Hỏa Hồn - Chương 96

Chương 96

“Ông chủ~! Bọn tôi muốn gọi món!”

Kang Yibin hào hứng giơ tay cao, giọng nói lanh lảnh đến mức cả quán đều ngoái nhìn. Jaegyeom giật thót, đôi vai khẽ run lên trong khi các ngón tay vô thức đan vào nhau. Ngồi chéo góc đối diện, Yoon Taehee khẽ bật cười. Bị ánh mắt anh chạm phải, Jaegyeom hơi cau mày rồi nhanh chóng nhìn đi hướng khác.

“Ông chủ ơi, trước hết cho tôi hai chai soju đỏ. Quán có bia không?”

Kang Yibin vẫy tay gọi nhân viên với vẻ đầy phấn khích. Trong khi đó, Pyo Jiho đang lật thực đơn, ánh mắt thoáng vẻ ngờ vực.

“Khoan đã, Yibin. Chúng ta nên gọi thịt trước chứ?”

“Tôi khát quá rồi, cứ làm một ly cho đỡ khô cổ đã.”

Không biết từ lúc nào, cả nhóm đã tự nhiên trò chuyện với nhau mà chẳng còn quan trọng cấp bậc. Khác hẳn với khi làm nhiệm vụ, bầu không khí lúc này chẳng khác gì một buổi gặp gỡ bạn bè thân thiết. Điều đó càng chứng minh sự gắn kết vững chắc giữa các thành viên trong đội.

“Ôi trời, chủ nhiệm, anh mau ngăn cái con người điên cuồng này lại đi!”

Pyo Jiho than vãn, vẻ mặt đầy bất lực. Yoon Taehee vừa tháo cà vạt vừa mở cúc áo sơ mi, chỉ bật cười nhẹ. Dù trong đội ai cũng có thể thoải mái trò chuyện, nhưng khi nói chuyện với Yoon Taehee, họ vẫn giữ kính ngữ. Và anh cũng vậy.

Yoon Taehee không phải kiểu người quá coi trọng cấp bậc. Chính vì thế, đội của anh luôn duy trì bầu không khí thoải mái, không có rào cản giữa cấp trên và cấp dưới. Anh làm việc cùng đồng đội như một người lãnh đạo, chứ không phải một cấp trên xa cách chỉ biết ra lệnh.

Tuy nhiên, ranh giới giữa công việc và đời tư lại vô cùng rõ ràng.

Anh không thiết lập hệ thống cấp bậc cứng nhắc, nhưng cũng không cho phép bất kỳ ai vượt qua giới hạn cần thiết. Mối quan hệ của anh với các thành viên trong đội chỉ dừng lại ở mức đồng nghiệp thân thiết. Nói đúng hơn, ngoài những buổi tiệc công ty bắt buộc như hôm nay, anh rất hiếm khi ăn uống cùng họ.

“Quản lý Kang, hôm nay trông cô có vẻ hào hứng nhỉ?”

Yoon Taehee trêu đùa, lúc này chỉ mặc mỗi áo sơ mi, còn cà vạt thì vo lại nhét vào túi áo khoác.

“Dĩ nhiên rồi! Phải quẩy hết mình để chào mừng em út chứ!”

Câu nói đầy hứng khởi của Kang Yibin khiến cả đội bật cười vui vẻ.

Không lâu sau, thịt đỏ tươi, vô số món ăn kèm và rau xanh được dọn lên. Chai rượu mà Kang Yibin gọi cũng chiếm trọn một góc bàn. Cô khéo léo dùng muỗng bật nắp chai bia, khiến cả nhóm đồng loạt reo hò cổ vũ. Không khí sôi động hơn hẳn.

Mọi người chia thành ba nhóm, nhóm uống soju, nhóm uống bia và nhóm pha lẫn cả hai. Ai cũng chọn loại rượu theo khẩu vị riêng.

Riêng Yoon Taehee lại đi con đường của riêng mình.

Anh rót nước ngọt có ga vị dứa vào ly bia, khiến đồng đội nhìn hắn với ánh mắt đầy thấu hiểu.

“Như mọi khi, chỉ có chủ nhiệm là uống kiểu này.”

Pyo Jiho đưa cho anh chai soju, giúp anh pha chế theo sở thích quen thuộc, một nửa nước ngọt, một nửa rượu. Yoon Taehee thích đồ ngọt, nên mỗi lần uống rượu, anh đều thêm nước ngọt vào.

Ở một góc khác, Jaegyeom há hốc miệng nhìn miếng thịt đang nướng trên vỉ, ánh mắt như muốn hối thúc nó chín nhanh hơn.

Yoon Taehee thấy cảnh đó, bất giác mỉm cười.

“Này tập sự, há miệng to thế coi chừng ruồi bay vào đấy.”

Cả nhóm lập tức đổ dồn ánh mắt về phía cậu út, ánh nhìn đầy thích thú. Bị mọi người chú ý, Jaegyeom lập tức quay mặt sang hướng khác, vẻ mặt hoang mang không biết chuyện gì đang xảy ra.

Đúng lúc ấy, Pyo Jiho bất ngờ đưa cho cậu một chiếc ly bia rỗng.

Jaegyeom chớp mắt nhìn ly bia, rồi lẳng lặng nhận lấy.

Pyo Jiho khẽ liếc về phía chai rượu nâu sậm trước mặt, giọng nói pha chút tinh quái.

“Nào, em út cũng phải làm một ly chứ.”

Anh ta nháy mắt như ngầm ra hiệu. Nhưng đúng lúc ấy, sắc mặt Kang Yibin chợt sa sầm.

Là người có cậu em trai trạc tuổi Jaegyeom, cô ấy lập tức lắc đầu, kiên quyết gạt tay Pyo Jiho sang một bên.

“Anh đang làm gì với một thiếu niên đang tuổi ăn tuổi lớn thế hả?”

Mặc cho sự phản đối mạnh mẽ của Kang Yibin, Pyo Jiho vẫn không từ bỏ, tiếp tục đưa chai bia ra lần nữa.

“Một ly bia thì có sao đâu. Chỉ cần là rượu do người lớn rót, cậu ấy có thể uống mà.”

“Này, làm người lớn thì phải có trách nhiệm chứ. Phải dạy dỗ những điều đúng đắn vào!”

“Thôi nào, ai mà chẳng nếm thử rượu ít nhất một lần trong đời chứ.”

“Dù gì cũng không được. Jaegyeom! Uống Fanta đi!”

Cuộc tranh cãi giữa những “người lớn trẻ tuổi” cứ thế tiếp diễn.

Jaegyeom im lặng, mắt dán vào thực đơn treo trên tường. Sườn bò. Ba chỉ bò. Thăn ngoại. Canh tương ba chỉ bò…

“Mà này, ở mấy nước khác, người ta bắt đầu uống rượu từ năm 16 tuổi lận, chỉ có nước mình là nghiêm ngặt quá mức thôi. Hả? Chỉ một ly bia mà cũng không được à, trời ạ.”

Pyo Jiho than vãn, nhưng Yoon Taehee đang ngồi ngay cạnh, vẫn chẳng tỏ vẻ gì là muốn tham gia vào cuộc tranh luận nên cho Jaegyeom uống bia hay không. Anh chỉ nhàn nhã ngồi dựa vào ghế, vắt chéo chân và khẽ cười.

“Này, đó mà là lời một công chức nhà nước nên nói à? Anh nghĩ một người ăn lương từ tiền thuế của dân mà có thể phát biểu kiểu đó sao? Nếu ở thời xưa, cái đầu anh chắc rớt từ lâu rồi đó.”

Kang Yibin trừng mắt, làm động tác chém ngang cổ Pyo Jiho như thể đang hành quyết ai đó. Lập tức, sắc mặt Pyo Jiho biến đổi hoàn toàn, vội vàng giơ tay chào theo kiểu quân đội.

“Ây, xin lỗi, xin lỗi. Nếu có lương cao, tôi sẽ yêu nước ngay. Trung thành tuyệt đối!”

Phụt.

Jaegyeom không nhịn được mà bật cười. Màn đối đáp quá mức lố bịch của hai người kia khiến cậu không thể kìm lại. Nhưng ngay khi cậu cười, ánh mắt cậu bất giác chạm phải Yoon Taehee đang chống cằm mà chăm chú quan sát mình.

Đôi mắt của Yoon Taehee khẽ cong lên thành hình bán nguyệt.

“…”

Bỗng chốc cảm thấy ngượng ngùng, Jaegyeom vờ nghịch đũa trong tay. Trong khi đó, các thành viên khác trong đội cười phá lên, không ai có thể nín được.

Kết quả là ly của Jaegyeom vẫn chỉ toàn là Fanta. Nhưng cậu cũng chẳng buồn bực gì, vì thật ra cậu vốn không hứng thú với rượu. Không phải là cậu ghét rượu, chỉ là nếu có uống, cậu thích rượu gạo như Makgeolli hay Dongdongju hơn. Còn soju hay bia hiện đại thì chưa từng thử nên cũng chẳng bận tâm.

“Được rồi, giờ ai cũng có đồ uống trong tay cả rồi, chúng ta cạn ly nhé?”

Kang Yibin hào hứng vỗ tay, khuấy động bầu không khí.

“Nào nào, mọi người chú ý! Chủ nhiệm có đôi lời muốn nói!”

Những tiếng vỗ tay vang lên tán thành.

Yoon Taehee vốn đang ngồi lười biếng với đôi chân vắt chéo, chỉ tay vào mình với vẻ mặt ngơ ngác.

“Tôi á?”

Cả nhóm phá lên cười. Trông như thể anh vừa lần đầu tiên nghe thấy chuyện này vậy. Nhưng rồi, dù không hề chủ động, anh vẫn chậm rãi đứng dậy.

Jaegyeom nhìn anh với ánh mắt khó tin.

Người đàn ông ấy đứng đó, thản nhiên chống một tay lên bàn.

“Dạo này tôi vắng mặt một thời gian, chắc hẳn mọi người đã rất vất vả rồi…”

Giọng nói trầm thấp, ánh mắt Yoon Taehee dịu dàng lướt qua từng thành viên trong đội, dành cho họ những lời động viên chân thành. Lần lượt, mọi người nâng ly của mình lên. Jaegyeom cũng nhìn anh, chần chừ một chút rồi cũng giơ ly lên theo.

Ngay khoảnh khắc đó, ánh mắt của Yoon Taehee dừng lại trên người Jaegyeom.

“Cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng…”

Một nụ cười thoáng hiện trên môi anh, lúm đồng tiền lộ ra rõ rệt.

“Chúng ta có một tập sự mới. Cậu ấy là một người rất quý giá, nên hãy đối xử tốt với cậu ấy nhé.”

Đó là một kết thúc ngắn gọn nhưng đầy sức nặng. Đôi mắt Jaegyeom khẽ lay động.

‘Một đứa trẻ quý giá…’

Bất chợt, một giọng nói xa xăm mà cậu từng nghe từ rất lâu trước đây vọng về trong tâm trí. Thanh âm ấy dường như hòa lẫn với giọng của Yoon Taehee, chồng lên nhau một cách kỳ lạ.

À… Hóa ra vẫn còn một người nữa từng nói với mình như vậy…

“Vậy thì…”

Yoon Taehee mỉm cười, nâng ly lên.

“Vì thành công của chúng ta!”

Những pháp sư đồng loạt nâng ly và cùng nhau hô vang lời chúc tụng. Jaegyeom vì chậm nhịp nên tay vẫn lơ lửng giữa không trung, chưa kịp hòa vào không khí náo nhiệt. Thấy vậy, Yoon Taehee vươn tay chạm nhẹ vào ly của cậu, tạo nên một tiếng cạch giòn tan. Những chiếc ly khác cũng lần lượt va vào nhau, tạo nên âm thanh trong trẻo vang khắp bàn tiệc.

Trong lúc mọi người đang uống cạn ly của họ, Jaegyeom chỉ lặng lẽ quan sát. Cậu khẽ chạm tay lên má, cảm nhận hơi nóng mơ hồ đang lan tỏa. Đôi mắt cậu dừng lại trên ly nước của mình, nơi bề mặt chất lỏng vẫn còn gợn sóng bởi dư âm của những tiếng chúc tụng vừa rồi.

“…”

Cuối cùng, Jaegyeom nhấp một ngụm Fanta. Vị ga mát lạnh lan tỏa nơi đầu lưỡi, trôi xuống cổ họng để lại một cảm giác râm ran nơi lồng ngực. Cái tê tê này… có chút giống với cảm giác phấn khích.

Cho đến gần đây, cậu chưa từng nghĩ rằng mình sẽ có những khoảnh khắc như thế này. Lần đầu tiên trong đời, cậu tham gia một kỳ thi tuyển, đi trung tâm thương mại mua quần áo, ăn một bữa thịnh soạn, rồi giờ đây lại cùng đồng đội ngồi trong một bữa tiệc công ty, những điều mà trước đây cậu chỉ thấy qua màn ảnh. Dạo gần đây, cậu đã thử rất nhiều điều mới mẻ, đến mức mỗi ngày trôi qua đều mang theo sự xa lạ và bỡ ngỡ. Có lẽ, đâu đó trong lòng cậu còn có chút mong chờ.

Nhưng… cậu không được quên lý do mình có mặt ở đây.

Nếu nói về thành công, thì đó chính là thành công của Yoon Taehee. Và của chính cậu.

Phải hủy diệt Sở Narye—đó mới là mục tiêu thực sự.

Những cái chạm cốc này, bầu không khí vui vẻ này, cũng chỉ là một phần của kế hoạch. Tất cả chẳng qua chỉ là một phút giây thoáng qua.

Và rồi, theo thời gian, mọi thứ sẽ tan biến như chưa từng tồn tại.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo