dần.

Jaegyeom đứng phía sau tận mắt chứng kiến cảnh tượng ấy, đôi mắt bất giác mở lớn đầy kinh ngạc.

Yoon Taehee điềm nhiên khép quạt lại.

“Vậy thì… Quý tộc.”

Vừa nghe gọi tên, một người liền bước ra.

“Có mặt!”

Quý tộc đáp dõng dạc.

Ngay lập tức, Yoon Taehee và những người phía sau bật cười.

Chủ nhân của giọng nói ấy không ai khác chính là Pyo Jiho.

Cái tên “Quý tộc” bắt nguồn từ chính chiếc mặt nạ anh ta đang đeo.

Trong Ban Trục dịch, khi nhiều người cùng xuất hiện tại hiện trường, quy tắc là phải gọi nhau bằng tên mặt nạ thay vì chức danh hay tên thật.

Đó là một biện pháp bảo vệ thân phận, đề phòng nguy cơ bị trả thù.

Trước đây, từng có một vụ việc trong đó một pháp sư trừ tà khi đối đầu với một Oán linh quá mạnh đã để nó trốn thoát.

Oán linh ôm hận, ghi nhớ tên pháp sư rồi lần theo manh mối để tìm đến báo thù, gây ra vô số tai họa.

Kể từ đó, tất cả những ai công tác trong Ban Trục dịch khi làm nhiệm vụ đều sử dụng tên mặt nạ làm danh xưng thay thế.

“Quý tộc, cậu phụ trách tầng một và tầng hai.”

Yoon Taehee chỉ chiếc quạt xếp về phía lối vào tòa nhà.

Là một tiền bối, Pyo Jiho được giao nhiệm vụ kiểm tra hai tầng.

“Rõ!”

Pyo Jiho mỉm cười rồi nhanh chóng bước vào trong.

“Gia nhân.”

Người mang mặt nạ Gia nhân tiến về tầng ba.

“Nhà sư.”

Kang Yibin, với mặt nạ Nhà sư, đi lên tầng bốn.

Cứ như vậy, Vợ lẽ rời đi, Học giả rời đi, Bà lão cũng rời đi…

Chẳng mấy chốc, tất cả đã lên đường thực hiện nhiệm vụ.

Chỉ còn lại một người.

“…”

Yoon Taehee khẽ bật cười sau lớp quạt xếp.

Sự im lặng này… sao lại khiến anh có cảm giác như có điềm xấu thế nhỉ?

Anh cố nén tiếng cười, rồi chậm rãi quay đầu lại.

Jaegyeom đang siết chặt nắm tay, trừng mắt nhìn anh.

Biểu cảm của cậu bị che khuất bởi lớp mặt nạ, nhưng ánh mắt kia lại sắc lạnh, đầy dữ dội.

“Tân nương.”

Dưới ánh hoàng hôn rực cháy, vành tai Jaegyeom cũng đỏ ửng như lửa.

“Có muốn đi cùng tôi không?”

Chiếc mặt nạ mà Yoon Taehee chọn cho Jaegyeom, chính là mặt nạ Tân nương.

_____

Các thành viên Đội 1 đang đeo mặt nạ Hahoetal (mặt nạ truyền thống của Hàn) dùng để sử dụng cho các vở kịch múa mặt nạ có từ hàng trăm năm trước, gồm các nhân vật chính như: Yangban (quý tộc); Gaksi (tân nương); Chung (nhà sư); Choraengi (gia nhân); Seonbi (học giả); Imae (kẻ ngốc); Bune (vợ lẽ); Baekjung (đồ tể); Halmi (bà lão). 

Mặt nạ của top là kẻ ngốc.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo